- Nhảy thử một lần? Anh đang nói đùa à? - Trương Hách Bản trợn tròn mắt, ngay cả miệng cũng há lớn ra.
- Ai yêu, Tiểu Tâm Tâm, em đừng có vội vàng nha. Em mà cứ vội như thế thì tôi cũng bối rối lắm. Chúng ta cứ từ từ, đừng vội nha. Chúng ta để cho Hồi Âm và Bản Bản dạy cẩn thận. Nếu mấy cô ấy không chuyên tâm thì tôi không bao giờ làm tóc cho mấy cô ấy nữa. - A Ken quan tâm mà an ủi, thậm chí uy hiếp cũng chơi.
Ngay cả Lâm Hồi Âm cũng rời mắt khỏi TV, quay ra tò mò nhìn Đường Trọng.
- Không có chuyện gì, tôi thử một chút đã. - Đường Trọng cười nói.
Cho nên, hắn đi tới một chỗ rộng rãi trong phòng khác, hít một ngụm thời sâu rồi nói:
- Bật nhạc cho tôi.
Trương Hách Bản kích động nhảy dựng khỏi ghễ, lại mở đoạn ghi hình kia lên, hơn nữa còn chỉnh cho âm lượng lớn nhất.
Nàng thích náo nhiệt, cũng thích xem Đường Trọng bêu xấu.
Hiển nhiên, đây chính là một cơ hội cực tốt với nàng.
Khúc nhạc dạo "Vi nhĩ trường đại" vang lên, nhẹ nhàng, vui tươi, còn có cảm giác năng động của người trẻ tuổi.
Đường Trọng di động.
Thân thể hắn hơi cúi xuống, chân phải phía trước chân trái phía sau, mở hai tay ra, giống như một người máy vậy.
Bởi vì Đường Tâm vẫn có phong cách trung tính, cho nên trong MV "Vi nhĩ trường đại" này, nàng mặc sơ mi trắng, tây trang màu đen. Sắm vai nam chính lạnh lùng đẹp trai, đẹp trai đến mức làm cho nam sinh đố kỵ, nữ sinh phát điên. Mà Lâm Hồi Âm mặc áo da đen, quần mỏng, đi theo con đường gợi cảm. Trương Hách Bản mặc quần lụa mỏng màu trắng, đi theo con đường trẻ trung đáng yêu.
Vừa bắt đầu, Đường Tâm sắm vai người máy không nhúc nhích, là do Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản cùng nhảy sôi động, Đường Tâm "yên lặng" chính là vì phụ trợ động tác của các nàng.
Lúc Trương Hách Bản nhảy đến cạnh Đường Tâm, giật cà vạt đen của nàng một cái, giống như bật công tắc người máy. Sau đó, Đường Tâm bắt đầu nhảy.
Thân thể Đường Trọng chuyển động theo tiết tấu âm nhạc, nhảy múa, di chuyển. Có vài động tác cần cùng nhảy với Trương Hách Bản, Lâm Hồi Âm, ví dụ như ôm Trương Hách Bản nhảy một đoạn điệu Tăng-gô ngắn, ví dụ như đầu ngón tay hắn lướt qua tấm lưng yểu điệu của Lâm Hồi Âm.
Chỉ có một mình hắn nhảy, nhưng lại làm đủ mọi động tác, ngay cả ánh mắt mà Đường Tâm nhìn nhau với Lâm Hồi Âm cũng bắt chước theo.
Bởi vì có âm nhạc, vừa rồi xem qua hình ảnh đó, hắn nhanh chóng phân giải các động tác đó trong đầu, sau đó bắt chước lại.
Rầm.
Đường Trọng dậm chân, đoạn ngắn đầu tiên kết thúc.
Thật ra thì nhảy hết đoạn đầu tiên cũng chẳng khác nào nhảy hết cả điệu nhảy. Bởi vì động tác của đoạn phía sau có nhiều chỗ giống đoạn đầu này, chỉ có một chút thay đổi nhỏ. Hiển nhiên, điều này không làm khó được Đường Trọng.
- Các cô thấy sao? - Đường Trọng cười hỏi.
Sau đó, hắn thấy mấy người trong phòng đang nhìn hắn như gặp quỷ.
Ngay cả bác gái chịu trách nhiệm nấu cơm cho bọn họ cũng xách khăn lau đứng ở cửa phòng bếp, vẻ mặt kinh ngạc, giống như nhìn thấy chuyện tình gà trống đẻ trứng, đàn ông sinh con vậy.
Bà coi như là một trong những người biết thân phận "thế thân" của Đường Trọng. Nhưng bà cũng giống như tài xế, cũng là người mà Bạch Tố mang tới, nghe nói còn là thân thích của Bạch Tố, phương diện an toàn không cần lo.
