Văn Minh Phó Chủ Vũ Yến thật sự rất kinh ngạc, lại thêm một người Văn Minh Cảnh nữa tới đây, mặc dù nếu chỉ tính tới tu vi pháp lực, nếu như một chọi một, Văn Minh Phó Chủ Vũ Yến tự nhận sẽ không thua Văn Minh Phó Chủ Bát Lăng, nhưng hiện tại không phải một chọi một mà là ba chọi một, đối thủ lại có hai người có được kỷ nguyên pháp lưc, hơn nữa còn có Tiên Chi Cảnh cũng có kỳ nguyên pháp lực nhưng không có cảnh giới tương ứng.
Văn Minh Phó Chủ Vũ Yến lập tức đem xác suất thành công ngăn trở đối phương của mình giảm xuống.
Bất quá Văn Minh Phó Chủ Vũ Yến phát hiện, ở bốn phía dường như vẫn còn khí tức như ẩn như hiện.
-Còn ai khác nữa, ra đi.
Văn Minh Phó Chủ Vũ Yến quát to một tiếng.
-Còn có thể cảm thấy ta, không tệ, Tiểu Yến Tử.
Một kẻ cơ bắp có dáng vóc lực lưỡng, tay vác một chiếc rìu khổng lồ đi ra, kẻ cơ bắp có vóc dáng to này trên từng tấc da thịt đều có vết sẹo, những vết sẹo này tựa hồ đã khắc sâu vào dạ thịt hắn, mà kẻ cơ bắp có vóc dáng to này ở mắt phải có một vết sẹo dài, vết sẹo này kéo dài từ lông mày cho tới tận cằm, trông vô cùng dữ tợn.
Văn Minh Phó Chủ Lực Thánh.
Không sai, vị này chính là Văn Minh Phó Chủ năm đó giao thủ với Cổ Thủy, khiến cho Cổ Thủy bại dưới tay hắn sau ba mươi chiêu.
Ngày đó Văn Minh Phó Chủ Lực Thánh chỉ có một kỷ nguyên pháp lực, nhưng hiện tại rõ ràng đạt tới hai kỷ nguyên pháp lực.
Hai kỷ nguyên pháp lực cuồn cuộn như nước thủy triều, riêng chỉ một người này, cũng có thể đánh thắng Văn Minh Phó Chủ Vũ Yến.
Văn Minh Phó Chủ Vũ Yến lập tức hiểu được, chính mình đang ở trong trận chiến này tỷ lệ đánh thắng là không có, ngay cả tỷ lệ chạy trốn căn bản cũng gần như bằng không.
Cục diện bây giờ là một chọi bốn.
Văn Minh Phó Chủ Hoang Ưng ha ha quát lên:
-Văn Minh Phó Chủ Vũ Yến, ngươi cũng có hôm nay, thật là buồn cười, hôm nay nhất định phải bắt ngươi về hàng ngày hành hạ ngươi, cho ngươi biết sự hối hận khi là địch nhân với ta.
Văn Minh Phó Chủ Hoang Ưng lần này tính toán trong khi giao chiến sẽ sử dụng Ưng Yến Văn Minh Song Sát, trước kia luôn luôn không có cơ hội, nhưng hiện tại là một đối bốn, có thể sử dụng chiêu Ưng Yến Văn Minh Song Sát này để mạnh mẽ lăng nhục đối thủ Văn Minh Phó Chủ Vũ Yến.
Tiên Chi Tử nở nụ cười khiêm tốn, khuôn mặt vừa có chút non nớt, lại thêm vẻ tuấn mỹ, nói:
-Vãn bối đã sớm nghe nói về đại danh của Vũ Yến tiền bối, ngưỡng mộ trong lòng đã lâu, hôm nay có thể gặp tiền bối, cũng là chuyện may mắn của đời người, xin tiền bối chỉ giáo, hy vọng tiền bối khi cùng ta so chiêu, có thể không khiến cho ta bại quá thảm a.
Hắn khiêm tốn, hữu lễ, cho dù thực lực đại tiến thì phương diện phong phạm này của hắn vẫn không thay đổi, nhưng mà nếu như thất bại trước hắn thì chính là bi kịch của nhân gian, Tiên Chi Tử chính là một loại người trong ngoài bất nhất, ai tin hắn thì chính là kẻ ngốc.
