- Việc gấp?
Tiêu Dương nhìn ánh mắt lo lắng của Lâm Tiểu Thảo, suy nghĩ một chút rồi quay sang nhìn Quân Thiết Anh.
Quân Thiết Anh nhẹ gật đầu:
- Tôi ở đây chờ anh.
Tiêu Dương không nói nhiều, lập tức đứng lên bước đi với Lâm Tiểu Thảo.
- Lâm huynh, có chuyện gì vậy?
Tiêu Dương vừa đi vừa hỏi.
- Cụ thể thì tôi không rõ lắm.
Lâm Tiểu Thảo gấp giọng:
- Có một đám cảnh sát hình sự khu Dương Phổ đột nhiên đến trường học, hơn nữa còn yêu cầu phải nhanh chóng tập hợp các bảo vệ cổng của trường.
- Cảnh sát hình sự?
Tiêu Dương giật mình.
Trong đầu hắn liền xuất hiện thân hình nóng bỏng của người kia, lập tức không rét mà run, dừng bước, kéo Lâm Tiểu Thảo lại:
- Lâm huynh, bên trong đám cảnh sát hình sự kia có nữ cảnh sát hay không?
Lâm Tiểu Thảo vốn đang nghi hoặc tại sao Tiêu Dương lại dừng lại. Nghe xong, ánh mắt đánh giá Tiêu Dương vài phần, ý vị thâm trường nói:
- Tiêu ca, anh bây giờ đã đủ đẹp trai rồi.
Tiêu Dương ngạc nhiên.
Việc hắn đẹp trai có liên quan gì đến nữ cảnh sát?
Câu trả lời của Lâm Tiểu Thảo chẳng khác nào ông nói gà bà nói vịt.
Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên, hỏi lại lần nữa.
- Có.
Lâm Tiểu Thảo mỉm cười, ánh mắt sáng ngời:
- Có hai nữ cảnh sát. Chậc, tướng mạo rất mê người. Nhưng, họ đều mang súng, tôi không trêu chọc nổi.
Lâm Tiểu Thảo nở nụ cười nịnh nọt:
- Tiêu ca thì khác. Có Tiêu ca xuất mã, một mũi tên trúng hai con chim.
Sắc mặt Tiêu Dương đã trở nên tái nhợt, không khỏi run rẩy.
Không phải Bạch đại tỷ tìm đến tận cửa chứ?
Lại còn huy động nhiều nhân lực đến nữa?
Tiêu ca cảm giác bên dưới của mình bắt đầu lạnh dần lên.
- Tiêu ca, Tiêu ca.
Lâm Tiểu Thảo thấy Tiêu Dương bất động, liền gọi vài tiếng. Lúc này Tiêu Dương mới giật mình tỉnh lại, không nói hai lời, lập tức quay người.
- Tiêu ca.
Lâm Tiểu Thảo vội vàng chộp Tiêu Dương lại:
- Anh muốn đi đâu?
Tiêu Dương quay đầu lại, nhìn Lâm Tiểu Thảo:
- Lâm huynh, huynh trở về nói huynh không tìm thấy ta.
- Cái này…
Lâm Tiểu Thảo quýnh lên, do dự một chút:
- Nhưng cảnh sát đã kinh động đến Hiệu trưởng Tô. Chính Hiệu trưởng Tô bảo tôi đến đây tìm anh.
Là Tô Thắng Kỷ đã bán rẻ bổn Trạng nguyên.
Tiêu Dương khóc không ra nước mắt.
Hắn nghĩ, thôi thì là phúc không phải họa. Bạch đại tỷ tìm đến tận cửa, chỉ sợ không gặp hắn là không bỏ qua.
- Đi thôi.
Tiêu Dương ủ rũ tiến lên.
Lâm Tiểu Thảo sau lưng lại càng thêm mơ hồ, sau đó lắc đầu:
- Tâm tư của Tiêu ca, không phải mình có thể phỏng đoán được.
Hai người bước nhanh về phía trường học, nhìn thoáng qua một đám cảnh sát hơn mười người đứng chung một chỗ. Đối diện là bảo vệ cổng mặc đồng phục màu trắng.
Tô Thắng Kỷ đang đứng trước mặt một cảnh quan trung niên khí chất trầm ổn. Hai người trò chuyện với nhau, thần sắc Tô Thắng Kỷ vô cùng ngưng trọng, không ngừng gật đầu.
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn sang bên này. Trong đội ngũ cảnh sát hình sự xác thật có hai nữ cảnh sát nhìn không tệ, nhưng so với Bạch Khanh Thành thì kém không những một cấp bậc.
- Thì ra không phải Bạch đại tỷ.
Tiêu Dương nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Tiểu Thảo ở một bên càng thêm khó hiểu nhìn Tiêu Dương.
Hai người trực tiếp bước vào đội ngũ bảo vệ cổng.
