Mùa xuân ở Ung Đô luôn trôi qua nhanh như thế, mấy ngày trước không khí còn lạnh thấu xương, nhưng hôm nay gió đã trở nên ấm áp.
Cho đến khi bước ra khỏi cung Huệ Tâm cảm giác mềm mại và yếu ớt mà đứa bé gối lên cánh tay vẫn không tan đi.
Tạ Bất Phùng nhắm mắt lại như là có thể...nhớ tới cảm giác Văn Thanh Từ đến gần cùng với ngửi được mùi hương đắng quen thuộc kia.
Một cơn gió ấm thổi tới vén lên mái tóc dài đen nhánh của thiếu niên. Tạ Bất Phùng vô thức nhìn sang bên cạnh.
Sau khi xác định bóng dáng màu xanh nhạt vẫn còn ở đó, hắn rốt cục nhớ tới giơ tay lên, vén tóc dài ra sau tai.
Thẳng đến lúc này thiếu niên mới nhận ra bên môi mình không biết từ lúc nào đã nở một nụ cười nhạt xa lạ.
*
Ung Đô của Vệ Triều nằm ở phía bắc, theo lẽ thường mà nói, kênh đào Đại Vận Hà không thể xây dựng tới đây. Nhưng hơn mười năm trước Tạ Chiêu Lâm đã mở rộng kênh đào Đại Vận Hà thêm một đoạn, tạo thành khúc cua nhỏ, xây dựng đến vùng ngoại ô Ung Đô, kết nối với vùng nước đọng đi vòng quanh thành để thể hiện uy thế của hoàng thành.
Đoạn này tốn rất nhiều tiền, cũng vì thế mà trì hoãn xây dựng tận mấy tháng.
Hai tháng sau thời gian nam tuần đã đến, quả nhiên đúng như Lan phi nói, Văn Thanh Từ phải đi theo thánh giá.
Sau khi xuyên sách, Văn Thanh Từ chưa từng đi xa, vì vậy dọc theo đường đi y không khỏi nhìn xung quanh thêm vài lần.
Bến phà ở ngoại ô Ung Đô đã chật kín người từ mấy đêm trước.
Lần trước phong thiện trang nghiêm vô cùng, thậm chí hai bên đường còn kéo màn trướng thật dày, dân chúng bình thường khó có thể tiếp cận.
Nhưng lần này lại hoàn toàn khác. Đương kim thánh thượng có danh hiền đức, trong mắt hầu hết mọi người, lão thường xuyên đối xử thân thiện với người dân.
Kênh đào Đại Vận Hà là một trong những thành tựu mà Tạ Chiêu Lâm đã gây dựng được kể từ khi lão lên ngôi, lúc xây dựng đã nói là muốn “kết nối nam bắc, thuận tiện cho người dân“.
Bởi vậy lần này, hoàng gia cố ý không dựng màn trướng ở bến phà để có thể vui vẻ với dân chúng.
Nghe tin dân chúng xung quanh đều đổ xô đến, tất cả mọi người đều muốn nhân cơ hội này nhìn thấy thánh thượng còn có tướng mạo quý nhân trong cung.
“...... Đến lúc Văn tiên sinh lên thuyền rồi.” Tiểu thái giám nhẹ giọng nói bên ngoài xe ngựa.
“Được.” Dứt lời, một bàn tay mảnh khảnh có chút tái nhợt chậm rãi từ bên trong vén rèm xe ra.
Văn Thanh Từ xuống xe ngựa, chậm rãi đi về phía bến phà.
Theo thiên tử đi tuần là một chuyện vô cùng long trọng, mấy tuần trước trong cung đã phái người đến đo lễ phục cho y.
Bộ lễ phục này vẫn là màu xanh nhạt nhưng chất liệu lại khác với bộ Văn Thanh Từ hay mặc.
Vừa bước ra khỏi xe ngựa, mặt gấm phía trước lễ phục nổi lên ánh sáng lạnh.
Ngũ quan vốn đẹp đẽ trong veo của Văn Thanh Từ làm nổi bật thêm thêm vài phần không ăn khói lửa nhân gian, Cho dù khóe môi y nở nụ cười thì vẫn lộ ra vẻ lạnh như băng xa cách.
