Thanh âm bình thản, nhưng giống như có hàng ngàn cây châm đâm thẳng vào lưng mọi người, nhịn không được mà rùng mình.
Thân hình thon dài trước mặt, phảng phất như dòng sông băng vạn năm, phát ra hàn khí lạnh thấu xương.
Khiến người ta không rét mà run.
Hoặc dùng máu nhuộm đỏ, hoặc dùng miệng liếm sạch.
Đây là hai con đường Tiêu Dương cho đám người Trương Mông chọn.
Trong giọng nói ẩn chứa chi ý rét lạnh, mang theo một ngọn lửa giận ngập trời, tùy thời có thể phun ra.
Ánh mắt băng hàn đến cực điểm, không người nào dám đụng vào.
Bố Bắc Câu không thể không rút cái chân đang giẫm trên chiếc chăn lông.
Nhưng dấu chân để lại lại chướng mắt đến cực điểm.
Tiêu Dương rất phẫn nộ.
Hắn không nghĩ đến trong khoảng thời gian hắn rời khỏi, Quân Thiết Anh lại bị người ta khi dễ như thế.
Với tư cách là thư đồng bảo vệ đại tiểu thư, Tiêu Dương cảm thấy hắn quá thất trách rồi.
Quan trọng hơn, Tiêu Dương nhìn thấy Bố Bắc Câu cướp lấy chiếc chăn lông của Quân Thiết Anh.
Cảnh tượng đó giống như sấm rền oanh tạc trong đầu Tiêu Dương. Ánh mắt bàng hoàng bất lực, thần thái tuyệt vọng không ai giúp của Quân Thiết Anh chẳng khác nào cây châm hung hăng đâm vào lòng Tiêu Dương.
Chiếc chăn lông màu trắng này chính là cấm kỵ của Quân Thiết Anh.
Ai đụng, người đó sẽ tiếp nhận lửa giận ngập trời của Tiêu Dương.
Không thể nghi ngờ.
Trong phòng học tràn ngập khí tức khắc nghiệt.
Quân Thiết Anh dần dần bình tĩnh trở lại, ánh mắt nhìn thân hình cao ngất trước mặt, một tình cảm nhàn nhạt hiện ra. Lúc này, cô cảm nhận được cho dù bão tố có lớn cách mấy cũng không quét trúng người cô. Vừa rồi, động tác che chở ôn nhu đến cực điểm của hắn khiến trong lòng Quân Thiết Anh không ngừng gợn sóng.
- Mẹ nó, mày cho rằng mày là ai chứ?
Yên tĩnh hồi lâu, một giọng nói vang lên sau lưng Trương Mông, chói tai đến cực điểm.
Không khí giống như một tấm thủy tinh bị đập nát, vang lên tiếng loảng xoảng.
Trương Mông thẹn quá hóa giận. Bên phía y có đến sáu bảy người, nhưng lại bị khí thế của một tiểu tử hù dọa.
Xấu hổ chết mất.
- Dùng máu nhuộm đỏ?
Trương Mông cười lạnh:
- Lão tử ngược lại rất cam tâm tình nguyện, dùng máu của các người nhuộm đỏ chiếc chăn lông này.
Ở cổng bảo vệ, nếu không phải Tô Tiểu San xuất hiện, y đã sớm thu thập tên tiểu tử này, còn chờ đến bây giờ sao?
- Haha, Mông ca, hay là cho nó cơ hội liếm sạch chiếc chăn lông này?
Bố Bắc Câu cười hắc hắc, thần thái khôi phục lại sự trêu chọc.
Hiển nhiên, gã không để uy hiếp của Tiêu Dương vào mắt.
Ánh mắt Tiêu Dương quét qua, đột nhiên lên tiếng:
- Ý của các ngươi là không thè lưỡi ra liếm?
- Tiểu tử, có phải mày muốn bị đánh bầm mình không?
Một người tiện tay cầm một cái ghế, hung mãnh trừng mắt nhìn Tiêu Dương. Kinh nghiệm kéo bè kéo lũ đánh nhau, bọn họ cũng không ít. Bây giờ dựa vào cơ hội lấy nhiều đánh ít, bọn họ lại càng cam tâm tình nguyện mà làm.
Tiêu Dương mỉm cười, chẳng khác nào ánh mặt trời chiếu xuống.
- Ta sợ nhất là các người chọn cách thè lưỡi ra liếm.
Dứt lời, thân ảnh Tiêu Dương như mãnh hổ xuống núi, bắn thẳng đến Bố Bắc Câu gần hắn nhất.