Khoảng chừng năm mươi bảo vệ đứng thành mấy hàng, thấy trước mặt mình là hơn mười cảnh sát hình sự, không khỏi thần sắc bất định vài phần, đồng thời nhẹ giọng thảo luận, suy đoán rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
- Các vị…
Lúc này, Tô Thắng Kỷ đã trao đổi xong với vị cảnh quan trung niên, quay sang nhìn đám bảo vệ cổng, trầm giọng nói:
- Triệu tập các người là bởi vì có chút chuyện. Cảnh sát có chuyện muốn hỏi các người. Bây giờ bắt đầu, cảnh sát gọi tên người nào thì người đó đứng ra.
Vị cảnh quan trung niên dáng người khôi ngô, tiến lên vài bước, cầm bản danh sách trong tay, nhìn lướt qua, sau đó nói:
- Võ Vĩnh Xuân.
Một người vội vàng bước ra.
Hai người trong đội ngũ cảnh sát mang người này vào phòng trực ban.
Mọi người lo lắng chờ đợi. Khoảng năm phút sau, cổng phòng trực ban được đẩy ra. Người bảo vệ cổng được dẫn ra ngoài, hơn nữa còn được chỉ định một vị trí.
- Vương Kiến Mộc.
Lần lượt bảo vệ cổng được dẫn vào phòng. Lâu thì năm phút ngắn thì ba phút đã được dẫn ra ngoài.
Những bảo vệ không được gọi tên có chút nghi hoặc đồng thời cũng có chút bất an, giương mắt nhìn vị cảnh quan trung niên. Cho dù họ không làm gì trái với lương tâm, nhưng trong lòng cũng vẫn rất khẩn trương.
- Tiêu Dương.
Ước chừng nửa tiếng sau, rốt cuộc cũng đến phiên Tiêu Dương. Tiêu Dương giật mình cất bước tiến lên.
Tiến vào phòng bảo vệ.
- Đứng thẳng tại chỗ.
Hai gã cảnh sát hình sự quyết đoán lên tiếng, đồng thời lấy ra một cái thước, đo chiều cao, thậm chí là chiều dài của đôi chân Tiêu Dương, sau đó chuẩn xác ghi vào hồ sơ.
Đối với một cảnh sát hình sự mà nói, một chi tiết nho nhỏ cũng có thể là mấu chốt phá giải vụ án.
- Danh tự, quê quán, tuổi.
Một cảnh sát lên tiếng hỏi.
- Tiêu Dương, Đàn Châu, Khai Đức Phủ.
- Sao?
Gã cảnh sát nghi hoặc nhìn Tiêu Dương.
- Chính là Hà Nam Bộc Dương.
Tiêu Dương nhớ Quân Thiết Anh đã từng nói qua.
Những lời đại tiểu thư nói, thư đồng tùy thời phải ghi nhớ.
- Vào buổi tối hôm qua, lúc 7h20p, anh ở đâu? Làm gì? Có người nào làm chứng cho anh không?
Gã cảnh sát lên tiếng hỏi.
Tiêu Dương sợ run lên, cũng nghiêm túc trả lời, đem hành tung của mình ngày hôm qua nói qua một lần. Đương nhiên chuyện trị liệu cho cha của Tô Tiểu San không thể nói ra, chỉ nói là đi thăm bệnh.
Gã cảnh sát phụ trách ghi chép rất nhanh ghi lại những lời Tiêu Dương nói không sót một chữ, hỏi Tiêu Dương thêm mấy câu về hành tung tối hôm qua, sau đó nói:
- Có thể ra ngoài rồi.
-Xin hỏi, các người đang điều tra vụ án gì vậy?
Tiêu Dương nhịn không được tò mò hỏi.
Gã cảnh sát khoát tay, ý bảo Tiêu Dương ra ngoài.
Tiêu Dương nhếch miệng, cất bước đi ra.
Lúc này cũng đã gần 12h, sinh viên cũng đã tan học. Nhất thời, không ít ánh mắt tập trung về bên này, khiến cho đám bảo vệ cổng không được tự nhiên. Cảnh sát hình sự thẩm vấn, người bên ngoài chỉ trỏ khiến bọn họ có cảm giác mình là nghi phạm giết người.
Lâm Tiểu Thảo cũng rất nhanh bị gọi tên. Sau khi thẩm vấn xong, trở lại bên cạnh Tiêu Dương, thấp giọng hỏi:
- Tiêu ca, tối qua có chuyện gì xảy ra với anh vậy?
Tiêu Dương giật mình, lắc đầu, đồng thời không khỏi cau mày. Chẳng lẽ là vì chuyện ở bệnh viện tối qua?
Nhưng nghĩ lại, Tiêu Dương lại lắc đầu. Nếu là chuyện tối hôm qua, vì sao Bạch đại tỷ lại không đến?
Trong lúc Tiêu Dương đang suy nghĩ, một chiếc xe cảnh sát dừng lại bên ngoài cổng trường.
Bởi vì đám người Tiêu Dương đang quay lưng về phía cổng, cho nên không ai chú ý.
Chiếc xe dừng lại, một thân hình nóng bỏng bước ra, gương mặt lãnh diễm, hai mắt lợi hại liếc nhìn phía trước.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Chính là Bạch Khanh Thành.
Cộp cộp.