Đám đông vây xem ở xa xa đều trầm mặc, không biết là ai bắt đầu trước, bỗng nhiên có người ném bó hoa trong tay qua.
Tuy Văn Thanh Từ có tiếng xấu bên ngoài, nhưng đối với dân chúng này mà nói, y chẳng khác chi nhân vật sống trong thoại bản.
Nhìn thấy dáng vẻ tựa như thần linh giáng thế, trong nháy mắt bọn họ ném hết tất cả những chuyện kia ra sau đầu.
Đây là ý gì?
Bản thân Văn Thanh Từ rất là hoang mang.
Mặc dù nói là “thân dân”, nhưng đường từ xe ngựa đến bến phà cũng chỉ có bảy tám bước mà thôi.
Chẳng mấy chốc bóng dáng màu xanh nhạt đã biến mất trước mắt mọi người. Văn Thanh Từ vừa lên thuyền là không nghĩ nhiều chuyện ở phà nữa, nhưng mà Tạ Bất Phùng đi trước y vài bước đã chứng kiến cảnh tượng này từ đằng xa, hắn không tự chủ được nhíu chặt mày.
Trong lòng thiếu niên mơ hồ có chút khó chịu.
......
Lần nam tuần này tổng cộng sử dụng sáu mươi chiếc thuyền hoạ khổng lồ. Thân là Hàn Lâm đương nhiên Văn Thanh Từ được lên chiếc lớn nhất.
Nhưng về bản chất thì Văn Thanh Từ chỉ là thư ký riêng của hoàng đế, bình thường không cần lên triều tham gia thương nghị quốc sự.
Sau khi lên thuyền, y tạm thời nhàn rỗi đi dạo một vòng quanh thuyền rồ trở về phòng xem y thư, thẳng đến bữa tiệc tối mới đi ra.
Dựa theo giới hạn xây dựng tối đa thông hành của kênh đào Đại Vận Hà, một phòng tiệc duy nhất có thể chứa được hơn trăm người, bên trong rường cột trạm trổ, vô cùng đẹp đẽ.
Văn Thanh Từ ngồi xuống còn chưa kịp nhìn kỹ chung quanh, yến hội đã bắt đầu.
“...... Lần nam tuần này, Nhị điện hạ thật sự là phí tâm tư, một đường sắp xếp thỏa đáng, lão thần cũng thấy tự hổ thẹn.”
“Đúng vậy!” Một người khác phụ họa nói, “Tâm tư điện hạ tinh tế tỉ mỉ, hơn xa bạn bè cùng trang lứa! ”
Thân là Nhị hoàng tử Tạ Quan Chỉ nói như thế nào cũng không giống Tạ Bất Phùng, Hoàng đế không thể cho hắn làm “chính sự.” Vì thế trong lần nam tuần này Tạ Quan Chỉ cũng gánh vác một phần công việc.
Trong yến hội, có thần tử dùng giọng điệu có chút khoa trương tán dương Tạ Quan Chỉ.
Văn Thanh Từ vừa uống trà vừa dán mắt vào hoàng đế, y nhìn thấy, sau khi nghe được lời của thần tử, Tạ Chiêu Lâm cũng có chút vui mừng gật đầu.
Trông không khác bất kỳ người cha nào có kỳ vọng về con trai mình.
Thấy tâm tình hoàng đế tựa hồ không tệ, vị đại thần lúc nãy lại nói: “Năng lực của nhị điện hạ xuất chúng, đợi một thời gian luân chuyển giữa sáu bộ, nhất định có thể——”
Lời của gã còn chưa nói hết, thuyền hoa lớn bỗng nhiên lung lay, lời nói phía sau bị xóc nảy ngăn trở về.
Đại thần tuổi cao, qua một lúc lâu mới ổn định thân hình.
“Có thể... Uh. ”
Gã vừa định tiếp tục nói tiếp đã thấy Hoàng đế không biết xoay người từ lúc nào, đang nói chuyện với người bên cạnh lão.
Hiển nhiên Tạ Chiêu Lâm không có hứng thú chờ gã quá lâu. Vị đại thần kia đành phải từ bỏ, một lần nữa nuốt câu nói phía sau trở về trong bụng.
