Hoa Lửa

Chương 14: Q.5 - Chương 14




Đêm tái hợp đầu tiên của Hình Tuế Kiến và Kiều Duy Đóa.

Gã và cô về nhà, trở về nơi giờ đã thành một ‘căn phòng tối’.

“Chờ vết thương khá lên một chút, anh sẽ tới công ty điện lực kêu họ mở điện lại, hoặc chúng ta đổi căn nhà khác phù hợp hơn.” Gã được cô đỡ nằm xuống giường, thở hào hển nói.

Gã sẽ không như trước đây, luôn lo lắng cô hối hận. Bởi vì sau những việc này, gã nhận ra Kiều Duy Đóa còn kiên cường hơn gã tưởng, và tình cảm cô dành cho gã cũng rất sắt son.

Nào ai biết được tương lai về sau? Mọi người đều nói ‘hôm nay có rượu hôm nay say’, có lẽ tình yêu cũng nên như thế.

‘Anh lại muốn biến mất? Lại muốn rời bỏ em?’, biểu hiện của Kiều Duy Đóa lúc đó tới giờ vẫn làm con tim gã rung động.

“Tạm thời không cần.” Cô từ chối ngay.

Cô không ngốc, nếu bây giờ mở điện thì đám chủ nợ sẽ nhanh chóng bắt được tin mà tìm tới. Với tình trạng của gã hiện nay, không thể bị quấy rầy.

“Em không tủi thân à?” Trong bóng đêm cô càng thêm thơm mát, gã nằm trên đùi cô mà trái tim loạn nhịp.

Nếu có thể sống cả đời như thế này thì thật hạnh phúc biết bao, và bây giờ họ đang bắt đầu ‘cả đời’. Gã thấy mình như đang ở trong thế giới trắng đen, được quay về với cuộc đời muôn màu rực rỡ.

Mở to đôi mắt đã hơi mê man, gã cảm thấy cô đẹp đến khôn xiết và cơ thể gã lại bắt đầu nóng dần lên.

“Không, sống lén lút cũng có tình thú lắm.” Cô hừ lạnh.

“Kiều Duy Đóa, em cúi mặt thấp xuống một chút.” Gã ra lệnh.

Gã muốn hôn cô, sau đó… rõ ràng gã đau tới sắp chết, thế mà gã lại cảm thấy hưng phấn trước nay chưa từng có.

Kiều Duy Đóa chia tay Lục Tư Nguyên, Kiều Duy Đóa lại về ngôi nhà này lần nữa. Quan trong nhất là, Kiều Duy Đóa yêu gã! Tất cả những việc này bảo sao gã không hưng phấn cho được.

Kiều Duy Đóa cảnh giác, bởi lẽ vừa rồi gã còn mềm oặt nằm xụi lơ, thế mà bây giờ đột nhiên hưng phấn như sói đói, rõ ràng bị bạch phiến phát tác.

“Anh đang nghĩ gì trong đầu đấy?” Cô nheo đôi mắt đẹp, hỏi.

“Chắc anh bị thấm thuốc rồi, giờ chỉ muốn cởi sạch đồ em thôi.” Gã thành thật đáp.

Bây giờ trước mắt gã đều là mây trắng bềnh bồng, còn cô trần truồng nằm trên đám mây chờ gã tới cưỡi mây lướt gió.

Khóe mắt Kiều Duy Đóa giật giật.

“Anh rất muốn hoàn tất việc chúng ta bị dang dở trong căn biệt thự.” Gã thêm một bước nữa thành khẩn nói ra ý nghĩ của mình.

Gã rất muốn ‘cưỡi’ cô. Ai bảo cô nói cái gì mà sống lén lút rất có tình thú, báo hại đầu óc gã hiện ra đủ loại hình ảnh màu sắc.

Tay Kiều Duy Đóa run rẩy, cô thật muốn giáng một cái tát qua. Cô cười gằn, chọc tay sau lưng gã. Gã tức thời đau tới độ kêu khẽ một tiếng, mồ hôi lạnh túa ra.

“Có đau không?” Cô hỏi.

“Đau!” Hỏi vớ vẩn! Gã khẽ cắn răng, chớp mắt chẳng thấy mây trắng bềnh bồng đâu nữa, mà chỉ thấy trên đất bằng có một Kiều Duy Đóa đang cầm roi da, mặc đồ ma nữ lộ ra nụ cười hung tàn.

“Đau như vậy thì anh mau nằm nghỉ ngơi dưỡng sức đi!” Cô không dùng giọng điệu cáu gắt, mà chỉ dùng ngữ điệu rất nhẹ nhàng lạnh lẽo.

Gã chỉ bị gãy xương, chứ bộ não không bị liệt!

Hình Tuế Kiến cũng chả sợ cô, gã bỗng nhiên nhanh chóng nghĩ ra một cách: “Em ngồi lên người anh đi, anh không cử động thì em cử động.”

Kiều Duy Đóa thật sự rất muốn đánh chết gã. Lần này cô chỉ thụi trên ngực gã một cái, mặc dù cô đã kiểm soát cường độ mạnh yếu nhưng gã vẫn phải hít hà.

Bấy giờ cả người gã như đang bồng bềnh, thậm chí sinh ra ảo giác và cảm thấy cơ thể mình đã giảm hẳn đau đớn, mãi tới khi cô thụi vào ngực gã.

“Anh có dám chắc là chỉ cần em cử động và anh nằm im thì sẽ không đau?” Cô cười gằn, biết rõ còn cố hỏi.

