“Không có kế hoạch gì.” Lâu Vũ Vi nói: “Ước muốn duy nhất của tớ bây giờ là tìm thấy người bạn của bố và làm sáng tỏ sự trong sạch của bố thôi.”
“Nếu cậu không có kế hoạch gì cả, thì cứ ở với tớ và Khê Khê.” Hứa Liên Kiều cầm ly rượu nói: “Vi Vi, để tớ nói cho cậu biết, nơi này của Khê Khê rất tốt, rất thoải mái, đồ ăn, quần áo, nhà ở, phương tiện đi lại,… Môi trường xung quanh đều là bậc nhất, ngay cả tớ cũng muốn yên ổn ở đây không muốn rời đi, chi bằng cậu cũng ở đây đi, một cô gái xinh đẹp như cậu, chạy loạn khắp nơi thì thật sự quá nguy hiểm.”
Lâu Vũ Vi cười khẽ: “Ai nói lời này với tớ cũng được, nhưng cậu thì không nha. Chẳng phải trong ba người thì cậu là người chạy loạn nhất sao, cậu có sợ nguy hiểm đâu chứ?”
“Đó là chuyện trước đây, bây giờ tớ sợ.” Hứa Liên Kiều thoải mái ngã dựa vào ghế: “Trước đây, đám người nhà họ Đường kia quá đáng, vừa nhìn thấy tớ liền tức giận, nên tớ không còn cách nào khác đành phải trốn đi, bây giờ tất cả những gì tớ thấy là cảnh đẹp người vui, mỗi ngày toàn là mỹ nam vây quanh, thật tốt biết bao nhiêu chứ?”
Lâu Vũ Vi cười trêu cô ấy: “Mỹ nam mới là trọng điểm, đúng không?”
Cô ấy khẽ chạm vào Đường Dạ Khê: “Khê Khê, hôm nào cậu nhất định phải giới thiệu em trai của chồng cậu cho tớ nhé, để tớ xem cậu chủ Tiểu Bạch là thần thánh phương nào, mà có thể khiến thần y của chúng ta mê mệt như vậy.”
“Đừng mà, trong ba em trai của chồng Khê Khê, đừng nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch.” Hứa Liên Kiều nói: “Em hai của chồng Khê Khê là Cố Lạc Hàn, em ba là Cố Lạc Phủ đều là long phượng cả đấy, vì vậy đôi mắt của cậu nên được đặt trên người bọn họ, dù sao Tiểu Bạch cũng sẽ sớm thành hoa có chủ rồi.”
Lâu Vũ Vi: “...”
Đường Dạ Khê: “...”
Cô có nên nói với Lâu Vũ Vi rằng ánh mắt của cậu hai Cố Lạc Hàn không tốt lắm, thích Tề Thái Vi không?
Không…
Quên đi.
Vẫn không nên nói ra.
Mỗi người đều có duyên số của riêng mình.
Cố Lạc Hàn đã bị Cố Thời Mộ cưỡng chế chia tay với Tề Thái Vi, cơ hội để họ ở bên nhau gần như bằng không.
Ngộ nhỡ định mệnh của Lâu Vũ Vi là Cố Lạc Hàn thì sao?
Đường Dạ Khê nhớ đến hai đứa con nên không ở lại lâu, ăn gần xong, cô nhờ Hứa Liên Kiều chăm sóc Lâu Vũ Vi rồi trở về phòng ngủ.
Sợ đánh thức bọn nhỏ, cô nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ, nhìn lên giường trước nhưng không thấy bọn nhỏ đâu, trên giường chỉ có Cố Thời Mộ.
Cô sửng sốt: “Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đâu?”
Cố Thời Mộ đang dựa vào đầu giường gõ máy vi tính, dừng ngón tay ngẩng đầu nhìn cô: “Về rồi à? Tiểu Sơ và Tiểu Thứ ngủ ở phòng trẻ em bên cạnh, nửa tiếng trước đã ngủ rồi.”
“Tới phòng trẻ em bên cạnh ngủ ư?” Đường Dạ Khê có chút căng thẳng: “Tiểu Cửu bằng lòng sao?”
“Đương nhiên,“ Cố Thời Mộ nói: “Anh dỗ dành vài câu, Tiểu Sơ cũng đã dỗ vài câu, thế là thằng bé đã đồng ý.”
“Em đi xem một chút.” Đường Dạ Khê xoay người đi sang phòng trẻ em bên cạnh.
Cố Thời Mộ đi theo sau.
Đường Dạ Khê nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Trong phòng chỉ kéo rèm vải mỏng nhẹ, không kéo rèm cửa nặng nề, ánh trăng và ánh đèn ngoài sân có thể xuyên vào phòng ngủ qua rèm vải, khiến căn phòng trở nên mơ hồ.
Đường Dạ Khê nhón chân đi đến bên giường, hai đứa nhỏ đang ngủ say, cũng không có phản ứng gì.
Đường Dạ Khê ngồi xổm xuống, muốn đưa tay sờ mặt bọn trẻ, nhưng vì sợ chúng đánh thức chúng nên cô kìm lại không di chuyển.
Có tiếng động sau lưng, cô quay lại nhìn, Cố Cận và Cố Tửu đi ra từ căn phòng nối liền với phòng trẻ em, nhìn thấy cô và Cố Thời Mộ, liền im lặng cúi đầu chào họ.