Tất cả những chuyện xảy ra vừa rồi nhìn qua đều rất tự nhiên.
Nhưng Văn Thanh Từ lăn lộn rất lâu bên cạnh Hoàng đế, liếc mắt một cái đã nhìn ra có gì đó không đúng.
—— Ngón tay Tạ Chiêu Lâm đang chậm rãi gõ vào đầu gối. Đây là một cử chỉ nhỏ mà lão thường làm khi đau đầu hoặc mất kiên nhẫn.
Đại thần vừa rồi đang ám chỉ Tạ Chiêu Lâm, đã đến lúc cho Tạ Quan Chỉ một ít thực quyền.
Qua các triều đại thay đổi, không có mấy hoàng đế đến tuổi của Tạ Chiêu Lâm còn chưa lập thái tử.
Triều thần không tiện thúc giục quá lộ liễu, chỉ có thể che giấu nhắc nhở như vậy.
Mà Hoàng đế cũng giả vờ như không nghe thấy ám chỉ, đẩy chuyện này ra ngoài.
Dòng sông khẽ đung đưa, tiếng sóng cứ reo mãi. Có âm thanh làm nền, yến hội bắt đầu ồn ảo.
Một hàng cung nữ mặc thanh sam bưng những chiếc đĩa sứ mỏng hình hoa sen sâu lòng quỳ xuống cạnh bàn.
Thứ chứa ở đây là nước ấm ngâm cánh hoa.
Vệ triều có phong tục rửa tay trước khi vào tiệc, mà đến nơi vương công quý tộc thì càng trở nên tao nhã.
Tạ Bất Phùng tùy ý giơ tay lên, nhưng một giây sau lại thu tay trở về.
Cung nữ nửa quỳ ở phía trước có chút hoang mang ngước mắt nhìn hắn. Chỉ thấy trước khi rửa tay Tạ Bất Phùng vô cùng cẩn thận lấy sợi dây thừng màu trắng gạo đeo trên cổ tay mình xuống, đặt ở bên kia bàn.
Phải đảm bảo trước khi đặt tay vào đĩa sứ nó không bị ướt.
Chờ tay sạch xong, lau khô rồi mới cẩn thận đeo sợi dây thừng trở lại.
...... Đại điện hạ dường như rất quan tâm đến sợi dây thừng đó, nhưng trông nó lại chẳng có gì đặc biệt.
Cung nữ mang theo hoang mang lui xuống.
Phòng yến hội trên hoạ phường cũng không lớn, cho dù ngồi ở một góc, Tạ Bất Phùng cũng nhìn thấy được tất cả những chuyện phát sinh xung quanh hoàng đế.
Tạ Chiêu Lâm còn chưa uống mấy chén rượu đã có đại thần đi lên khen ngợi Tạ Quan Chỉ.
Thấy tình hình này, Tạ Bất Phùng bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.
Đôi mắt của hắn tràn đầy khinh miệt.
『Ngu ngốc!』
『Một đám chỉ mong trẫm xui xẻo ——』
Thiếu niên chậm rãi xoay chén trà trong tay, cười nhìn về phía người trên ngự tọa.
Rõ ràng trong lòng Tạ Chiêu Lâm so đo muốn chết, nhưng lão đội mũ “hiền minh chi chủ”, chỉ có thể áp chế lửa giận cười gật đầu.
[Chưa nói đủ à? Trẫm đang ở thời kỳ thịnh trị, lại có thần y ở bên cạnh, sốt ruột lập thái tử cái gì!]
Nghe đến đó, ý cười trào phúng của Tạ Bất Phùng đã không còn sót lại gì, hai chữ “thần y” làm ánh mắt của hắn trong phút chốc lạnh như băng.
Cuối cùng, thiếu niên bưng chén trà lên uống nhẹ một ngụm, cũng mượn cơ hội này che đi cảm xúc phức tạp trong đáy mắt.
Chỉ sợ trên chiếc thuyền này chỉ có Tạ Chiêu Lâm cảm thấy lão có thể trường mệnh trăm tuổi.
