Túy Vũ Địa Phủ, Khinh Vũ Nhân Sinh.
Một dây cung khảy nên tiết tấu.
Trong phòng đánh đàn, một người dạy, một người học. Thời gian nhẹ nhàng trôi qua.
Đảo mắt đã đến giữa trưa. Trước khi tan học, Tiêu Dương đẩy Quân Thiết Anh đến căn tin.
Ánh mắt Quân Thiết Anh không che giấu được sự phấn chấn.
Cho đến bây giờ, Quân Thiết Anh cho rằng kỹ thuật đánh đàn của mình đã đạt đến mức độ cực cao. Nhưng không ngờ, trải qua sự chỉ điểm của Tiêu Dương, cô đã hiểu ra được nhiều hơn.
Bước vào căn tin, người ăn cơm không nhiều, Tiêu Dương rất nhanh gọi hai phần cơm.
- Tiêu ca.
Sau lưng vang lên tiếng gọi.
Nghe gọi, Tiêu Dương quay người:
- Lâm huynh...
- Tiêu ca, tôi tìm anh cả nửa ngày. Thì ra anh ở đây.
Lâm Tiểu Thảo thở hồng hộc.
Tiêu Dương cau mày:
- Lâm huynh, không phải cảnh sát lại đến nữa chứ?
Lâm Tiểu Thảo lắc đầu:
- Cảnh sát không đến, lưu manh đến.
- Lưu manh?
Tiêu Dương khó hiểu:
- Lâm huynh, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
- Hôm nay, tại hai cổng, có hai anh em bảo vệ bị đánh.
Lâm Tiểu Thảo giận dữ nói:
- Nghe nói đối phương rất hung hăng. Hơn nữa còn đi thẳng đến cổng bảo vệ. Sau khi đánh hai anh em của chúng ta bị thương, liền nghênh ngang rời đi. Khi đi còn quăng lại một câu, chỉ cần ra khỏi nơi này, gặp liền đánh.
Tiêu Dương sầm mặt:
- Là ai?
Lâm Tiểu Thảo lắc đầu:
- Bọn họ đến nhanh mà đi cũng nhanh, căn bản không biết bọn họ là ai. Nhưng nhất định là lưu manh vùng này. Bây giờ trường học cũng đã biết chuyện. Hơn nữa còn báo cảnh sát. Nhưng cho dù vậy cũng chẳng có tác dụng gì.
Tiêu Dương cau mày.
Đánh bảo vệ cổng?
Hắn là đại đội trưởng của đội bảo vệ, nhưng lại bị loại người này cưỡi trên đầu, tất nhiên không thể ngồi yên.
- Bọn họ ngoại trừ đánh người, cũng không nói gì khác?
Tiêu Dương hỏi.
Lâm Tiểu Thảo lắc đầu:
- Các anh em đều nói như vậy. Bây giờ hai người bị thương còn đang nằm trong phòng Y tế, tình huống cụ thể chỉ có bọn họ mới biết.
- Ừm.
Tiêu Dương nhẹ gật đầu, nói tiếp:
- Lâm huynh, anh bảo các anh em chú ý một chút, tận lực cho nhiều người ở một chốt. Phải đảm bảo an toàn cho mình trước tiên.
- Tôi hiểu rồi, Tiêu ca, anh cũng nên chú ý. Không biết đám khốn nạn nào lại nhắm vào tổ bảo vệ Phục Đại chúng ta nữa.
Ánh mắt Lâm Tiểu Thảo lộ hung quang.
- Đám rùa kia, đừng để cho tôi đụng phải. Nếu không, tuyệt đối sẽ không để yên đâu.
Sau khi Lâm Tiểu Thảo rời đi, Tiêu Dương trầm ngâm một hồi, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Ánh mắt Quân Thiết Anh thỉnh thoảng nhìn Tiêu Dương, nhiều lần muốn nói nhưng lại thôi.
- Cũng đã đến lúc rồi.
Tiêu Dương đột ngột ngẩng đầu.
Quân Thiết Anh khẽ giật mình:
- Tiêu Dương, anh biết người nào làm chuyện này không?
Tiêu Dương ngây người:
- Đương nhiên không biết.
- Vậy ý của anh là...
Trong lòng Quân Thiết Anh có chút thả lỏng, còn tưởng rằng Tiêu Dương biết đối thủ là ai, chuẩn bị phản kích.
- Đại tiểu thư, không phải nàng quên chứ?