- Không đánh giá một chút à? - Đường Trọng lại lên tiếng.
Bạch Tố cũng kịp phản ứng, trên mặt nàng có mừng rỡ, nhưng còn có nghi ngờ. Bởi vì Đường Trọng hôm nay làm nàng quá chấn động.
Điệu nhảy này thực ra là một mớ tạp phế lù, có múa hiện đại, có rô bốt, có điệu nhảy cao quý, còn có một đoạn tăng gô ngắn.
Nói cách khác, nếu ngươi muốn nhảy tốt điệu này, cần đồng thời học cho tốt phong cách vài loại vũ đạo. Lúc trước Đường Tâm vì quay MV này, luyện tập trong phòng vũ đạo ba tháng. Kể cả trong quá trình quay phim, ba người cũng đã sai lầm vô số lần.
Đường Trọng thì sao?
Vẻn vẹn nhìn đoạn video ba lần.
Bạch Tố tin rằng trên thế giới có thiên tài. Nhưng mà nàng không tin thiên tài là Đường Trọng.
- Cậu làm thế nào? - Bạch Tố hỏi. Ban đầu còn ôm thái độ hoài nghi, nhưng ban nãy Đường Trọng nhảy hết một đoạn ngắn, miệng của nàng há ra đủ để nhét vào hai quả trứng ngỗng.
Sau đó, cả đầu óc đều quanh quẩn vấn đề này: làm sao hắn làm được, sao hắn làm được, sao hắn làm được?
Nàng không phải người của môn vũ đạo, nhưng ánh mắt phân biệt cơ bản cũng phải có. Lấy tư chất mà Đường Trọng biểu hiện ra vừa rồi, còn có cách xử lý vài động tác, không có kiến thức ba năm năm là không thể làm được. Đường Tâm, Trương Hách Bản và Lâm Hồi Âm cũng không làm được.
Lực đạo của hắn lớn hơn Đường Tâm, vẻ mặt của hắn nhập tâm hơn, động tác của hắn khéo léo, tự nhiên hơn Đường Tâm. Hắn cứng cáp hơn Đường Tâm, có thể thể hiện ra mỹ cảm của mỹ nam trung tính ở cấp yêu nghiệt, gần như hoàn mỹ.
Trừ một gọng kính đen che kín mặt cùng với mái tóc bù xì làm người ta khó chấp nhận, cùng với vài chỗ bé tí tẹo hơi sai lầm, hắn không có chỗ nào cần người khác chỉ đạo hay ý kiến cả.
Cho nên, Bạch Tố không đánh giá vũ đạo mà trực tiếp hỏi hắn làm kiểu gì.
- Anh là yêu quái thành tinh à? - Trương Hách Bản không cười nổi, đôi mắt to tròn căng ra nhìn Đường Trọng:
- Nếu không làm sao anh lợi hại như vậy?
Suy nghĩ một chút, nàng lại tự hồi đáp mình bằng vẻ mặt nhất định là thế:
- Tôi biết rồi, nhất định anh vô cùng quan tâm chị Đường Tâm, mỗi ngày đều nhớ chị Đường Tâm, nghĩ đến chị Đường Tâm. Sau đó mua đĩa "Vi nhĩ trường đại" của bọn tôi, ban ngày xem, buổi tối xem, ăn cơm xem, ngủ cũng xem, vào WC cũng vừa ngồi vừa xem, mỗi ngày xem vài trăm lần có đúng không? Đúng rồi, nhất định là như thế. Tôi thấy có vài đài truyền hình cũng cover lại, những người bắt chước kia còn nhảy tốt hơn cả chính chủ. Chắc chắn anh cũng giống bọn họ, có đúng không?
- Tiểu Tâm Tâm. Ai yêu, Tiểu Tâm Tâm của tôi. - A Ken kích động đến mức nói chuyện lắp bắp:
- Em quá lợi hại. Quá men lỳ. Trên thế giới này sao lại có người con trai hoàn mỹ như em nha. Tôi cũng cảm động muốn khóc, thật đáng ghét.
Vốn A Ken còn muốn xông lên ôm Đường Trọng một cái, nhưng vừa mới nhìn nhau với Đường Trọng, hắn liền sợ tới mức lui về phía sau hai bước.
- Lợi hại. - Lâm Hồi Âm cũng chủ động tán dương. Người quen nàng cũng biết, có thể lấy được lời ca ngợi từ miệng nàng còn khó hơn lên giời.
Đường Trọng không trả lời ngay, mà nhìn Bạch Tố hỏi:
- Trước tiên nhận xét một chút được không? Các cô không quan tâm cái này à?
