Tức là nói đem vị của mình sửa đổi thành cổ kính, thâm trầm như vỏ kiếm. Nhưng muốn đem vị đổi thành cổ kính thâm trầm vỏ kiếm để chứa vô tận
kiếm phong thì nói dễ hơn làm. Lục Nguyên suy tư, cũng cải tạo vị của
mình. Muốn cải tạo vị thành hình dạng đó, không đúng, không chỉ là hình
dạng mà còn thần tủy, nhất định phải được vỏ thần tủy mới được.
Lần đầu sửa đổi, thất bại mà còn hộc búng máu. Mũi nhọn tân kiếm thế giới đâm bị thương dạ dày, may mà rút lui sớm.
Lần thứ hai, thất bại, lần này lại bị mũi nhọn tân kiếm thế giới đâm thương.
Lần thứ ba thất bại, vẫn là thất bại.
Lại đến, dù thất bại mấy lần đều lặp lại. Bây giờ mỗi tăng lên chút thực
lực thì cách trùng kích văn minh cảnh càng gần một bước. Vốn không khát
vọng tăng thực lực lắm nhưng có Hoang Chi Tử nặng nề đè ép, không nhanh
chút tăng thực lực được không?
Lục Nguyên tiếp tục thử đem vị đổi thành vỏ, nhưng muốn làm chuyện đó không dễ dàng. Đôi tay Lục Nguyên ở
không trung huyễn hóa, ngón tay trái thành vỏ, ngón tay phải thành kiếm. Ngón tay phải không ngừng mấp máy, ngón tay trái cũng không ngừng di
chuyển như cuộc chiến kiếm đối vỏ kiếm vậy.
Kiếm thức tinh diệu,
trong thoáng chốc vỏ kiếm không kiềm được, nhưng dần dần vỏ kiếm có thể
tiếp được kiếm thế. Dù sao vỏ và kiếm là một thể. Kiếm tức có vỏ, có vỏ
là có kiếm.
Đương nhiên đây là đối với Lục Nguyên, đối với loại người như Phi Kiếm Khách thì có kiếm không có vỏ, xuất thủ vô tình.
Lục Nguyên thì sao, bình thường hết ăn lại nằm, người rất là lười, chỉ khi
phải liều mạng thì kiếm mới tỏa ra ánh sáng. Lục Nguyên bỗng phát hiện
thường ngày mình lười và mê rượu vân vân thật ra đều là một cái vỏ, vỏ
có thể chei đi mũi nhọn kiếm, đây là vỏ kiếm lười nhác của mình.
Không biết khi nào thì Lục Nguyên phát hiện ra vỏ của mình ngày càng thành
công. Cổ kính, đại khí, lại du nhưng có thể hoàn toàn che giấu mũi nhọn
kiếm. Đây là bình thường Lục Nguyên gom góp tích luỹ, thường ngày tu vi
vỏ kiếm của hắn không hời hợt chút nào. Khi tu kiếm thì cũng tu sao,
kiếm là dương mà vỏ là âm, âm dương cùng thể cùng tồn tại, chẳng qua tu
vi vỏ luôn không bị kích thích, lần này đột nhiên nghĩ tới chuyện này,
bỗng kích hoạt tu vi vỏ kiếm của mình.
Vỏ, rốt cuộc thành.
Lục Nguyên dừng lại động tác đôi tay, thần niệm tiến vào dạ dày, dựa theo
lĩnh ngộ với kiếm chân chính thay đổi vị của mình. Lần này không giống
lúc trước cải tạo hình dạng mà là cải tọa về thần tủy. Dần dần hình dạng dạ dày không biến đổi bao nhiêu nhưng thần tủy thì có.
Cổ kính, đại khí, cắn nuốt tất cả, bình thản an nhàn.
Đây là đặc tính của mình.
Vỏ kiếm vị.
Dùng thần hồn quan sát vỏ kiếm vị sau khi mình cải tạo, Lục Nguyên thầm nhủ, rốt cuộc thành công, đúng vậy, thất bại mấy lần cuối cùng phát triển tu vi vỏ kiếm thì cũng rốt cuộc thành công.
Tiếp theo chính là công tác cuối cùng trùng kích thế giới cảnh cửu tầng quy nhất cảnh, tức là
nói từ tân kiếm thế giới cùng vị của mình liên tiếp, khâu tiếp theo cực
kỳ quan trọng.