Lúc này, trong đầu Bố Bắc Câu toát ra hai chữ “Không ổn”, nhưng động tác lại không theo kịp ý thức.
Rầm.
Một quyền đánh vào sống mũi y.
A.
Tiếng kêu thảm thiết cùng với máu văng ra ngoài.
Bên trên chiếc chăn lông đã được nhuộm một màu đỏ.
Bịch bịch bịch.
Thân ảnh Bố Bắc Câu chật vật lui về sau mấy bước, đụng vào đám người đằng sau.
Trương Mông giật mình, nheo mắt, hét to lên:
- Tất cả cùng xông lên.
- Tiêu diệt nó.
- Kiêu ngạo như vậy sao? Không đập cho vài cái, hắn còn tưởng rằng mình là Lý Tiểu Long.
Tiêu Dương cũng chẳng quan tâm ai là Lý Tiểu Long, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào đám người Trương Mông, thân hình lại như mũi tên xông lên.
Trong không gian nhỏ hẹp của lớp học, nắm đấm Tiêu Dương như cuồng phong bạo vũ đánh xuống.
Trong sáu bảy người ở đây, ngoại trừ Trương Mông có thân hình cao lớn, là thành viên của đội bóng rổ, những người còn lại tuy kinh nghiệm đánh nhau không ít, nhưng vẫn còn thua kém Tiêu Dương rất nhiều.
Phanh! Phanh! Phanh!
Lúc này, mỗi một quyền Tiêu Dương đánh ra đều ẩn chứa sức mạnh cường đại, nắm giữ độ mạnh yếu, phương hướng vô cùng tốt, chẳng khác nào một thi nhân đang làm thơ. Mỗi một lần Tiêu Dương “ra thơ”, chiếc chăn lông lại nhuộm thêm một ít máu. Dấu chân màu xám trên chiếc chăn lông đã dần bị màu đỏ của máu thay thế.
Mũi của người nào cũng đều phun máu.
Tiếng gào thét, thanh âm kinh hãi không ngừng vang vọng. Máu tươi cũng không ngừng văng ra.
Đây không còn là lớp học. Máu trộn lẫn tiếng kêu thảm thiết, nghiễm nhiên đã trở thành địa ngục trần gian.
Tiêu Dương đang phát tiết lửa giận trong lòng mình, dùng phương thức của mình phản kích đám người có ý đồ làm nhục Quân Thiết Anh.
Ai khi dễ đại tiểu thư, chính là kết cục như vậy.
Vẫn còn chưa đủ.
Phanh! Phanh! Phanh!
Phanh.
Từng nắm đấm oanh kích ra ngoài.
Không thể nghi ngờ, đây là một cảnh tưởng rất huyết tinh.
Nhưng thần sắc Quân Thiết Anh vẫn rất bình tĩnh, hơn nữa còn không nhắm mắt, không muốn bỏ qua bất kỳ động tác nào của người đàn ông này.
Hắn đang nổi giận.
Hắn vì cô mà nổi giận.
Cho dù là hành vi ma quỷ, nhưng cũng vì cô nên mới biến thành ma quỷ.
Quân Thiết Anh nhìn thẳng vào Tiêu Dương.
Phanh.
Sau khi đánh ra một quyền, Tiêu Dương phát hiện trước mặt mình đã không còn ai.
Bảy người Trương Mông đã nằm trên mặt đất kêu thảm, mũi dính đầy máu, ánh mắt hoảng sợ nhìn Tiêu Dương.
Hắn là ma quỷ. Hắn là ma quỷ.
Cơ bắp toàn thân đều đau nhức. Mỗi một quyền ma quỷ dường như phá hủy hết mọi tế bào trong cơ thể bọn họ.
Đau đớn.
Tất cả dựa vào nhau, ngẩng đầu nhìn thân hình thẳng tắp trước mặt.
Tuy máu tươi bắn loạn bốn phía, nhưng không có giọt máu nào dính trên người hắn.
Lúc này, Tiêu Dương đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt bình tĩnh nhìn đám người Trương Mông.
- Hoặc là dùng máu nhuộm đỏ, hoặc là dùng miệng liếm sạch.
Vẫn là câu nói này, nhưng lại mang theo sát khí của một phán quan đến từ địa ngục.
Hàn khí bức người, toàn thân mọi người đều kịch liệt run rẩy.
Ma quỷ. Ma quỷ.
Bịch.
Tiêu Dương mạnh mẽ tiến lên một bước. Tiếng bước chân như sấm rền vang vọng trong đầu mọi người, thần sắc kinh hãi lại càng đậm hơn.
