Cả ngày hôm sau, Hàn Vũ Phàm đều không ở văn phòng của giải trí Thiên Nghệ. Đợi chập tối anh ta trở về căn hộ, cả người đầy mùi rượu. Mặc Vũ Nhu đến gần, nhẹ nhàng đầy vai anh ta: “Vũ Phàm…Vũ Phàm.”
Trong lúc say rượu, Hàn Vũ Phàm không ngừng lắm bẩm, nhưng không thể nghe ra rốt cuộc anh ta đang nói gì. Mặc Vũ Nhu mở túi giấy tờ, phát hiện bên trong có một thỏa thuận giữa Hàn Vũ Phàm và ông Lý. Mặc Vũ Nhu không kịp xem, trực tiếp dùng điện thoại chụp lại, rồi đặt bản thỏa thuận về chỗ cũ.
Một lúc sau, Hàn Vũ Phàm mở mắt ra, thấy Mặc Vũ Nhu, đôi mắt anh ta lập tức thanh tỉnh, đẩy mạnh cô ta: “Mặc Vũ Nhu, cô tự do rồi, đứa bé cô muốn bỏ thì bỏ, người thì… cũng có thể chuyển đi bất cứ lúc nào. Giữa tôi và cô, không ai nợ ai nữa…”
Nói xong, Hàn Vũ Phàm đứng dậy đi vào phòng ngủ, đóng cửa kêu mạnh một tiếng, âm thanh gây điếc cả tai…
Mặc Vũ Nhu lạnh lùng nhìn bóng dáng Hàn Vũ Phàm khuất dần, cúi đầu nhìn nội dung thỏa thuận. Hàn Vũ Phàm là bên B, đáp ứng yêu cầu đầu tiên của bên A là để cô ta tự do, không được gây rắc rối gì cho cô ta dưới mọi hình thức. Mà yêu cầu thứ 2 chính là Đường Ninh!
Mặc Vũ Nhu cười chế nhạo. Đột nhiên, rất muốn cười trước sự ngây thơ của Hàn Vũ Phàm. Lão già háo sắc đó sao có thể tốt bụng như vậy? Hứa trao giải thưởng cho Hàn Vũ Phàm chẳng qua là để Thiên Nghệ tiếp tục đưa người mới lên giường của ông ta…
Còn anh ta không chỉ trước sau bán đứng hai người phụ nữ mà còn bán cả nghệ sĩ sau này của anh ta.
Thôi được… Đường Ninh cao cao tại thượng như thế, lại bị Hàn Vũ Phàm bán với giá rẻ mạt như này, nghĩ lại thì… cũng là chuyện rất vui. Hơn nữa cô ta sắp giành được giải thưởng top 10 xuất sắc của năm và ký hợp đồng với Thế kỷ Sáng Tạo.
Trong tay còn nắm được điểm yếu của lão già đó. Đợi xử lý xong những chuyện này, thoát khỏi ông Lý đó không thành vấn đề…
Đường Ninh, đây là người đàn ông mà cô từng yêu, anh ta đã bán cô không chút nễ tình!
Mặc Vũ Nhu cong môi, cúi đầu nhìn xuống bụng dưới của mình, đứa bé… cuối cùng cũng có thể bỏ rồi. Nhưng mấy ngày này không phải là thời điểm tốt nhất, bởi vì lễ trao giải đã sắp đến, hơn nữa tin đồn cũng rất nhiều. Cô ta phải đợi đến sau lễ trao giải rồi mới tiến hành bí mật sắp xếp.
Tất cả, nhìn vào dường như rất hoàn hảo… Không ngờ Mặc Vũ Nhu cô còn có thể đón một cuộc sống mới.
Ngay sau khi màn đêm buông xuống, chuyến bay của Đường Ninh cũng hạ cánh xuống sân bay Thịnh Kinh. Do hành trình được bảo mật nên không nhiều người biết Đường Ninh đã quay trở lại Thịnh Kinh.
Tin tức về việc cô lợi dụng đàn ông để đi lên vẫn đang âm ï, nhưng Đường Ninh là người trong cuộc lại hoàn toàn không có ý định ra mặt. Điều này phù hợp với cách làm của cô, đến một lời giải thích cũng không có.
Bên ngoài sân bay, Lục Triệt lái xe đón Đường Ninh và Mặc Đình về nhà. Hai người tách ra rời khỏi sân bay, sau đó đồng thời lên một chiếc Lincoln.
“Chủ tịch, phu nhân, vắt vả rồi… Về tin tức của Tranh Điền, phu nhân thật sự không đáp lời ạ?” Lục Triệt ngồi ở ghế lái phụ, quay đầu hỏi Đường Ninh.
“Bên anh Lâm có động tĩnh gì không?” Đường Ninh hơi ngắng đầu lên, nhẹ giọng hỏi Lục Triệt.