Đường Dạ Khê gật đầu với họ, nhìn lại bọn trẻ, miễn cưỡng đứng dậy và kéo Cố Thời Mộ ra khỏi phòng trẻ em.
Trở lại phòng ngủ, cô vào phòng tắm để tắm rửa.
Khi cô đang tắm, tâm tư của cô vẫn cứ lơ đễnh.
Để bọn nhỏ ngủ trong phòng trẻ em, không chỉ đứa trẻ không thích ứng được, mà cô cũng không thích ứng được.
Cô thường dỗ bọn trẻ ngủ mỗi đêm, mỗi đêm tỉnh dậy là có thể nhìn thấy bọn trẻ ngay khi cô mở mắt, và cô sẽ đánh thức chúng vào buổi sáng.
Các con tự vào phòng trẻ em ngủ, cô bỗng thấy trống trải.
Tắm xong trở về phòng ngủ, bọn trẻ không có ở đó, chỉ còn lại cô và Cố Thời Mộ, cô càng cảm thấy không được tự nhiên.
Thấy cô đứng ở cuối giường không nhúc nhích hồi lâu, Cố Thời Mộ hỏi cô: “Sao vậy? Em làm gì ở đó vậy?”
“Không, không có gì,” Đường Dạ Khê đi tới bên giường ngồi xuống: “Em chỉ là có chút lo lắng cho Tiểu Thứ… Tiểu Sơ thì không sao, Tiểu Thứ đã bị dọa một lần rồi, em sợ lúc thằng bé tỉnh dậy không nhìn thấy em thì sẽ khóc.”
“Không đâu,“ Cố Thời Mộ nói: “Cố Cận và Cố Tửu ở đó mà, không sao đâu.”
“Nhưng họ chỉ ở cách vách, không ngủ cạnh Tiểu Thứ.” Đường Dạ Khê nhíu mày thật chặt.
“Tin anh đi, nhất định sẽ ổn thôi.” Cố Thời Mộ đưa tay ra và vỗ về cô một cách dịu dàng: “Trước đây, Tiểu Thứ không chịu ngủ một mình vì thằng vé không có cảm giác an toàn. Giờ đây, môi trường xung quanh đã cho nó đủ cảm giác an toàn rồi. Nó sẽ không giật mình tỉnh dậy đâu, cho dù có tỉnh, chỉ cần hét một tiếng là Cố Cận và Cố Tửu có thể đi qua an ủi nó bất cứ lúc nào, em không cần phải lo lắng đâu.”
Đường Dạ Khê nói: “Nhưng...”
“Không nhưng gì hết!” Cố Thời Mộ đưa ngón tay lên môi cố: “Ngủ trong phòng riêng là giai đoạn cần thiết của trẻ con, chưa kể hai cậu con trai vẫn có thể làm bạn với nhau mà, cho dù chỉ có một đứa thì đến lúc năm tuổi cũng nên ngủ riêng. Nếu em cưng chiều thì sẽ không có lợi cho sự phát triển của chúng đâu.”
Đường Dạ Khê biết những gì Cố Thời Mộ nói là đúng.
Tuy rằng trong lòng khó chịu bất an, nhưng cô cũng khẽ gật đầu: “Em biết rồi… cảm ơn anh...”
Nếu không có Cố Thời Mộ giúp cô việc này, cô không biết đến bao giờ mới quyết tâm ngủ riêng với hai đứa trẻ.
“Về sau em đừng nói ba chữ này với anh nữa.” Cố Thời Mộ nói: “Chúng ta là vợ chồng, cho dù anh có làm gì thì cũng là chuyện nên làm. Hơn nữa, đó là con trai của tanh, đương nhiên anh cam tâm tình nguyện làm mọi thứ mà.”
Anh vươn tay nắm cổ tay Đường Dạ Khê: “Thôi, muộn rồi, ngủ đi.”
Áo ngủ của Đường Dạ Khê có tay áo ba phần tư, lòng bàn tay của anh dán lên da Đường Dạ Khê, nhiệt độ cơ thể của Đường Dạ Khê đột nhiên tăng lên.
Trước đây, khi có hai con, hai người chỉ đơn giản là nằm chung một giường để chăm bọn trẻ.
Đêm nay…
Tim cô đập thình thịch, da mặt và cơ thể dần dần nóng lên, như thể sắp bị bỏng đến nơi rồi.
“Tại sao trên người em lại nóng thế?” Cố Thời Mộ vừa nói vừa đưa tay vào áo ngủ của cô:“Bị sốt à?”
Đường Dạ Khê rùng mình một cái, theo bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại lăn qua đè cô dưới thân mình.
Ngón tay anh nhẹ lướt qua gò má nóng bỏng của Đường Dạ Khê, anh cười khẽ: “Bà Cố, hôm nay, em cũng nên làm tròn bổn phận của một người vợ, đúng không?”
Đường Dạ Khê: “...”
Cô xấu hổ nhắm mắt lại, không nói được lời nào.
Cố Thời Mộ cười khúc khích: “Không sao đâu, nếu em mắc cỡ, vậy thì cứ để anh làm nghĩa vụ của một người chồng, cũng giống nhau thôi.”
Đường Dạ Khê: “...”