Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 282: Chương 282: Năm lần bảy lượt tỏ tình (18)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lâm Thâm Thâm hơi mở mắt, khẽ gật đầu với Cẩm Dương, khi nhắm mắt lại th, khóe mắt liếc nhìn thấy bàn chân trần của Cẩm Dương.

Người đàn ông này trước giờ luôn rất ưu nhã phong độ, ở bất kỳ trường hợp nào, từng hành động đều tràn ngập vẻ hoàn mỹ chói mắt, vậy mà lại không để ý hình tượng đi lấy thuốc giảm đau cho cô như thế?

Lâm Thâm Thâm hơi giật giật mắt, nhìn thấy đáy mắt Cẩm Dương tràn ngập suy nghĩ và lo lắng.

Lâm Thâm Thâm đột nhiên có chút áy náy vì mình phòng ngừa anh nói lời tỏ tình ra miệng, mà giả vờ cực kì đau bụng kinh.

Thế nhưng, cô ngoại trừ giả vờ đau bụng kinh, ngăn cản Cẩm Dương ra, không biết còn có thể dùng được biện pháp nào khác.

Tình yêu, đối với Lâm Thâm Thâm bây giờ mà nói, là một món đồ xa hoa.

Cô về nước, không phải là vì nói chuyện yêu đương, phong hoa tuyết nguyệt.

Huyết hải thâm cừu của cha mẹ cô, còn chưa được báo, con của cô, hiện tại còn không rõ tung tích, chưa biết sống chết....

Lâm Thâm Thâm nghĩ tới đây, liền nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dần dần đè nén áy náy trong lòng xuống.

Có lẽ bởi vì ngày đầu tiên kinh nguyệt tới, Lâm Thâm Thâm mất máu hơi nhiều, sắc mặt nhìn rất yếu ớt, lại trải qua một hồi giày vò vừa rồi, nhìn cô thật sự có chút suy yếu.

Tiếng rì rầm trong miệng cô từ từ yên tĩnh trở lại, hô hấp kéo dài, hình như đã ngủ mất rồi.

Cẩm Dương ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm dung nhan của Lâm Thâm Thâm, nhìn trong chốc lát, mới đứng lên, đi về phía phòng tắm.

Lâm Thâm Thâm vẫn chưa ngủ, cô một mực lắng tai nghe động tĩnh trong phòng ngủ, chờ đến khi cô nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, cô mới nhanh chóng mở to mắt, cúi người, rướn về phía thùng rác bên giường, nhổ viên thuốc con nhộng trong miệng ra.

Cô không còn đau bụng kinh, cho nên dĩ nhiên không nuốt viên thuốc giảm đau này vào bụng, chỉ ngậm ở trong miệng.

Lâm Thâm Thâm nhổ ra xong, liền nhanh chóng trở lại trên giường, lặng lẽ bày xong tư thế nằm.

Qua khoảng nửa phút, Cẩm Dương đi dép, đi ra từ trong phòng tắm, anh theo thói quen nhìn lướt qua Lâm Thâm Thâm trên giường, thấy được áo ngủ của cô lại hơi lộ ra bên ngoài chăn.

Anh nhớ rõ, trước khi anh đi, áo ngủ của cô vẫn ở trong chăn, chẳng lẽ cô đi ngủ có thói quen đá chăn lung tung à?

Cẩm Dương nhíu mày, đi mấy bước đến bên giường, tùy ý giơ tay lên, kéo chăn, tỉ mỉ đắp lên người Lâm Thâm Thâm.

Lúc này đã gần mùa thu, nhiệt độ trong phòng cũng không cao, phụ nữ khi tới tháng dễ bị lạnh, Cẩm Dương cẩn thận chỉnh điều hòa trong phòng lên cao.

Trong phòng rất yên tĩnh, Lâm Thâm Thâm nhìn tựa như đã ngủ thiếp đi, anh yên tĩnh ngồi bên giường, nhìn chằm chằm dung nhan của cô, nhìn chăm chú đến ngẩn người, một lát sau, anh mới giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô.

Lúc này Lâm Thâm Thâm nửa tỉnh nửa mê, cô cảm giác có người vuốt ve trán của cô, dịu dàng mà tràn đầy yêu thương, như một giấc mộng.

Rất dễ chịu, rất tốt đẹp.

Lâm Thâm Thâm không nhịn được tham luyến nghiêng đầu, vùi mặt mình trong lòng bàn tay đó.

Cẩm Dương không rút tay về, dán vào khuôn mặt cô, ngồi yên, không biết qua bao lâu, Cẩm Dương vô ý nghiêng đầu, liếc nhìn đến thùng rác, sau đó ánh mắt dừng lại mấy giây.

Anh đưa một tay ra, thò vào trong thùng rác, lấy viên thuốc con nhộng từ trong đó ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.