Văn Minh Phó Chủ Bát Lăng xuất thân từ Giản Chi Văn Minh nhìn về phía Văn Minh Phó Chủ Vũ Yến, nói:
-Ta, muốn, giết, chính là, Lục Nguyên, Văn Minh Phó Chủ, Vũ Yến, ngươi, dám cản ta, ta liền giết, ngươi.
Hắn nói nhát ngừng tương đối kỳ quái, ở chỗ không nên dừng lại thì lại dừng lại, cảm giác nhát ngừng này khiến cho người ta vô cùng khó chịu.
Văn Minh Phó Chủ Lực Thánh, toàn thân đều là sẹo, ngay cả một bên mắt cũng có sẹo, vác chiếc rìu, nói:
-Tiểu Yến Tử, nghe nói ngươi là một trong hai người có thân pháp linh hoạt nhất trong năm kỷ nguyên, mà thủ pháp của ta chỉ là xuất ra lực lượng mạnh mẽ, ta muốn nhìn xem thân pháp của ngươi có thể thoát khỏi cây rìu này của ta hay không, chớ nên không cẩn thận bị ta băm thành thịt nát nha.
Văn Minh Phó Chủ Lực Thánh ha ha cười lớn, tiếng cười của hắn vừa hùng hồn vừa có lực.
Bốn đối một, chính mình sẽ dễ dàng bị đánh bại.
Cũng không thể sử dụng Khinh Linh Thân Pháp, thân pháp của Văn Minh Phó Chủ Hoang Ưng không thua kém mình, hơn nữa, còn có một Văn Minh Phó Chủ Bát Lăng chuyên về tiết tấu của thân pháp, rất giỏi trong việc phá vỡ bất kỳ tiết tấu nào, cho nên nếu như dùng Khinh Linh Thân Pháp thì chính là tử lộ, căn bản không cách nào chống đỡ.
Văn Minh Phó Chủ Vũ Yến đang phân tích những chiêu thức để đối phó với đối thủ mạnh như vậy, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra được biện pháp gì.
Chờ một chút!
Vẫn còn biện pháp!
Lúc ấy Lục Nguyên có để lại một cái Viên Chi Thượng Cổ Kiếm Trận, là do Văn Minh Phó Chủ Kiếm Viên chế tạo ra, Văn Minh Phó Chủ Kiếm Viên thực lực bất phàm, hắn chế tạo ra Viên Chi Thượng Cổ Kiếm Trận nhất định sẽ có tác dụng lớn, có lẽ mình có thể dựa vào đó để ngăn cản bốn người này một thời gian, chỉ cần có thể kéo dài tới khi Lục Nguyên xuất quan, tiến vào Văn Minh Cảnh là được.
Lục Nguyên một khi trùng kích vào Văn Minh Cảnh thì với chiến lực của Lục Nguyên, muốn đánh muốn lui đều có tỷ lệ lớn hơn nhiều.
…
Lục Nguyên đã tiến vào cửa ải khảo nghiệm cuối cùng.
Đi tới cửa ải cuối cùng, bất quá cửa ải cuối cùng là cái gì a?
Bên trong Ngọc thạch, hư ảnh của Văn Minh Kiếm Chủ Kiếm Viên với khuôn mặt tròn và đôi tai to thoáng hiện, nói:
-Cửa ải khảo nghiệm thứ ba rất đơn giản, xem xem kiếm pháp của ngươi rốt cuộc thế nào, muốn trở thành kẻ kế thừa của ta, tự nhiên phải có kiếm pháp tương ứng, kiếm pháp không được thì không thể làm được.
Lục Nguyên hỏi:
-Vậy làm sao để khảo nghiệm kiếm pháp?
Lục Nguyên lúc ấy có để lại một cơ quan bên trong Viên Chi Thượng Cổ Kiếm Trận, nếu như Viên Chi Thượng Cổ Kiếm Trận bị kích động, chính mình sẽ biết. Mà hiện tại rõ ràng cảm thấy Viên Chi Thượng Cổ Kiếm Trận bị kích động, nếu như chỉ có một mình Văn Minh Phó Chủ Hoang Ưng thì với tính tình của Văn Minh Phó Chủ Vũ Yến căn bản sẽ không sử dụng Viên Chi Thượng Cổ Kiếm Trận, vậy tức là, người tới có thực lực mà Văn Minh Phó Chủ Vũ Yến không ngăn cản được, cho nên chỉ có thể sử dụng Viên Chi Thượng Cổ Kiếm Trận.
