Trái tim Bạch Tường
Vi cũng theo lúc Hiên Viên Hành Dã rơi xuống nước mà đập nhanh ‘Thình
thịch thình thịch’, cô ta cảm thấy đây chính là một phần cơ hội của cô
ta và cô ta cũng không ngần ngại nắm bắt lấy nó. Vì vậy, sau khi nhìn
đến Hiên Viên Hành Dã không lập tức bơi lên bờ, cô ta không chút do dự
lao tới, nỗ lực làm ‘Mỹ nhân cứu anh hùng’ .
Ở một góc khác,
không ai quan tấm đến, Kỷ Dung Vũ ngồi dưới tàng cây, trong tay nâng một quyển sách rất dày, hai bên lỗ tai đeo một cái tai nghe, mắt liếc hai
ký hiệu màu đỏ và màu lam ở trên bản đồ, vừa lúc lộ ra nụ cười nhàn
nhạt.
Trong nguyên tác, có phát sinh qua việc ‘Mỹ nhân cứu anh
hùng’ này, mà Kỷ Dung Vũ cũng không có ý định ngăn cản. Tuồng vui này,
ngay từ lúc bắt đầu, Bạch tường Vi và Hiên Viên Hành Dã cũng từ đây mà
phát sinh tiếp xúc. Bởi vì Bạch Tường Vi xuất hiện quá mức vừa khớp, hơn nữa trước đó cô ta nhìn thấy Hiên Viên Hành Dã luống cuống, còn thêm
tình cảnh của cô ta, cho nên cô ta lập tức đem Hiên Viên Hành Dã vớt
lên, bởi vậy mà ngay lúc đầu phải nhận lấy sự nghi ngờ và bài xích của
Hiên Viên Hành Dã. Thế nhưng, cũng bởi vì ân cứu mạng này, làm cho thời
gian và cơ hội mà Hiên Viên Hành Dã và Bạch Tường Vi gần gũi bên nhau
nhiều hơn và đây cũng chính là cơ hội để thay đổi ấn tưởng của anh ta về Bạch Tường Vi.
Và chính bởi vì có nguyên nhân là Hiên Viên Hành
Dã, ở trường học, tình hình của Bạch Tường Vi dần được cải thiện, và đây là lúc cô ta bắt đầu có thời gian tại phương diện cá nhân tiêu hao tâm
lực, cũng từ từ thu được sự quan tâm và che chở của nhóm nam phụ.
Vì vậy, Kỷ Dung Vũ cho phép sự tình bắt đầu xảy ra, nhưng cũng không để
cho sự tình tiếp tục tiến hành theo quỹ đạo ban đầu vốn có.
Cầm
quyển sách chậm rãi đi ra khỏi rừng cây, nhìn Bạch Tường Vi vẫn ở trong
dòng sông đang gắng sức bơi về phía Hiên Viên Hành Dã, ngược lại, cô
nhàn nhã ôm sách, đi về phía cây cầu, đứng ngay chỗ mà Hiên Viên Hành Dã rơi xuống nước lúc nãy, từ trên cao nhìn xuống đôi nam nữ đang chật
vật.
“Yo, thật là đúng dịp, thì ra là mấy người! Tâm trạng tốt
nên cùng nhau tắm uyên ương à?” Cô kiêu ngạo hất cằm, lộ ra nụ cười,
khiến Bạch Tường Vi và Hiên Viên Hành Dã đều cảm thấy cực kỳ muốn đánh,
nhưng trái lại, nụ cười ấy lại rất phù hợp với phong cảnh.
“. . .” Cả hai người đều không thể nói quá nhiều lời và ở trong nước ra sức đạp ‘phịch phịch’.
Thật ra Kỷ Dung Vũ yên lặng nghĩ, để Hiên Viên Hành Dã oán giận mình cũng
được, giận lây sang nhà họ Kỷ thì càng tốt, còn có thể ‘Xuất ra điểm
lực’ cho cô, nhưng mà, ít nhất trong thời gian này, cô vẫn nên tiếp tục
theo kế hoạch của mình: “Bản tiểu thư đây, cứu anh một mạng, thế nào?
Rồi sơ lược lại chuyện ngã xuống nước đáng xấu hổ này cho bản tiểu thư
nghe?”
“. . .” Tạm thời không phản ứng kịp, thể lực Hiên Viên Hành Dã giảm xuống rất nhiều.
“!” Bạch Tường Vi bị phá hư chuyện tốt.
“Coi như mấy người thầm chấp nhận.” Kỷ Dung Vũ để quyển sách trên tay xuống
bên cạnh rồi ngồi ở trên cầu vòm, chậm rãi bỏ áo khoác hàng hiệu trên
người mình. Hàng hiệu, cao cấp, chất lượng rất tốt, vừa đủ cho việc khẩn cấp. Một tay cô vịn chặt thành lan can của cây cầu, cầm lấy một bên tay áo, đem một bên kia hất ra ngoài, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, lộ
ra cổ thon dài trắng nõn xinh đẹp.
Hiên Viên Hành Dã ánh mắt
không khỏi lóe lên, không chút chậm trễ mà bắt lấy tay áo, dựa trên cầu
vòm và theo lực đạo dẫn dắt của Kỷ Dung Vũ , sau đó, dưới sự giúp đỡ của cô mà ghé vào cái bệ, còn lại là không phải vấn đề lớn.
Tương tự như thế, Kỷ Dung Vũ lần nữa đem ‘Tay áo’ cho Bạch Tường Vi, mà rõ ràng
theo dự tính tới cứu trợ nhưng cuối cùng lại đem hai người này ‘Kéo’
lên.
Hiên Viên Hành Dã ghé vào bệ cầu, chịu đựng sự khó chịu của cái
chân chuột rút, điều chỉnh tình trạng của cái chân, ánh mắt lại chăm chú nhìn Kỷ Dung Vũ, không một chút để ý tới quần áo ướt nhẹp đã hoàn toàn
làm lộ hết dáng người hoàn mỹ của anh ta.