“Thư Lăng Vy, cô góp vui cái gì hả! Bao nhiêu người đấu rượu với tôi, còn muốn đấu luân phiên, cô không khuyên họ thì thôi, sao còn nhiệt tình như vậy!”, Đông Phương Hạ thực sự cạn lời với Thư Lăng Vy.
Thư Lăng Vy cười ha ha, bĩu môi, nói với Đông Phương Hạ: “Không phải chỉ là rượu xái thôi sao, cũng không phải là thuốc chuột! Tối nay anh say ở đây, tôi cõng anh về, sẽ không để anh ngủ ở trên đường đâu”.
Vãi… Thư Lăng Vy cô có phải là người phụ nữ của Đông Phương Hạ tôi không hả! Có ai ăn nói như cô không, sẽ không để tôi ngủ ngoài đường? Đông Phương Hạ tôi phải ngủ ngoài đường thật, thể diện của anh em Lang Quân để ở đâu.
Diệc Phi là người phụ nữ biết lo đại cuộc, trường hợp tối nay, cô sẽ không làm bậy cùng Thư Lăng Vy! Cô biết nỗi vất vả của anh em Lang Quân trong những ngày này, bây giờ mọi người đều cao hứng như vậy, Đông Phương Hạ là Huyết Lang,a anh không thể từ chối!
Đông Phương Hạ không thèm nói với Thư Lăng Vy, lập tức ánh mắt nhìn vào đám đông!
“Huyết Lang, cậu đừng để ý Trình Thành, ba người tôi, Tây Môn, Vũ Trạch uống mấy ly với cậu là được rồi!”, Bạch Vỹ lặng lẽ nháy mắt lại với Tây Môn Kiếm, vừa rót rượu vừa nói với Đông Phương Hạ.
Trương Vũ Trạch cũng nổi hứng! Tuy kiêng sợ Đông Phương Hạ, nhưng hắn cũng nhìn ra, chỉ có lúc làm việc chính, các anh em mới không đùa với Huyết Lang. Nếu đã vậy thì liều đi! Nhiều anh em như vậy muốn chuốc say Huyết Lang, mình không dẫn đầu làm sao được! Vậy nên hắn đưa tay bê chiếc ly chân cao rót đầy rượu, nói:
“Huyết Lang, ơn nghĩa hai lần cứu mạng của cậu, Trương Vũ Trạch tôi không có gì để báo đáp! Bây giờ cậu lại trọng dụng Vũ Trạch, ly rượu này, tôi xin cạn trước! Tất cả tình nghĩa đều trong ly rượu này”.
Đông Phương Hạ nghe xong câu này của Trương Vũ Trạch, anh cười bất lực lắc đầu, nhìn Trương Vũ Trạch uống cạn ly, Đông Phương Hạ sảng khoái nâng chiếc ly chân cao, một hơi uống cạn! Cảm thấy cổ họng nóng rát, cuối cùng, Đông Phương Hạ thở ra một hơi nặng nề!