“Cậu trai trẻ, đừng lỗ mãng, cậu không trêu vào bọn họ được đâu”, tài xế lớn tiếng nhắc nhở Đông Phương Hạ.
Nhắc nhở Đông Phương Hạ? Đông Phương Hạ là người nào chứ, tạm không nói đến là Huyết Lang của Lang Quân, bá vương xã hội đen phía bắc nước Z. Anh còn là hoàng thái tử danh xứng với thực của Yên Kinh! Chọc đến anh không phải là chọc đến diêm vương sao!
Lúc Đông Phương Hạ mở cửa xe bước ra, một đám các cậu ấm vênh váo hống hách vây lấy! Nhưng đúng lúc tài xế lo Đông Phương Hạ sẽ bị chịu thiệt, thì đám cậu ấm đó đều ngạc nhiên trợn tròn mắt!
Cho dù hôm nay Đông Phương Hạ có ăn mặc giản dị như thế nào, nhưng dáng vẻ của anh đã khắc sâu vào trong lòng tất cả các cậu ấm ở Yên Kinh! Các cậu ấm ở Yên Kinh coi trời bằng vung, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ duy nhất một mình Đông Phương Hạ. Cho dù là đám người của Tô Phác Du, cũng không thể chọc nổi Đông Phương Hạ.
Nhìn thấy Đông Phương Hạ giận dữ bước ra, đám các cậu ấm đó lập tức bị dọa sợ vỡ mật, vừa rồi vẫn còn dáng vẻ tự cao tự đại, lúc này lại trở nên khép na khép nép, sắc mặt của tất cả bọn chúng đều thảm bại, có kẻ còn run rẩy!
Bước lên phía trước, ánh mắt sắc bén của Đông Phương Hạ lần lượt quét qua đám người, lạnh lùng hỏi: “Mấy người là người của ai?”
“Chúng tôi là người của cậu Tô! Cậu Đông Phương, chúng tôi không biết là cậu…tôi…”, một cậu ấm lo lắng nói.
“Hừ, không biết là tôi! Vậy hiện tại biết là tôi rồi, mấy người định đùa bỡn tôi thế nào đây”.
“Cậu…cậu Đông Phương!”, mấy cậu ấm này hiện tại hận không thể tự vả miệng mình vài cái, cũng oán hận sáng nay ra ngoài không xem hoàng lịch, thế mà lại chọc đến vị đại thần Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ xem giờ, cũng không muốn cùng đám cậu ấm này ở đây lãng phí thời gian! Thế là, liếc nhìn hơn chục chiếc xe thể thao sang trọng. Nói: “Hôm nay tôi nể mặt Tô Phác Du! Mấy chiếc xe này đang chặn đường đi của tôi, biết phải xử lí như thế nào chứ!”
“Biết ạ biết ạ!”
Một cậu ấm nói xong, cắn răng! Phất tay ra hiệu cho đám cậu ấm phía sau đập nát toàn bộ những chiếc xe yêu thích của mình và của người khác! Âm thanh tiếng kim loại và tiếng kính vỡ vang lên, Đông Phương Hạ vừa định xoay người lên xe taxi, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ ở giữa vẫn còn nguyên vẹn. Ngay lập tức, lạnh lùng nói: “Tôi đã cho mấy người cơ hội, thế mà mấy người không trân trọng, vậy đừng trách tôi lòng dạ độc ác!”
Đám cậu ấm đã ngửi thấy sát khí trên người Đông Phương Hạ! Tên nào tên đấy đều ngây ra tại chỗ, người vừa nói chuyện với Đông Phương Hạ chạy đến trước mặt Đông Phương Hạ, giọng run rẩy nói: “Cậu Đông Phương, hôm nay là lỗi của chúng tôi, cậu trừng phạt như thế nào cũng được! Nhưng chiếc xe đó không thể đập, bằng không chúng tôi không có cách nào ăn nói với cậu Tô”.