Cả ngày Tạ Bất Phùng ở trong thái y thự vô cùng rõ ràng, sức khoẻ Tạ Chiêu Lâm nhìn qua tuy rằng cũng không tệ lắm, nhưng gần đây nhưng đơn thuốc và đan dược mà Văn Thanh Từ làm đều chất đống đi ra.
Chỉ là một lâu các trên không trung mà thôi, một ngày nào đó nếu lão chết thật thì các triều thần nhất định sẽ đẩy Tạ Quan Chỉ lên hoàng tọa.
Thậm chí gánh nặng “ Minh Quân “ rất có thể khiến Tạ Chiêu Lâm không chống nổi áp lực trên triều đình, lập Tạ Quan Chỉ làm Thái tử trước một bước.
...... Tạ Bất Phùng quyết tâm muốn giành được quyền lực sẽ không cho phép những điều như vậy xảy ra.
Đôi khi quá biết giả vờ tài đức sáng suốt cũng không phải là một chuyện tốt. Ví dụ như hiện tại trong lòng Tạ Chiêu Lâm đã vô cùng rối bời, nhưng trên thuyền hoa không có ai nhìn ra ý nghĩ của lão, còn xum xoe quanh lão thao thao bất tuyệt về Tạ Quan Chỉ.
Sóng trên kênh đào Đại Vận Hà có hơi lớn, vì để hoàng đế nghe rõ giọng của mình, đại thần đang nói chuyện bất giác đề cao âm lượng.
Trùng hợp chính là khi gã vừa mới mở miệng, tiếng sóng gió bên ngoài thuyền hoa bỗng nhiên nhỏ đi không ít.
Bởi vậy giọng của đại thần này trở nên vô cùng chói tai: “... Từ Ung Đô đến Tùng Tu phủ, một đường này phải đi qua mấy thị trấn lớn quan trọng của bản triều, khí hậu cũng không giống nhau. Dọc theo đường đi cơm áo gạo tiền, điều hành đi lại không phải là một chuyện đơn giản. Nhị hoàng tử tuổi còn trẻ đã có năng lực lớn như vậy, thật sự là may mắn trong triều! ”
[A.]
Tạ Chiêu Lâm bực bội không thôi, tầm mắt vô thức lướt qua đám triều thần không có mắt nhìn xung quanh, dừng ở góc phòng yến hội, tìm kiếm thanh nhàn cùng tự tại.
Lão liếc mắt một cái thấy đại hoàng tử Tạ Bất Phùng ngồi trong góc.
Tạ Chiêu Lâm vốn tưởng rằng Tạ Bất Phùng sẽ là người gây đau đầu nhất, sẽ lộ ra biểu tình khinh thường hoặc là không để ý lời nói của đám người kia.
Nhưng thực tế lại là... Tạ Bất Phùng chỉ nhìn qua Tạ Quan Chỉ. Ánh mắt của hắn tuyệt đối không ôn hoà, nhưng cũng hoàn toàn không khinh thường như Tạ Chiêu Lâm nghĩ.
...... Biểu cảm của Tạ Bất Phùng quá mức bình tĩnh, bình tĩnh như thể hắn đã chấp nhận lời nói của triều thần, cũng cảm thấy kế vị nhị hoàng tử kế vị là điều đương nhiên.
Thế nhưng ngay cả Tạ Bất Phùng cũng cảm thấy như vậy sao?
Thấy thế, trong lòng Hoàng đế lập tức vang lên tiếng cảnh báo, sắc mặt cũng đột nhiên biến đổi.
『Chẳng lẽ Tạ Quan Chỉ thật sự đã có uy vọng ở trong triều như vậy sao?』
Hoàng đế mới vừa rồi chỉ là có hơi buồn bực, trong lòng đột nhiên có thêm một chút khủng hoảng.
...... Dù sao nhiều năm trước, bản thân hoàng đế cũng là “ cái đích mọi người nhắm tới” đẩy lên ngôi vị hoàng đế.
Tiếng lòng của lão không thoát khỏi tai Tạ Bất Phùng.
Thiếu niên thích “chọc chó”, chậm rãi nhếch khóe môi.
