Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 1226: Chương 1226: Ngũ Thiệt Địa Ngục (2)




Phong Minh Ý lúc không đụng phải Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ thì tiêu sái mà thong dong, tay nhẹ búng là vô tận lưỡi dao gió đánh ra, có thể dễ dàng phá đầu lưỡi khác của Ngũ Thiệt Địa Ngục. Nhưng đụng phải Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ, bị ngũ vị làm một trận thì vẻ mặt không mấy thoải mái, lúc thảm lúc đỏ lúc xanh.

Rốt cuộc chống không nổi nữa, Lục Nguyên bị năm gông xiềng khóa lại. Ba giây sau, Phong Minh Ý thế giới cảnh thập tầng cũng bị năm vị xiềng khóa. Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ to lớn cuốn lấy, đem Phong Minh Ý, Lục Nguyên và Hoành Trảm kéo xuống dưới Ngũ Thiệt Địa Ngục.

Ba người bị đầu lưỡi khổng lồ giam cầm, Lục Nguyên cười khổ nói:

- Phong đế tử, Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ không chơi chết chúng ta, kéo xuống dưới Ngũ Thiệt Địa Ngục làm gì?

- Nó muốn luyện hóa chúng ta, hỗn độn ma lưỡi chi chủ đã có linh trí sơ bộ, biết luyện hóa chúng ta có thể tăngpháp lực cho nó, bây giờ muốn luyện hóa.

Phong Minh Ý cười khổ nói:

- Tiếp theo chúng ta sẽ chịu cực hình ngũ vị từ Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ. Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ chết tiệt.

Lục Nguyên cảm giác năm vị ập hướng mình, đó là vị khiến người vô cùng khó chịu, đang chậm rãi luyện hóa thân thể như muốn mình biến thành năm vị.

Nhưng mình tuyệt đối không bị thua.

Càng sẽ không chết tại đây.

Mình còn có rất nhiều việc lớn phải làm, không nói thứ khác, trước tiên hoàn thành trách nhiệm đập bẹp Hoang Chi Tử, bị Hoang Chi Tử giết suýt chết không đáp trả lại sao được. Sao mình có thể chết ở đây. Lục Nguyên cắn răng nghĩ, tăng lên chút ý chí, muốn nghĩ cách phá Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ.

Lúc này Phong Minh Ý đang nghĩ cách nhưng chịu bó tay. Kiến thức của Hoành Trảm thua xa Phong Minh Ý, càng chịu thua.

...........

- Mới rồi hình như người bên kia đụng phải Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ.

- Vậy thì họ tiêu rồi. Xác suất Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ chết là không phần trăm, chưa từng chết. Xác suất chạy trốn khỏi Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ là một phần vạn.

- Họ không kịp thời chống hỗn độn bọt khí à?

- Đụng tới Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ chưa cahwcs có cơ hội dựng lên hỗn độn bọt khí bỏ chạy.

- Thôi, Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ đi bên đó thì là họ xui, chúng ta có thể thông qua vô biên Ngũ Thiệt Địa Ngục này rồi.

Đầu lưỡi to khổng lồ, e rằng cỡ mấy ngàn mét.

Lục Nguyên, Phong Minh Ý và Hoành Trảm bị đầu lưỡi khổng lồ kéo xuống dưới.

Lục Nguyên phát hiện đầu lưỡi to lớn này màu đỏ thẫm.

Thân thể Lục Nguyên bị kéo nhưng nói chuyện và lấy thần niệm khống chế phi kiếm không thành vấn đề, lập tức thúc đẩy phi kiếm chém hướng đầu lưỡi khổng lồ. Kết quả chém vào đầu lưỡi nó xuất hiện một cái ấn đỏ, rồi có tiếng gầm rống, tốc độ bị kéo xuống càng nhanh.

Lục Nguyên thầm giật mình, hắn dốc sưc chém xuống dù là người thế giới cảnh cửu tầng cũng phải biến sắc, nhưng Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ thì chỉ để lại một dấu đỏ thôi, kinh khủng quá.