Hình Tuế Kiến khẽ cắn răng, đáp: “Đúng, không đau!” Đã lỡ mở miệng rồi, nhất định phải duy trì hình tượng con người kiên cường trước mặt cô, bằng không mai này làm sao cho cô chỗ nương tựa được? Tuy nhiên, nếu cô ‘cưỡi’ nhẹ nhàng một chút thì gã sẽ vô cùng biết ơn.

Cô càng cười lạnh thêm: “Vậy tối nay em có thể kỳ vọng anh phá kỷ lục bảy lần nhỉ?”

Đùng, toàn bộ bầu không khí tuyệt vời lập tức đều bị phá hỏng.

Hình Tuế Kiến chết cứng. Trừ khi gã là chiến thần tái thế, mới đủ khả năng phá kỷ lục bảy lần dưới tình huống này.

“Ngày tháng chúng ta còn rất dài, anh không muốn làm em trở thành quả phụ sớm, anh nghĩ… chắc anh nên dưỡng sức vài ngày thì hay hơn…” Giữa đũng quần hệt như bị ướp nước đá, gã phải đành cố trấn tĩnh quyết định từ bỏ một đêm xuân tuyệt vời và một cô nàng tuyệt vời.

Gã là người rất thức thời!

“Em ra sofa ngủ đây.” Cô đứng dậy.

Hình Tuế Kiến nhịn đau kéo cô: “Em nằm với anh đi!” Nào có ai vừa tái hợp lại biểu hiện lãnh đạm như thế? Dù không thể làm tình, nhưng ngủ chung cũng được mà?

“Có muốn em nhắc cho anh nhớ, trên chiếc giường này anh đã từng mây mưa nóng bỏng với một người phụ nữ khác?” Cô ngoài cười nhưng trong không cười, “Hơn nữa, chị ta còn đeo nhẫn của em!” Cô là đàn bà nên rất hẹp hòi, cô luôn canh cánh trong lòng.

Điều khiến cô canh cánh trong lòng nhất chính là, cô bị lừa thê thảm.

Hình Tuế Kiến cứng đờ, cắn răng thú nhận: “Đấy… chỉ là hiểu lầm.”

Hiểu lầm? Thế nhưng sự hiểu lầm này đã làm cô rơi rất nhiều lệ.

“Vậy khi đó có cái gì bảo vệ màng ‘ra trận’ của anh?” Cô lạnh lùng trào phúng.

Hình Tuế Kiến day trán, dưới tác dụng của thuốc phiện, đầu óc gã vốn đã rơi vào mơ màng, vậy mà giờ lại cảm thấy nhức nhối: “Anh có mặc quần lót.” Vì thế hôm đó lúc đứng dậy, gã mới kéo cái khăn lông nhưng không để cho cô phát hiện.

“Anh không cảm thấy là mình nên giải thích rõ với em vài việc sao, ví dụ như tờ hôn thú kia từ đâu tới?” Nụ cười của cô không lọt vào đáy mắt, “Ngoài ra, em khá tò mò, anh dùng cách gì để thuyết phục Trần Ôn Ngọc giúp anh?”

Cô còn rất nhiều, rất nhiều vấn đề cần gã giải thích sáng tỏ. Ví dụ như, gã dùng thủ đoạn gì để khiến Trần Ôn Ngọc chịu giúp đỡ? Theo cô thấy, đối phương chả ưa cô từ lâu nên mới sẵn sàng hỗ trợ chia rẽ bọn họ! Ngoài ra, chuyện của Phương Nhu là thế nào?

Dưới con mắt càng lúc càng lạnh của cô, Hình Tuế Kiến đành thở dài thườn thượt: “Tờ hôn thú là của Ôn Ngọc và Que Củi, cả đời anh chưa từng cầu xin ai, nhưng anh cầu xin cô ấy hãy cứu lấy người anh em tốt nhất của anh một lần.” Khi đó Que Củi đã lên kế hoạch ở lại chịu hy sinh, cũng may gã kịp thời phát hiện và ngăn chặn.

“Vì vậy Ôn Ngọc rất oán hận anh, còn Phương Nhu… chồng cô ấy họ Hồ…”

Đêm đầu tiên của gương vỡ lại lành, gã vội vàng giải thích.



Đêm tái hợp thứ hai.

Gã ngồi trên sofa dưỡng sức, nhìn đám công nhân bốc vác khuân đồ ra khỏi nhà. Chiếc giường gã nằm vì bị ‘vấy bẩn’, nên một cô nàng ưu sạch sẽ đã thẳng tay vứt đi chẳng hề thương tiếc.

Còn Kiều Duy Đóa đang làm gì? Cô đang bận rộn dùng cồn khử trùng chiếc nhẫn.



Đêm tái hợp ngày thứ bảy.

Các biểu hiện ‘trúng độc’ như mê man, suy hô hấp, hạ huyết áp của gã đã dần dần biến mất. Đồng thời, gã cũng không còn ảo giác cô nằm trần truồng trên đám mây trắng nữa. Vốn dĩ ý chí của gã rất kiên cường, vả lại chẳng những không được uống thuốc giải trừ khoái cảm đặc biệt, mà còn bị người ta liên tiếp lải nhải bức cung khốn khổ, làm gã mất sạch mọi khát khao dục vọng.

Gã sống suôn sẻ được một tuần, độc tính trong người đã bốc hơi gần hết. Gã cảm thấy vết thương đã sắp lành, vì vậy, gã bắt đầu rục rịch thèm muốn tái hiện phong thái người đàn ông tràn đầy sinh lực…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.