Nam nhân một thân sáng sủa, nghĩ tới nghĩ lui bỗng nhiên đau đầu.
“Văn thái y,“ Hoàng đế không biết lấy thuốc hoa bìm bìm từ đâu ra nuốt vào, tiếp theo lão cơ hồ là theo bản năng nhìn Văn Thanh Từ cười hỏi, “Ái Khanh nghĩ sao?”
Ta nghĩ sao ư?
Câu nói hôm nay của Hoàng đế đúng là có hơi quá phận không giải thích được.
Góc nhìn chính của cuốn tiểu thuyết “Phù Minh Đường” tập trung vào hậu cung, đối với việc đoạt đích của tiền triều cũng không nhiều.
Huống chi BOSS cuối cùng của nó Tạ Bất Phùng còn dựa vào vũ lực nhảy dù.
Mặc dù Văn Thanh từ không thu được quá nhiều tin tức hữu dụng từ nguyên tác, nhưng những lời này của Tạ Chiêu Lâm vẫn làm cho y cảnh giác.
Hoàng đế trong nguyên tác ở trước mặt nhị hoàng tử là một người cha hiền lành... Nhưng chẳng phải Tạ Quan Chỉ sau đó cũng chết trong cung đấu hay sao?
Từ góc độ này, Hoàng đế tuyệt đối không cho đứa con trai mình sủng ái nhất tín nhiệm và kỳ vọng như mọi người tưởng tượng.
Thậm chí cho tới bây giờ Tạ Chiêu Lâm cũng chưa nghĩ tới việc lập hắn làm Thái tử.
Mới vừa rồi Hoàng đế vẫn không trả lời chính diện các triều thần.
Lão đột nhiên một tiếng, không chút ngạc nhiên là đã thu hút sự chú ý của mọi người qua đây.
Người trên thuyền hoạ không hẹn mà cùng nhìn qua Văn Thanh Từ.
Y cũng không ngờ Hoàng đế lại đột nhiên ném rắc rối vào tay mình.
...... Khen ngợi Tạ Quan Chỉ theo lời Tạ Quan Chỉ hiển nhiên Hoàng đế sẽ tức giận, sau đó cố ý gây phiền phức cho mình.
Nhưng bây giờ đại bộ phận mọi người đều đã sớm quen với thân phận “phát ngôn viên báo chí” của mình.
Nếu như kiên trì phản lại lời nói của bọn họ thì có vẻ quá mức cứng rắn, vả lại nói không chừng còn có thể phá hư thiết lập minh quân của Hoàng đế... Thậm chí rất có thể không cẩn thận bại lộ ý đồ thật sự của Tạ Chiêu Lâm.
Giờ này khắc này, bên tai Văn Thanh Từ chỉ còn lại tiếng sóng của kênh rạch phát ra từ ngoài thuyền hoạ.
Y vốn không say sóng nhưng huyệt thái dương đột nhiên đau đớn.
Mình phải làm gì đây?
Văn Thanh Từ nắm chặt dược ngọc trên cổ tay, bởi vì nắm quá chặt mà tay trái bị thương mấy tháng trước bỗng nhiên tê liệt.
Lời nói vừa rồi của đại thần kia lại một lần nữa vang lên trong đầu Văn Thanh Từ.
“ Nhị hoàng tử tuổi còn trẻ đã có năng lực như thế.”
Văn Thanh Từ: “...”
Y buông dược ngọc trong tay ra từng chút một, cười với người trên thượng vị, nhẹ giọng nói: “Thần chỉ biết y thuật, không biết làm trù tính chung nam tuần như thế nào... Nhưng thần cho rằng, không chỉ có Nhị điện hạ, nếu cho đại điện hạ cơ hội thì cũng có thể làm tốt. ”
Giọng điệu Văn Thanh Từ bình tĩnh giống như đang trình bày sự thật.
Thái y vừa dứt lời, đại thần vừa rồi không ngừng khen ngợi Tạ Quan Chỉ đầu tiên sửng sốt một chút, tiếp theo đột nhiên đáp lại: “Đúng Đúng! Văn tiên sinh nói —— mấy vị điện hạ, đều không phải người bình thường, mỗi người đều có đại năng này!” Giọng điệu của gã vô cùng chân thành.