Tiêu Dương mở to mắt:
- Hôm nay chính thức bắt đầu trị liệu chân của nàng.
Nghe xong, ánh mắt Quân Thiết Anh không khỏi gợn sóng, má đỏ bừng lên.
Trị liệu hai chân, vậy thì đồng nghĩa...
Quân Thiết Anh cúi đầu xuống, cả nửa ngày, đột nhiên có cảm giác tim đập bình bịch, mắt nhìn trái phải, nhịn không được hỏi:
- Ở chỗ nào?
- Phòng bảo vệ.
Tiêu Dương lên tiếng.
- Không được.
Quân Thiết Anh lắc đầu. Tiêu Dương nghi hoặc nhìn cô. Quân Thiết Anh chần chừ một chút rồi nói:
- Hay là ra khách sạn bên ngoài trường học, thuê một phòng?
Trị liệu tại cổng bảo vệ, trong lòng Quân Thiết Anh có cảm giác không an tâm.
Ở bên ngoài, có lẽ cô sẽ thả lỏng hơn.
Tiêu Dương chần chừ một chút, sau đó nói:
- Nhưng ta không có CMND.
Chuyện đêm hôm đó, Tiêu Dương vẫn rõ mồn một trước mắt.
............
Khóe miệng Quân Thiết Anh nhếch lên:
- Tôi có.
Ăn cơm xong, Tiêu Dương đẩy Quân Thiết Anh ra ngoài.
Xung quanh trường học, cái không thiếu nhất chính là khách sạn.
Tiêu Dương chọn một khách sạn có vẻ được, lập tức đẩy Quân Thiết Anh đến đó.
Dưới cái nhìn quái dị của cô nhân viên lễ tân, Quân Thiết Anh lấy ra CMND. Sau đó Tiêu Dương bế Quân Thiết Anh lên phòng.
Cho đến khi bóng lưng Tiêu Dương biến mất ngay đầu cầu thang, cô nhân viên lễ tân mới hồi phục tinh thần, lắc đầu thở dài.
- Cầm thú.
Ở lầu hai, Tiêu Dương lấy ra chìa khóa. Sau khi mở cửa, liền nhẹ nhàng đặt Quân Thiết Anh lên giường.
Quay người đóng cửa.
Nằm trên chiếc giường mềm mại, trong lòng Quân Thiết Anh giống như có hươu chạy, hai mắt nhắm lại, hai tay nắm chặt góc áo, lông mi không khỏi run rẩy, toàn thân căng cứng.
Tiêu Dương bước nhẹ đến, lấy ra ngân châm đặt một bên.
Rồi đứng ở một bên.
Im lặng hồi lâu. Quân Thiết Anh nhịn không được mở mắt. Thấy Tiêu Dương vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào cánh cửa, liền lên tiếng hỏi:
- Tiêu Dương, anh đang nhìn cái gì vậy?
- Đại tiểu thư.
Tiêu Dương xoay mặt lại:
- Lát nữa có người đến bắt không?
Xem ra, tao ngộ đêm hôm đó đã trở thành bóng ma trong lòng Tiêu Dương.
- Bắt?
Quân Thiết Anh dở khóc dở cười:
- Đừng suy nghĩ lung tung.
Lúc này Tiêu Dương mới nhẹ nhàng thở ra, gật đầu tiến lên, nhìn Quân Thiết Anh ở trên giường:
- Đại tiểu thư...cái này...
Tiêu Dương nhìn hạ thân của Quân Thiết Anh.
Lúc này Quân Thiết Anh lại càng khẩn trương. Tuy đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi chính thức bắt đầu, cô vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng.
- Anh...
Quân Thiết Anh cảm giác gương mặt của mình đỏ bừng lên, cầm một cái gối che lại khuôn mặt của mình, tiếng nhỏ như muỗi kêu:
- Anh, bắt đầu đi.
Trong lòng Tiêu Dương cũng khẩn trương không thua gì Quân Thiết Anh.
Với tư cách là gà tơ Đại Tống, Tiêu Dương chưa từng cởi quần phụ nữ. Sáng nay, Tiêu Dương vẫn là lần đầu tiên chủ động hôn con gái.
Đó là lần đầu tiên của hắn.
Bây giờ lại có thêm một lần đầu tiên nữa.
Tiêu Dương cảm giác môi của mình có chút khô, nhịn không được mà nuốt nước miếng, hai tay run rẩy ngồi xuống bên cạnh Quân Thiết Anh.