Trong tay Bạch Khanh Thành cầm một xấp tài liệu, thẳng bước tiến lên, lôi lệ phong hành, ánh mắt quét qua một loạt thân ảnh, cuối cùng rơi vào một người, không khỏi lóe lên ánh sáng:
- Là hắn?
Thần sắc Bạch Khanh Thành vô thức chìm xuống.
Cô biết Tiêu Dương phụ trách chăm sóc cho Quân Thiết Anh ở trường. Nhưng việc Bạch Tố Tâm an bài làm bảo vệ cổng cho hắn thì cô không biết.
Cộp cộp cộp.
Bước chân nhẹ nhàng tới gần một bóng lưng.
Tiêu Dương đang tán gẫu với Lâm Tiểu Thảo, đột nhiên cảm nhận được sau lưng mình có một ánh mắt khác thường, không khỏi quay đầu trở lại.
- A.
Tiêu Dương không nhịn được kinh hô lên một tiếng, cơ thể căng lên, khiến Lâm Tiểu Thảo bên cạnh cũng phải hoảng sợ theo. Nhưng Lâm Tiểu Thảo còn chưa kịp hỏi, Tiêu Dương đã nhanh chân lui lại.
Vèo.
- Đứng lại.
Còn chưa đi được vài bước, sau lưng đã truyền đến tiếng quát lạnh:
- Ngăn hắn lại.
Lập tức có mấy vị cảnh sát xuất hiện trước mặt Tiêu Dương.
Tiêu Dương định vung tay lên, nhưng dường như nhớ đến điều gì đó, liền hạ tay xuống.
Xét thấy hành vi bạo lực của Tiêu Dương, Quân Thiết Anh đã từng giảng cho hắn một bài, trong đó có tội danh đánh lén cảnh sát. Lúc này, Tiêu Dương suýt chút nữa đã xuất thủ với đám cảnh sát ngăn cản hắn.
Bạch Khanh Thành xông lên, sắc mặt giận dữ nhìn Tiêu Dương.
Ánh mắt chung quanh cũng nhao nhao nhìn sang bên này.
- Bạch cảnh quan.
Mấy vị cảnh sát hình sự lập tức cúi chào.
Bạch Khanh Thành nhìn thẳng Tiêu Dương:
- Vì sao anh lại chạy?
- Nàng đuổi theo ta, ta…bỏ chạy.
Tiêu Dương yếu ớt nhìn Bạch Khanh Thành.
Mọi người trở nên bất động.
Bạch Khanh Thành lạnh lùng nhìn Tiêu Dương:
- Anh là bảo vệ cổng của Phục Đại?
Tiêu Dương gật đầu, cảnh giác nhìn Bạch Khanh Thành, tùy thời đề phòng cô có khả năng tập kích.
Ánh mắt Bạch Khanh Thành lập lòe thêm vài phần, đột ngột xoay mặt:
- Người này đã thẩm vấn chưa?
- Báo cáo cảnh quan, đã thẩm vấn.
Bạch Khanh Thành gật đầu.
Lúc này, cửa phong bảo vệ được mở ra, lại một người ra ngoài.
- Hoàng Bình Dịch.
Vị cảnh quan trung niên mặt chữ quốc tiếp tục đọc tên.
- Khoan đã.
Bạch Khanh Thành hét lớn một tiếng, chỉ thẳng vào Tiêu Dương.
- Tiêu Dương, đi vào.
Tiêu Dương mở to hai mắt:
- Đại tỷ, ta đã được hỏi rồi mà.
- Để tôi hỏi lại lần nữa.
Bạch Khanh Thành lạnh lùng nhìn Tiêu Dương:
- Trong lòng anh có quỷ.
……….
Để chứng minh sự trong sạch của mình, Tiêu Dương đi thẳng vào trong phòng trực ban.
Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, Bạch Khanh Thành nhanh chân đuổi theo.
Ầm.
Cửa phòng bảo vệ đóng chặt.
- Chẳng lẽ Bạch nha đầu phát hiện được điều gì?
Mắt vị cảnh quan trung niên sáng lên. Ông hiểu rất rõ năng lực của Bạch Khanh Thành. Những chi tiết không ai chú ý, cô lại có thể tìm ra.
Cánh cửa bị đóng lại, Tiêu Dương không khỏi giật mình.
- Ngồi xuống.
Bạch Khanh Thành cố gắng duy trì giọng nói bình thản, bảo Tiêu Dương ngồi xuống.
- Cái này…không cần đâu.
Tiêu Dương khoát tay lắc đầu.
- Ngồi.
Thanh âm Bạch Khanh Thành lạnh hơn vài phần.
- Không ngồi.
Tiêu Dương rất có cốt khí.
Một khắc này, lửa giận trong lòng Bạch Khanh Thành giống như đại hồng thủy tràn ra. Tiếng rống giận dữ mang theo sức mạnh đá cũng phải nát vụn truyền ra ngoài.
- Ngồi.
Sau đó, một thanh âm phản kháng yếu ớt nhưng không cam lòng vang lên.
- Không ngồi.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Làm? Không làm?
Ánh mắt không khỏi cổ quái.