“Không có, điều mà anh Lâm khinh bỉ nhất chính là những lời đàm tiếu, bát quái này.” Lục Triệt lắc đầu: “Còn phía Star Times cố ý mập mờ. Đối phương chính là muốn dây dưa không rõ với cô, với mục đích phá vỡ quan hệ giữa cô và Thiên Nghệ. Theo như tôi biết thì, Star Times cũng rất thân với tân binh Lam Vũ của Thiên Nghệ…”
Đường Ninh cười nhẹ, hít sâu một hơi: “Vậy thì đừng lo lắng về loại scandal này nữa, đến thời điểm thích hợp tự nhiên sẽ lộ ra ánh sáng.”
“Có người bôi đen em, có nghĩa là em đang cản đường người khác, cũng có nghĩa là… em có địa vị.” Mặc Đình nói theo, sau đó ôm chặt Đường Ninh hơn. Sau chín năm mài giữa tôi luyện, Đường Ninh đã sớm không còn trái tim thủy tinh dễ vỡ nữa.
Loại bôi đen này, cô hoàn toàn có thể bỏ qua, dù sao sắp tới sẽ có thêm tin tức giật gân hơn…
Chút tin sốc này của cô sao đủ để khán giả bàn luận lúc trà dư tửu hậu?
Nghĩ đến đây, Đường Ninh quay sang hỏi chị Long đang đọc tin tức: “Đứa bé của Mặc Vũ Nhu vẫn còn chứ?”
“Đương nhiên còn, chị đảm bảo!” Chị Long vội gật đầu, trong mắt hiện lên ý cười: “Chị lúc nào cũng để ý, khoảng thời gian này nhiều tin đồn, lại sắp tới lễ trao giải. Cho dù cô ta muốn mạo hiểm cũng phải đợi sau khi đoạt giải.”
“Thế là được rồi…” Đường Ninh nói ra bốn chữ này với giọng đều đều, trong mắt mang theo hàm ý sâu xa không rõ, thời khắc này, cô đã đợi đủ lâu rồi…
Mặc Đình nhìn Đường Ninh, đột nhiên phát hiện những lo lắng của mình là không cần thiết, nhưng dù vậy, anh vẫn sẽ để Lục Triệt luôn chú ý đến hồi sau của chuyện này – lễ trao giải của cuộc bầu chọn người mẫu hàng năm.
Vậy nên, anh nắm chặt tay phải của Đường Ninh, nhẹ giọng vỗ về: “Yên tâm, em sẽ được thỏa ước nguyện.”
“Nếu cả thế giới đều chống lại em, anh sẽ vì em mà chống lại cả thế giới…”
Đường Ninh nắm lại lòng bàn tay ấm áp của Mặc Đình, dịu dàng cười, bởi vì cô biết rằng Mặc Đình nói được làm được.
Chị Long ở hàng sau nhìn hai người thể hiện tình cảm, phát hiện chỉ lúc Đường Ninh ở bên Mặc Đình mới lộ ra biểu cảm mềm mại như vậy. Mặc dù bình thường cô ấy cũng cười với mọi người, nhưng cô ấy tạo cho người khác cảm giác là lịch sự và thanh lãnh, còn lúc hận, muốn tàn ác thì cũng không chút lưu tình.
Tất nhiên, Lục Triệt đã không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, ai cũng biết Mặc Đình đối với người ngoài là bộ dạng nào, còn lúc anh ấy ở bên Đường Ninh lại là người chồng hiền lành, ấm áp và có trách nhiệm, như hận không thể mang những thứ tốt đẹp nhất trên đời mang đến trước mặt Đường Ninh.
Hai người họ là vô cùng đụng phải vô cùng…
Trong hai ngày này, bản tin giải trí đưa tin về lễ trao giải không chút e dè, nhưng Đường Ninh chỉ đóng vai trò khách mời trao giải.
Mặc Đình thấy cô thất thần nhìn tivi, vội vỗ về: “Nếu anh nhớ không lầm, hình như em đã nhận được giải thưởng này từ lâu… nên cảm giác đó chắc em không lạ gì nữa.”
“Đó là nhiều nm trước rồi…” Đường Ninh quay đầu trả lời: “Hơn nữa lúc đó cuộc tuyển chọn hàng năm vừa mới tổ chức, điều kiện cũng chưa chín muỗi như này, hàm lượng vàng cũng không thể so với ngày nay.”
“Vẫn cảm thấy hồi hận à?” Mặc Đình xoa vai Đường Ninh, hỏi.
Đường Ninh lắc đầu cười: “Đương nhiên không phải… Mặc dù hàm lượng vàng không giống nhau, nhưng anh xem Mặc Vũ Nhu có thể thông qua quan hệ để nhận được giải thưởng này, cho thấy tính công bằng của nó đã không còn… Giải thưởng đã mắt đi tính công bằng, nhận được để làm gì?”
“Hơn nữa, lễ trao giải này là chiến trường mà em muốn đánh bại Mặc Vũ Như…”
“Đó là vào tối mai rồi… còn hồi hộp hơn cả khi em đoạt giải.”
Mặc Đình cười, véo mũi cô: “Lễ trao giải này anh sẽ không xuất hiện, nhưng anh vẫn mong chờ màn thể hiện tuyệt vời của em, vì… đó là Chương trình phát sóng toàn quốc.”
Đường Ninh gật đầu, đứng thẳng người, hôn Mặc Đình: “Em đã bao giờ làm anh thất vọng chưa?”