Chậm chạp kéo áo Quân Thiết Anh lên.
Quân Thiết Anh dường như cũng cảm nhận được cử động của Tiêu Dương, hơi run rẩy, cơ thể lại càng căng cứng hơn.
- Đại tiểu thư, ta...ta cởi đấy.
- Ừm.
Quân Thiết Anh trả lời rất nhỏ.
Chiếc áo được kéo lên, lộ ra phần da trắng như bò sữa. Hôm nay Quân Thiết Anh mặc quần jean. Khi Tiêu Dương chạm vào cúc quần, Quân Thiết Anh không khỏi giật mình, đồng thời thò tay nắm lấy tay Tiêu Dương, cả người có chút khẩn trương.
- Đại tiểu thư, bình tĩnh đi.
Tiêu Dương cố gắng mỉm cười.
Nửa ngày sau, Quân Thiết Anh mới từ từ rút tay.
Tiêu Dương run rẩy cởi nút quần.
- Màu đỏ.
Tiêu Dương nhịn không được mà thốt ra.
Toàn thân Quân Thiết Anh lại run lên.
Tiêu Dương vội bình tĩnh, không dám có chút tạp niệm, cẩn thận kéo quần xuống.
Chiếc quần lót màu đỏ của Quân Thiết Anh đã hoàn toàn bạo lộ trước mặt Tiêu Dương. Tuy vẫn còn cách một lớp, nhưng Tiêu Dương vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh cỏ cây um tùm bên dưới.
Hít sâu.
Tiêu Dương cố gắng để ánh mắt của mình dời đi, nhưng hắn đang cởi quần, làm sao có thể tránh ánh mắt đi được.
Sau khi cởi giày Quân Thiết Anh ra, Tiêu Dương nhẹ nhàng kéo quần Quân Thiết Anh xuống.
Cả một quá trình, cả hai người đều không lên tiếng.
Lúc này, hai đùi của Quân Thiết Anh đã triệt để hiện ra trước mặt Tiêu Dương.
Một khắc này, Quân Thiết Anh nắm chặt tay, không dám nhúc nhích.
Tiêu Dương triệt để ngốc trệ, ánh mắt khó có thể dời khỏi cặp đùi, nhất là gần sát bẹn đùi. Một luồng nhiệt nóng tràn xuống bụng dưới.
Tiêu Dương không ngừng hóp bụng, không dám thở, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh trở lại.
- Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.
Trong lòng không ngừng mặc niệm. Nhưng hắn cần phải trị liệu cho Quân Thiết Anh, làm sao mà không nhìn được.
Hai tay Tiêu Dương run rẩy, cả nửa ngày sau liền rụt trở về.
- Đại tiểu thư, ta...ta xoa bóp cho nàng đấy.
Tiêu Dương cảm thấy vẫn nên bẩm báo trước một tiếng thì tốt hơn.
Quân Thiết Anh nhẹ giọng ừm một tiếng.
Tiêu Dương thò tay, bắt đầu xoa bóp từ đầu ngón chân Quân Thiết Anh lên đến bẹn đùi.
Ngoại trừ châm cứu lần trước, hai chân Quân Thiết Anh vẫn không có cảm giác. Cho nên, mặc dù biết người thanh niên này đang làm cái gì, bản thân cô cũng không cảm nhận được gì. Nhưng đối với Tiêu xử nam, đây chính là khiêu chiến không lớn không nhỏ.
Vừa xoa bóp, vừa cố gắng kềm chế nhiệt khí ở phần bụng, ngăn cản sự hấp dẫn của đại tiểu thư.
Khi càng đến gần bên trên, tim Tiêu Dương lại càng đập mạnh, có chút nhịn không được muốn âu yếm, nhưng rất nhanh đã bị dằn xuống.
Nhiệt lưu phần bụng đã khuếch tán toàn thân. Khi Tiêu Dương xoa bóp đến phần bẹn đùi, hai tay run rẩy, thậm chí còn có ý định đụng vào cái quần lót màu đỏ. Phần bẹn đùi của Tiêu Dương vẫn còn chút tri giác, lập tức nhịn không được rên lên một tiếng, toàn thân co rút.
Vèo.
Tiêu Dương cũng nhịn không được, vội vàng nhảy xuống, tạm thời dừng xoa bóp, ánh mắt nhìn xung quanh, sau đó cầm tờ giấy nhét vào mũi mình.
Phòng ngừa nó lại phun ra.