Hổ phụ không có khuyển tử, những lời này của y thực tế là vỗ mông ngựa Tạ Chiêu Lâm.
Mà Tạ Chiêu Lâm ngồi ở vị trí cao nhất, cũng theo đó nở nụ cười.
Lời này đổi lại, ngoại trừ Văn Thanh Từ, bất cứ ai khác nói thì có lẽ đều sẽ bị trào phúng là đang nằm mơ và suy nghĩ như này hẳn là điều hiển nhiên.
Nhưng thái y cả ngày chỉ đọc y thư, lại không hiểu chuyện trù tính khi đi nam tuần, lời này từ miệng y nói ra không kỳ lạ chút nào.
Có lẽ Văn Thanh Từ chỉ thuận miệng nói ra, nhưng lời nói của y lại vừa vặn nói đúng tâm trạng của Tạ Chiêu Lâm.
Đúng vậy, trù tính chuyện nam tuần cũng không phải là việc khó. Chẳng những Tạ Quan Chỉ có thể, có lẽ ngay cả yêu vật kia cũng có thể!
Thấy Hoàng đế nở nụ cười, Văn Thanh Từ không khỏi yên lặng thở phào nhẹ nhõm... Có vẻ như mình đã vượt qua cửa ải này.
Nhưng còn chưa hoàn toàn thả lỏng, một giây sau Văn Thanh Từ đã chột dạ.
Tuy rằng mình nói đều là lời nói thật mình vẫn luôn giấu trong lòng, thậm chí còn nói rất dè chừng.
Nhưng…
Tại sao mình lại trở thành loại người này?
Vì tự bảo vệ mình, lại không để ý kéo Tạ Bất Phùng vào loại vòng xoáy này.
Hành vi này gọi là gì?
Bán đồng đội!
Tạ Chiêu Lâm có rất nhiều tâm tư, lỡ như một lúc nào đó lão nhớ tới những lời này của mình, bắt đầu ngáng chân Tạ Bất Phùng, vậy tội trạng của mình, sợ là lại phải thêm một cộng một.
Chờ sau khi lực chú ý của Hoàng đế rời khỏi nơi đây, Văn Thanh Từ rốt cục bưng chén trà đã lạnh trên bàn uống một hơi cạn sạch, mượn nước lạnh khiến mình tỉnh táo lại.
Tầm mắt y lướt qua đám đông, rơi vào cơn sóng ngoài cửa sổ, nhìn qua bình tĩnh lại thâm trầm.
Không phù hợp với toàn bộ con thuyền hoạ ồn ào, Văn Thanh Từ đang liều mạng cố gắng chuyển sự chú ý, tự nhủ mình không cần phải căng thẳng rồi không dám nhìn Tạ Bất Phùng, bởi vậy mà bỏ lỡ sự kinh ngạc lóe lên trong mắt thiếu niên, thậm chí còn có mê mang.
...... Mình có thể làm tốt sao?
Tạ Bất Phùng không khỏi nắm chặt lòng bàn tay.
Các đại thần chen chúc trong thuyền hoạ, ngoài miệng lặp lại lời của Văn Thanh Từ, nhưng trong lòng chẳng ai nghĩ vậy.
Thậm chí có người ngầm cười Văn Thanh Từ không hiểu chuyện triều đình.
Tạ Bất Phùng tai trái tiến vào, tai phải ra, hoàn toàn không để ý, trong lòng hắn chỉ có câu nói vừa rồi của Văn Thanh Từ. Trước kia không phải Văn Thanh Từ chưa từng tín nhiệm hắn, nhưng những thứ trước kia không có giống lần này.
Đây là quang minh chính đại, trước mặt vô số triều thần... Thậm chí khẳng định tín nhiệm trước mặt hoàng đế.
Không hề coi như một trò đùa.
Trong phút chốc máu Tạ Bất Phùng giống như nước sôi cuồn cuộn dâng lên, mãi cũng không thể bình tĩnh.
Nửa sau của bữa tiệc, Văn Thanh Từ ngồi như mộng du, khoang thuyền quá hẹp hun hương làm cho không khí ngột ngạt lại khó thở.