Phỏng chừng Viên Chi Thượng Cổ Kiếm Trận cũng không chống đỡ được bao lâu, cho nên mình phải nắm bắt thời gian, nhanh chóng trùng kích vào Văn Minh Cảnh.
Hư ảnh với khuôn mặt tròn và đôi tai to bên trong Ngọc Thạch khẽ mỉm cười nói:
-Ngươi nhìn bốn phía đi.
Lục Nguyên không khỏi nhìn xung quanh.
Chỉ thấy trên vách tường ở bốn phía, có vô số kiếm chiêu.
Những kiếm chiêu này thật ra cũng không phải là kiếm chiêu tinh xảo, cũng chỉ là một số kiếm chiêu đơn giản với phong cách cổ xưa, Lục Nguyên có thể dễ dàng nhìn ra ưu điểm cùng khuyết điểm của những kiếm chiêu này.
Hư ảnh với khuôn mặt tròn và đôi tai to bên trong Ngọc Thạch nói:
-Những kiếm chiêu này là kiếm pháp căn bản nhất của Kiếm Cổ Văn Minh chúng ta, tổng cộng có 256 thức, được gọi là 256 thức kiếm chiêu căn bản, ngươi diễn luyện 256 thức này một lần cho ta xem, tự nhiên ta có thể nhìn ra được ngươi có thể thông qua khảo nghiệm kiếm pháp lần này hay không.
Vũ Luyện Điên Phong
Tác giả: Mạc Mặc
Chương 92: Giằng co.
Nguồn dịch: Nhóm dịch Hoa Hướng Dương - metruye
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: kenwe
Spoiler Mời xem: Chương 92: Giằng co.
Nội dung này đỏi hỏi bạn phải trả 20 Điểm cho tác giả:
Động tĩnh của bọn người Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu quá rõ. Tiếng kêu thảm thiết của tên đệ tử Thối Thể cảnh đó lúc chết càng thê lương vô cùng, truyền đi rất xa trong đêm tối.
Dương Khai và Hạ Ngưng Thường nghe rõ mồn một, cả hai thất sắc, quay đầu lại nhìn về phía đó.
Họ thật sự không biết mấy ngày nay bị nhiều kẻ địch bám theo đến thế. Thủ đoạn theo dõi của Văn Phi Trần cũng phải nói là không tệ, giữ cự ly cũng cực kỳ an toàn, căn bản không phải lo sẽ bị phát hiện. Hạ Ngưng Thường tuy là Ly Hợp cảnh đỉnh phong, nhưng không thể phát giác động tĩnh ở quá xa. Vì đã tính toán cẩn thận, kế hoạch của Văn Phi Trần đương nhiên là thuận lợi rồi.
- Sao lại có người đến đây được?
Hạ Ngưng Thường khẽ chau mày, thực sự không hiểu nổi.
Sắc mặt Dương Khai cũng trầm xuống, theo như lời vị sư tỷ này nói, vùng này chỉ là một sơn cốc bình thường, duy có mùng bảy tháng bảy hằng năm mới có thiên địa dị biến xảy ra, căn bản không thể thu hút được sự chú ý của ai cả.
Nói cách khác, những kẻ đang đến gần đó, một là ngẫu nhiên đang ở gần đây mới phát giác ra sự thay đổi này, một là sớm đã có âm mưu, bám theo họ suốt cả chặng đường đến đây.
Khả năng thứ hai rất có thể xảy ra! Vì bọn chúng không phải ít người, có kẻ còn ngã chết lúc tìm cách đi xuống!
Nơi này ở bên trong Hắc Phong Sơn, nếu thật sự chỉ là người vào núi tìm thuốc giết yêu thú, căn bản không thể đưa theo người có thực lực quá thấp, cũng không thể có nhiều người đến vậy cùng hành động.
- Có thể sẽ có chút phiền toái!
Ý nghĩ chuyển hướng tức khắc, Dương Khai đã phát hiện có vấn đề,
- Chúng ta tránh đi trước đã!