- Tuy các người lựa chọn dùng máu nhuộm đỏ, nhưng…
Tiêu Dương nhìn chiếc chăn lông đã gần biến thành màu đỏ, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Bây giờ vẫn còn chưa đủ đỏ.
- Các người nói…làm sao bây giờ?
Thanh âm nhẹ nhàng vang lên, giống như đang hỏi thăm ý kiến của mọi người.
Bảy người không ai dám mở miệng, toàn thân lạnh run.
- A…
Trương Mông kinh hô một tiếng.
Thân hình to lớn của y bị Tiêu Dương một tay nhấc lên, ánh mắt như độc xà nhìn thẳng vào Trương Mông, thanh âm rét lạnh:
- Ngươi tên gì?
- Trương…Trương Mông.
Trương Mông run rẩy trả lời.
Phanh.
Nắm đấm lại đánh vào miệng Trương Mông.
Oành.
Trương Mông lập tức ngã xuống, mấy cái răng cùng với máu rơi xuống chiếc chăn.
Vèo.
Tiêu Dương lập tức kéo Bố Bắc Câu lên.
- Tên gì?
- Bố…Bố…Bắc Câu.
Tiêu Dương cau mày, nghiêm mặt nói:
- Ngươi tuyệt đối sẽ rất bi thảm.
Phanh.
Quyền ảnh không chút do dự đánh vào miệng Bố Bắc Câu.
Kêu lên một tiếng, Bố Bắc Câu ngã xuống bên cạnh chiếc chăn lông.
Hàn khí tiếp tục thổi qua lớp học.
Tất cả mọi người không ngừng run rẩy.
Thủ đoạn lãnh khốc của Tiêu Dương khiến cho đám sinh viên vốn tự coi mình là lưu manh, còn chưa bước ra xã hội phải rùng mình.
Nhìn thoáng qua chiếc chăn lông, Tiêu Dương lắc đầu:
- Vẫn chưa đủ đỏ.
Nghe xong, mọi người trố mắt như muốn nứt ra, hai mắt kinh hãi nhìn Tiêu Dương.
Bịch.
Tiêu Dương tiến lên một bước.
- Không, đừng đánh tôi. Đừng đánh tôi.
Rốt cuộc có người không chịu nổi. Y cảm nhận được một luồng khí tức khủng bố. Nếu y bị Tiêu Dương tra tấn, thậm chí rất có thể đi đời nhà ma.
- Không đánh? Không đánh làm sao mà nhuộm đỏ?
Tiêu Dương dừng bước.
- Tôi liếm. Tôi đồng ý liếm.
Phòng tuyến trong lòng người này triệt đổ sụp đổ, không cần tôn nghiêm, chỉ cầu tránh thoát khỏi khó khăn, lập tức bò đến bên cạnh chiếc chăn lông, nhắm mắt lại, cúi đầu xuống.
Khó khăn thè lưỡi ra.
Tình nguyện thè lưỡi ra liếm, cũng không muốn thừa nhận sự tra tấn.
Sụp đổ. Triệt để sụp đổ.
- Thế còn các người?
Tiêu Dương xoay người nhìn đám còn lại.
- Liếm, chúng tôi liếm.
Ánh mắt hoảng sợ. Chỉ cần một người sụp đổ, những người còn lại cũng sụp đổ theo, tất cả bò tới chiếc chăn lông.
Nước mắt khuất nhục cũng đồng thời chảy xuống.
- A.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng kêu sợ hãi.
Tiêu Dương ngẩng đầu lên nhìn.
Tô Tiểu San đã bị chấn trụ.
Là cô hoa mắt? Cô nhìn thấy cái gì?
Mấy khuôn mặt đầy máu, đang lè lưỡi liếm một chiếc chăn lông.
Cảnh tượng này khiến cho người ta không rét mà run, sởn cả gai ốc.
Dữ tợn mà khủng bố.
Còn Tiêu Dương thì đứng chắp tay bên cạnh, lãnh khốc như ma quỷ.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Tô Tiểu San khiếp sợ, bước nhanh tới.
- Tô lão sư…
- Tô lão sư…
Lúc này, đám người Trương Mông giống như gặp được cọng rơm cứu mạng, nhất thời thét lên.
- Cứu…cứu tụi em với.
- Hắn là ma quỷ.
Tô Tiểu San hoàn toàn bị tình huống này chấn kinh.
Sau đó quay sang nhìn Quân Thiết Anh.
- Anh ấy là thiên sứ.
Thanh âm bình tĩnh nhưng kiên định của Quân Thiết Anh vang lên.