Y không khỏi ho khan.
Yến hội vừa kết thúc, Văn Thanh Từ đã khẩn cấp rời khỏi nơi này, ngược dòng người đi về phần trống ở đuôi thuyền.
Tuy rằng không biết những người khác có đang để ý những lời vừa rồi của mình hay không. Nhưng luôn cảm thấy mình lại yên lặng lừa nhân vật chính một phen, Văn Thanh Từ thật sự là càng nghĩ càng sợ.
Y đứng ở đuôi thuyền hít sâu vài hơi mới từ từ tỉnh táo lại.
Bất tri bất giác trời đã tối dần, ánh trăng chiếu xuống một con kênh dài, giống như một dải lụa quấn quanh mặt đất.
Thuyền hoạ khẽ lay động, tựa hồ đang đạp dải lụa đi về phía Nguyệt cung.
Gió đêm thổi qua, đầu óc Văn Thanh Từ cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút.
Trong cơn gió đêm đầu hè mang theo không khí trong lành, Văn Thanh Từ không khỏi đi về phía trước vài bước, y vịn lan can đứng ở đuôi thuyền, cúi đầu nhìn về phía kênh đào, tựa như là muốn bắt được cái gì đó từ trong ánh bạc vỡ vụn này.
Sau khi bình tĩnh một hồi, Văn Thanh Từ lúc này mới nhận thấy mặt trăng tròn đang treo sau lưng mình.
Bóng dáng y như được trăng tròn kéo dài, tình cờ rơi xuống dải lụa bạc trên sông.
Văn Thanh từ theo bản năng giơ tay lên, muốn dùng bóng đập vỡ ánh bạc của dòng sông này.
Nhưng mà một giây trước Văn Thanh Từ vừa mới giơ tay lên, còn chưa kịp vung ra, một giây sau cổ tay của y đã bị người ta nắm trong tay.
“Ngươi đang làm cái gì vậy?!” Giọng nói hơi tức giận của thiếu niên truyền vào tai y.
Văn Thanh Từ vô thức muốn rút tay về, nhưng tay Tạ Bất Phùng lại giống như gang không nhúc nhích.
Xuyên lâu như vậy, giả vờ trấn định đã sớm trở thành thói quen hàng ngày của Văn Thanh Từ.
Ba hai giây sau, thái y một thân xanh nhạt chậm rãi xoay người, y ngước mắt lên cười nhìn về phía Tạ Bất Phùng, thản nhiên đáp: “Chỉ là nhàm chán mà thôi.”
Lúc này Văn Thanh Từ nói thật. Nhưng y không biết dáng vẻ vừa rồi của mình, vừa giống như một khắc nữa sẽ cùng ánh trăng rơi vào trong nước…
Lại giống như là đang thử đưa tay khuấy nát một mảnh hoa trong gương trăng dưới nước mày.
Hành vi này đổi lại là người khác làm thì chỉ có thể dùng từ “cổ quái” để hình dung.
Nhưng rơi vào trên người y lại giống như sau một khắc sẽ mọc cánh thành tiên, vừa hư ảo vừa mỹ lệ.
Thế cho nên trong nháy mắt khi nhìn cảnh tượng này, trái tim Tạ Bất Phùng chợt trống rỗng.
Tạ Bất Phùng rốt cục hạ cánh tay vẫn đang nâng lên nãy giờ xuống, nhưng hắn vẫn không buông tay Văn Thanh Từ.
Cho đến khi người đối diện lên tiếng nhắc nhở: “Điện hạ? ”
Tạ Bất Phùng lúc này mới chậm rãi xoay người lại, buông tay phải bị nắm chặt đỏ của Văn Thanh Từ ra, nhìn về phía đôi mắt đen nhánh bị lông mi che đi một nửa của Văn Thanh Từ.
Mơ hồ ý thức được lòng tốt của mình, lại không biết nên đối mặt với lòng hảo tâm xa lạ này như thế nào. Tạ Bất Phùng trầm mặc một lúc lâu, rốt cục ném xuống một câu “Mạng của ngươi, không phài chỉ của một mình ngươi. “ Rồi bỏ đi không hề ngoảnh lại.