Phong Minh Ý cười khổ nói:

- Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ đâu dễ bị công phá, vô dụng thôi.

Hoành Trảm muốn thử mở ra hỗn độn bọt khí nhưng bị đầu lưỡi bắt được không thể mở ra, dù sao chạy trốn dùng hỗn độn bọt khí cần mười giây, nhưng đầu lưỡi to lớn ngay cả mười giây cũng không cho.

Trong quá trình không ngừng rơi xuống, Lục Nguyên trông thấy kỳ cảnh cả đời chưa từng thấy.

Thì ra ở bên trên Ngũ Thiệt Địa Ngục thấy từng đầu lưỡi thò ra không là gì cả.

Bây giờ ở dưới Ngũ Thiệt Địa Ngục, phát hiện thế giới trừ ba người ra còn lại là đầu lưỡi, đều rất dài mỏng. Từng đầu lưỡi không ngừng đẩy lên trên, phát động công kích sắc bén. Mà không phải chỉ một đầu lưỡi, là vô số đầu lưỡi, thỉnh thoảng nó xuất hiện nho lên trên.

Đây là kỳ cảnh quái dị nhất Lục Nguyên thấy trong đời.

Dường như mình đã tới thế giới đầu lưỡi vậy.

Cứ thế đi xuống, không biết qua bao lâu.

*Ầm!* một tiếng, Lục Nguyên, Phong Minh Ý, Hoành Trảm bị nặng nề đập xuống đất.

Tại sao một cú đập mà đau quá vậy? Lục Nguyên thầm lấy làm lạ, theo lý thì mặt đất bình thường độ cứng kém xa thân thể hắn, nên dưới tình huống bình thường va chạm với mặt đất là đất nứt mà mình không thương không đau mà đúng, sao giờ đau thế này?

Vì cảm thấy lạ nên Lục Nguyên tùy tiện quét bên dưới, liếc nhìn mới thấy trên mặt đất nhô ra từng tinh thạch tỏa ánh sáng nhạt như khắc tên huyền ảo. Hình như tinh thạch này so với thần thể trong thần thể cứng rắn hơn nhiều, giờ mình có thần vương thể đều không sánh được.

Phong Minh Ý giật mình bật thốt:

- Hỗn Độn Thiệt Tinh!

Lục Nguyên nhìn bộ dạng rất kinh ngạc của gã bèn hỏi:

- Hỗn Độn Thiệt Tinh là cái gì?

- Hỗn Độn Thiệt Tinh là năm đó hỗn độn văn minh thú, chủ văn minh chân chính một phần đầu lưỡi, nhìn kích cỡ thì chắc là một phần nhỏ thôi nhưng cung là một phần. Xem ra Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ này là thoát thai từ một chút Hỗn Độn Thiệt Tinh, đây chính là vật báu vô giá. Ở trung ương thiên triều trong Năm Mươi Thiên Bảng có không ít người đều có một phần văn minh cấp, có cánh tay, trái tim, vân vân. Cơ duyên là ngộ chứ không thể cầu, Hỗn Độn Thiệt Tinh tuy chỉ là một chút nhưng tốt xấu là một chút Hỗn Độn Thiệt Tinh của hỗn độn chủ, chắc chắn vật báu vô giá.

- Nhưng đáng tiếc, không đánh bại Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ thì dù có Hỗn Độn Thiệt Tinh tại đây chúng ta cũng không lấy được.

Phong Minh Ý thở dài nói:

- Mặc kệ đi, chúng ta phải chết ở đây rồi.

Gã đúng là tuyệt vọng rồi, thật không ngờ sẽ đụng tới Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ. Vốn trong một vạn năm ngàn người chỉ có một đám người gặp phải, xác suất đụng tới nhỏ vô cùng, ban đầu không hề nghĩ tới khả năng này. Kết quả xui như vậy, xui quá là xui.

Lục Nguyên hỏi:

- Phải làm sao đánh bại Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ được?

- Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ, không thể liều pháp lực với nó, vì bản thân nó đến từ chỗ này, đây là địa bàn của nó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.