- Được!
Hạ Ngưng Thường gật đầu nghe theo.
- Muốn chạy à?
Một tiếng quát lạnh tanh vọng lại từ phía sau, theo sau đó một thân ảnh chợt xuất hiện trước mắt cách họ mười mấy trượng, một đòn Phách Không Chưởng lướt đến, ngăn bước chân của hai người lại.
Dương Khai và Hạ Ngưng Thường kinh ngạc khi thấy bọn này thực lực rất cao, đồng thời nhảy về sau ẩn náu, nguyên khí lưu chuyển trong cơ thể, âm thầm cảnh giác.
Trước khi chưa tìm ra ý đồ thật sự của bọn lạ mặt này, Dương Khai không muốn vạch mặt.
Văn Phi Trần đi đầu cản đường Dương Khai và Hạ Ngưng Thường, thấy họ biết thân biết phận, không ra tay tấn công, mà chỉ lặng lẽ đứng nhìn.
Y không thèm để ý đến Dương Khai , nhưng còn Hạ Ngưng Thường đang che mặt thì lại khiến mắt y sáng lóa, bụng nghĩ, hay cho một tiểu cô nương ngây thơ, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng đôi mắt sáng như sao mai đó tuyệt đối không phải của một nữ tử tầm thường. Huống chi, thân hình của tiểu cô nương này cũng thuộc hạng xuất chúng.
Nhìn vào đôi mắt đó, kẻ không quá háo sắc như Văn Phi Trần cũng không cầm lòng được, nếu đổi lại là Long Huy, không biết y sẽ giở trò đồi bại gì nữa.
Ba người giằng co một lúc, Dương Khai vẫn cố tìm đường thoát, nhưng phát hiện thực lực người trung niên này cực cao. Y đứng đó, dường như đã ngăn hết toàn bộ đường lui rồi.
- Tên này là cao thủ Chân Nguyên cảnh, sư đệ chớ manh động.
Hạ Ngưng Thường nhìn ra ý nghĩ của hắn, khẽ nhắc.
Chân Nguyên cảnh! Dương Khai chậm rãi hít một hơi, cố sức đè nén cảm giác rục rịch trong lòng.
Cứ thế được một lúc, bọn người Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu cũng đã đuổi đến nơi, chúng tản ra phía sau lưng Văn Phi Trần, vẻ mặt hung dữ nhìn Dương Khai và Hạ Ngưng Thường.
- Các ngươi là ai?
Dương Khai nheo mắt quan sát, nhưng lại phát hiện mình chẳng hề quen ai trong số đó. Trong lòng ngờ vực, không kềm được lên tiếng hỏi.
Hắn không biết được, kỳ thực hắn cũng biết vài tên trong bọn chúng, nhưng thực lực chúng quá thấp, trên đường đi đã bị yêu thú ăn thịt, chỉ còn duy nhất một tên, thì lúc nãy đã bị ngã chết rồi.
- Những kẻ muốn lấy mạng ngươi!
Long Huy bước ra từ phía sau Văn Phi Trần, cười gằn không chút khách khí, đến khi nhìn thấy Hạ Ngưng Thường, hai mắt chợt lóe lên tia nhìn thao láo, sỗ sàng lướt qua cả người Hạ Ngưng Thường, tán thưởng:
- Diệu, diệu! Hay cho một nữ tử thanh thuần động lòng người, chuyến đi này của bổn thiếu gia quả là không uổng phí!
Hạ Ngưng Thường khẽ nhíu mày, mặt lộ vẻ căm ghét, lặng lẽ trốn sau lưng Dương Khai. Tuy công lực của nàng cao hơn Dương Khai rất nhiều, nhưng dù gì cũng là một nữ tử chưa rành thế sự, lẩn trốn như vậy cảm thấy bớt đi gánh nặng tâm lý cũng là lẽ đương nhiên.
Hai người vốn đã dính sát nhau từ lúc nãy, giờ lại đứng ở vị trí thế này, Dương Khai chợt cảm thấy sau lưng bị hai vật gì đó mềm mềm chạm vào, không kềm được khẽ hít lấy hơi, đứng thẳng người lên.
Đứng trước mối nguy này, Dương Khai lại rất bình tĩnh, không hề có chút dao động, hắn trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Chư vị và bọn ta có thù oán sao?
