Dạ Phong gật đầu, xoay người rời khỏi đó.
Đông Phương Hạ đứng trầm tư tại chỗ. Một lát sau, anh rảo bước ra khỏi nhà hàng, bắt một chiếc taxi đi về phía Tây Sơn.
Hác Hiên đi tế bái Mễ Ngạn, chuyện này không có gì lạ, bởi vì bọn họ là anh em tốt. Nhưng điều khiến Đông Phương Hạ cảm thấy bất an là anh ta lại đi vào thời điểm này, như thể đang nói lời tạm biệt với Mễ Ngạn.
Tâm trạng của Hác Hiên đang xuống dốc, nếu Đông Phương Hạ đoán không nhầm thì anh ta định rời khỏi đây để né tránh chính mình.
Nghĩ tới điều đó, Đông Phương Hạ lập tức thúc giục tài xế: “Tài xế, làm phiền lái nhanh thêm một chút, tôi đang gấp lắm”.
“Cậu trai trẻ, tôi đã lái nhanh lắm rồi, nhanh nữa là sẽ bị phạt đấy”.
Tài xế taxi là một người đàn ông cao to. Vừa rồi, Đông Phương Hạ bắt xe trước cửa nhà hàng lớn nhất Yên Kinh. Sao một người ăn mặc như vậy lại vào nơi đó được cơ chứ? Vả lại, những người có thể vào được nơi đó mà lại đi taxi sao? Tài xế taxi rất khó hiểu.
“Ông anh cứ yên tâm, lái được nhanh đến đâu thì cứ nói. Có tôi ngồi trên xe anh, hôm nay ai dám chặn xe anh thì cứ để tôi lo”.
“Cậu chắc chưa?”, tài xế taxi nhìn Đông Phương Hạ một cái.
“Chắc!”
“Được, vậy cậu ngồi chắc vào”, dứt lời, taxi lao vút đi.
Đông Phương Hạ liên tục nhìn chiếc đồng hồ vàng trên tay, vẻ mặt vô cùng sốt sắng.
Mặc dù ngồi ở hàng ghế sau, nhưng khi anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, tài xế vẫn nhìn thấy chiếc đồng hồ vàng có giá trị không nhỏ trên tay anh. Ngay từ đầu ông ấy đã hoài nghi Đông Phương Hạ không đơn giản như bề ngoài, bây giờ lại càng khẳng định hơn.
Ở Yên Kinh, taxi bị hạn chế tốc độ, nhưng bây giờ lại có một chiếc taxi lái đến hơn trăm km/h, cảnh sát giao thông phải tới xử lý mới đúng. Thế nhưng, cảnh sát giao thông còn chưa tới thì đã có mười mấy chiếc xe thể thao sang trọng chặn chiếc taxi của Đông Phương Hạ lại.
Chỉ liếc qua là Đông Phương Hạ nhận ra đó là xe của đám cậu ấm Yên Kinh. Anh đang vội mà lại bị đám cậu ấm này chặn đường, cơn thịnh nộ lập tức bùng lên.
Tài xế bất đắc dĩ, quay đầu nói với Đông Phương Hạ: “Cậu trai trẻ, vốn tôi tưởng chỉ có cảnh sát giao thông mới biết, không ngờ đám công tử Yên Kinh này lại... Nói thật với cậu, đám nhóc này còn đáng sợ hơn cả cảnh sát giao thông nữa”.
Nghe vậy, Đông Phương Hạ nhíu chặt lông mày, nói: “Anh tốt bụng giúp tôi, tôi sẽ không để lũ nhóc này ăn hiếp anh đâu”, dứt lời, Đông Phương Hạ mở cửa xe đi ra ngoài.