- Có phải cậu muốn tôi lấy đao gác lên cổ cậu uy hiếp không? - Bạch Tố cười nói:
- Biểu tình của bọn tôi còn chưa nói cho cậu đáp án là gì à?
- Đúng thế, còn giả bộ. - Trương Hách Bản rất bất mãn với thái độ giả nai của Đường Trọng.
- Rất tốt, vô cùng tốt. - A Ken vỗ tay nói:
- Tiểu Tâm Tâm, mặc dù tôi không hiểu vũ đạo, nhưng mà, lúc Hồ Điệp tập luyện tôi cũng đứng bên cạnh. Hơn nữa, lúc quay MV này, tôi cùng chịu trách nhiệm tạo hình cho mấy cô ấy. Phong cách trung tính của Đường Tâm trong video cũng là sản phẩm của tôi. Nói thật ra, cô ấy cũng không nhảy tốt như em. Hay là do cô ấy là con gái, cho dù giả trang cho manly, nhưng vẫn rất khó rũ bỏ một mặt mềm yếu. Em không có, hoàn toàn không có. Em có đủ lực đạo, động tác cũng tốt. Chết người nhất chính là, ánh mắt của em quá yêu nghiệt. Đây chính là yêu nghiệt mà tôi muốn tạo ra lúc trước a.
Bạch Tố gật đầu, rất đồng ý lời của A Ken:
- Vốn lúc tạo ra Hồ Điệp, chính là muốn chế tạo một nhóm nữ giống với SHE. Nhưng mà, A Ken đưa ra đề nghị khác, tại sao phải đi con đường của người khác? Các cô ấy đã làm cho nhóm nhạc xuất sắc như thế, chúng ta chỉ có thể liều mạng đuổi theo. Lại nói, cho dù truy đuổi kịp thì sao chứ?
- Cho nên, anh ấy đề nghị, chúng ta có thể có màu sắc của riêng mình. Vì thế, Đường Tâm vốn am hiểu âm vực thấp được đổi thành con đường trung tính. Hồi Âm đặc sắc nhất là lãnh diễm, Hách Bản là đáng yêu. Đường Tâm muốn làm một hình tượng thật cứng cỏi. Thật ra ban đầu tôi định cho Hồi Âm làm nhân vật này, nhưng vì tính cách của Hồi Âm, nên vẫn phải chọn Đường Tâm.
- Có thể nói, thiết kế của Hồ Điệp là từ ý nghĩ của A Ken. Tôi nghĩ, anh ta càng hiểu rõ cảm giác mà mình cần là cái gì, người mà mình cần là dạng người gì.
- Tiểu Tố Tố nói quá hay. - A Ken kích động, cười đến đỏ cả mặt:
- Các cô chú ý tới, vừa rồi Đường Trọng bắt chước Đường Tâm làm động tác đối mắt với Hồi Âm không? Ban đầu MV ra lò, tất cả mọi người đều cho rằng đây là điểm sáng lớn nhất trong đoạn phim. Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy thiếu hụt cái gì đó. Bây giờ Đường Trọng làm theo, tôi mới biết là thiếu cái gì.
- Thiếu cái gì? - Trương Hách Bản hỏi.
Lâm Hồi Âm cũng nhìn A Ken, muốn biết vấn đề ban đầu của các nàng là ở đâu.
- Khiêu khích. - A Ken nói:
- Ánh mắt nam nữ nhìn nhau là phải có khiêu khích, có tình tứ. Mặc dù Tiểu Tâm Tâm vì đạo diễn yêu cầu mà làm ra vẻ mặt mập mờ, nhưng cuối cùng thì cô ấy cũng không phải đàn ông, không biết dùng ánh mắt khiêu khích thế nào. Điều này không thể trách Tiểu Tâm Tâm, đây là thiếu sót thiên bẩm của phụ nữ. Đường Trọng làm thì lại hoàn mỹ.
- Hừ, tôi thấy chị Hồi Âm và chị Đường Tâm nhảy khá hơn. - Trương Hách Bản cố chấp nói. Nàng không thích nghe Bạch Tố và A Ken tâng bốc cái tên nhà quê này. Thậm chí còn hơn cả Đường Tâm và Hồi Âm mà nàng thích. Hắn thì tốt chỗ nào chứ?
Bạch Tố và A Ken biết Trương Hách Bản vẫn còn trẻ con, không thèm để ý.
Bạch Tố cười nói:
- Bây giờ tôi không còn lo lắng gì với điệu nhảy mở màn lễ kỷ niệm nữa. Chẳng qua lại có trăm vạn chỗ hiếu kỳ với việc sao cậu lại nhảy được. Đường Trọng, nếu cậu không chịu nói, vậy thì cậu sẽ biết, đàn bà mà bị chọc tức sẽ có thể làm ra chuyện điên rồ gì đó.