Lúc này Dương Khai có thể khẳng định, đối phương không phải ngẫu nhiên mà đến đây, chắc chắn đã sớm có âm mưu, nếu không, sao vừa gặp đã đầy vẻ căm thù.
Đây là kẻ thù của hai sư đồ Mộng chưởng quầy, hay là của mình? Dương Khai phải hỏi cho ra nhẽ, dù có chết, cũng phải làm một con ma minh bạch chứ?
- Dĩ nhiên là có thù!
Long Huy tự nhủ phần thắng nắm chắc trong tay, nên cũng không thèm giấu thân phận,
- Tiểu tử, ta cho ngươi hay, ta chính là Long Huy, tôn tử của Phó bang chủ Huyết Chiến Bang, Long Tại Thiên,! Ngươi dám câu dụ Hồ Mị Nhi, có từng nghĩ rằng mình sẽ có ngày hôm nay chưa?
Dương Khai ngạc nhiên! Hắn căn bản không thể ngờ kẻ hôm nay đến gây sự mới mình lại là một người như vậy, lý do thù oán này cũng quá vô lý. Mình và Hồ Mị Nhi mới gặp nhau có ba lần, chưa có giao tình gì nhiều, vậy mà lại bị xem là tình địch, ngoài một tiếng cảm thán kẻ tiểu nhân tầm thường ra, Dương Khai còn có thể nói gì nữa đây?
Có điều y đã nhắc đến Long Tại Thiên, Dương Khai nhớ đến lão giả gặp ở khu mỏ của Huyết Chiến Bang lần trước. Lần đó, Long Tại Thiên đã hạ nhục hắn, Dương Khai chưa bao giờ quên.
Long Huy dứt lời, Nộ Lãng cũng hậm hực lên tiếng:
- Nộ Đào là đệ đệ ta! Nó cùng Thành Thiếu Phong đã mất tích. Tiểu tử, ta hỏi ngươi, việc chúng mất tích có liên quan gì đến ngươi không?
Không ngờ cả hai phe cùng đến tìm mình gây chuyện! Dương Khai chợt hiểu ra nguyên do mọi sự.
Thầm khen cho cái danh tiếng lẫy lừng của mình. Lần đầu rời tông môn, lại bị hai phe thù địch để mắt tới, lại còn bày ra trận địa lớn thế này nữa.
Nhưng lần này lại liên lụy cả Hạ Ngưng Thường.
Hít một hơi thật sâu, trên mặt Dương Khai không hề lộ vẻ sợ hãi, đến thần sắc cũng vô cùng bình thản, hắn đưa tay ra nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay Hạ Ngưng Thường, hạ giọng xuống:
- Lát nữa tỷ cứ mặc kệ đệ, hãy tìm cơ hội trốn thoát đi!
Nếu đã là phiền toái do chính mình gây ra, thì không thể bắt Hạ Ngưng Thường chịu tội cùng. Nếu để mình nàng bỏ chạy, biết đâu cũng có chút cơ hội, mang theo hắn chỉ thêm vướng víu.
Giọng Dương Khai tuy khẽ khàng, nhưng người đối diện vẫn có thể nghe rõ.
Long Huy bật cười thật to:
- Muốn chạy à? Đâu có dễ vậy, bổn thiếu gia cùng các ngươi chịu đày đọa bao nhiêu ngày trong rừng, sao có thể không chút hồi báo được! Dương Khai, hôm nay ngươi phải chết thì khỏi nói, còn tiểu cô nương ở sau lưng ngươi thì chỉ có thể làm đồ chơi cho bổn thiếu gia thôi! Yên tâm, giờ ta chưa giết nàng đâu, phải chơi cho chán đã ta mới nỡ để cho nàng chết.
Sắc mặt Dương Khai lạnh tanh, quát lên một tiếng:
- Chạy đi!
Đồng thời vòng tay ra sau nắm lấy cánh tay Hạ Ngưng Thường, dùng toàn lực đẩy ra thật xa dưới ánh nhìn kinh ngạc của nàng.
- Mơ tưởng hão huyền!
Văn Phi Trần cười nhạt, y lắc nhẹ người, thình lình xuất hiện sau lưng Hạ Ngưng Thường, một chưởng phóng thẳng vào nàng.