Đông Phương Hạ nhún vai giơ hai tay, cười nói: “Em nói đùa thôi”.
“Còn nói đùa như vậy, Hác Hiên tôi mặc kệ cậu có phải là Huyết Lang của Lang Quân không, chắc chắc sẽ lột da cậu!”
Cũng may câu đó là do Hác Hiên nói, nếu đổi lại là người khác, có lẽ sẽ không có kết cục tốt đẹp, phải biết rằng tối nay ở đây đều là anh em tinh nhuệ của Lang Quân, các anh em đối với Đông Phương Hạ, càng không cần phải nói!
“Vãi, ai lột da ai còn chưa chắc đâu! Diệc Phi, Lăng Vy, giúp anh tiếp đãi Văn Quân, cậu Tô, anh cứ tự nhiên! Hác Hiên, đi theo em”.
“Anh cứ làm việc của anh đi!”, Diệc Phi và Lăng Vy gật đầu nói. Tô Phác Du giơ dấu tay “cứ tự nhiên” với Đông Phương Hạ!
Tuy Hác Hiên không biết tại sao Đông Phương Hạ muốn gọi riêng mình ra, nhưng vẫn đi theo!
…
Đông Phương Hạ dẫn Hác Hiên đến một góc của hội trường, các anh em nhìn Huyết Lang đi đến, vội nhường ra vị trí gần cửa sổ!
Đông Phương Hạ mỉm cười với các anh em, còn chưa ngồi xuống, giọng nói của Hác Hiên đã vang lên!
“Hôm nay là tiệc mừng công của Lang Quân các cậu, bên đó có một đám người, cậu không tiếp đãi, sao lại gọi tôi đến đây! Tôi cũng không phải là vợ của cậu”.