“Còn muốn gì nữa? Đương nhiên là muốn tính sổ với bà thật kỹ càng rồi!” Đường Dạ Khê lấy ra cây roi đã chuẩn bị từ lâu, quất mạnh lên người Thư Mộng Lan.
Thư Mộng Lan hét lên trong đau đớn.
Đường Dạ Khê sắc mặt lạnh như nước, trên mặt không có một chút vẻ không đành lòng hay dao động nào.
Những gì Thư Mộng Lan nợ Đường Vô Ưu không thể thu hồi hoàn toàn, thứ mà cô có thể đòi lại bây giờ chỉ là một ít tiền lãi.
Cô quất Thư Mộng Lan hơn mười cái liên tiếp, tiếng kêu gào của Thư Mộng Lan càng ngày càng nhỏ, dần dần biến thành tiếng van xin hấp hối: “Tôi biết mình sai rồi, sau này tôi không dám nữa, tôi cũng sẽ không báo cảnh sát, tôi cầu xin các người buông tha cho tôi đi...”
“Thôi bỏ đi chị.” Đường Vô Ưu ngăn Đường Dạ Khê lại.
Thư Mộng Lan cho rằng Đường Vô Ưu đã mềm lòng, lập tức nhìn Đường Vô Ưu với ánh mắt mong đợi.
Trong lòng bà ta nghĩ, Đường Vô Ưu còn tình cảm với bà ta đúng không?
Rốt cuộc, bà ta đã nuôi nấng Đường Vô Ưu hơn mười năm.
Không phải đều nói trẻ con giống như chim non, có tình tiết chim non sao?
Có lẽ trong lòng Đường Vô Ưu, bà ta vẫn là mẹ của cậu, cậu rất mong chờ tình yêu của bà ta!
Nếu Đường Vô Ưu vẫn còn quyến luyến với bà ta, thì cuộc sống của bà ta sau này sẽ tốt hơn rất nhiều!
Nghĩ đến đây, bà ta kích động ngẩng đầu nhìn Đường Vô Ưu, khóc nói: “Vô Ưu, mẹ hối hận rồi... Mẹ hối hận từ lâu rồi! Mẹ đã nuôi nấng con hơn mười năm, đã sớm coi con là con trai ruột. Sau khi con chạy ra khỏi nhà, mẹ đã tìm kiếm con rất lâu, vô cùng hối hận vì đã không thể đối xử tốt với con. Vô Ưu, con hãy cho mẹ một cơ hội, để mẹ bù đắp cho con thật tốt, được không? Sau này mẹ nhất định sẽ đối xử tốt với con!”
“Bà đừng có làm tôi ghê tởm!” Đường Vô Ưu hung hăng đá vào mặt bà ta: “Chắc không phải bà nghĩ rằng tôi không cho chị đánh bà là để cầu xin bà đó chứ? Bà nghĩ hay thật! Tôi không chị tôi đánh bà là vì sợ chị tôi mệt!”
Cậu giật lấy cây roi trên tay Đường Dạ Khê, quất mạnh vào Thư Mộng Lan: “Nếu không gặp chị gái thì tôi đã chết từ lâu rồi. Bà lại còn tưởng rằng tôi sẽ cầu xin cho bà, bà thật là buồn cười! Trên đời này, người hận không thể khiến bà chết có lẽ chính là tôi rồi!”
Cậu ngồi xổm xuống, dùng roi vỗ vào mặt Thư Mộng Lan, sự lạnh lùng trong mắt tương phản rõ rệt với gương mặt thanh tú và hoàn mỹ: “Để tôi đoán xem, bà lạc quan như vậy, có thể nghĩ rằng hôm nay bà bị đánh một trận, xong thì tất cả mọi thứ sẽ được cho qua? Để tôi nói cho bà biết, bà đã một đống tuổi rồi mà vẫn ngây thơ như vậy, không tốt đâu! Bữa ăn hôm nay chỉ là món khai vị, tốt hơn hết sau này bà nên trốn ở một nơi mà tôi không thể tìm thấy. Nếu không, sau này khi tôi vui vẻ sẽ đi đánh bà một trận trợ hứng, khi không vui sẽ đi đánh bà một trận cho nguôi giận. Trừ phi một ngày nào đó tôi không tìm thấy bà nữa, nếu không, tôi muốn đòi lại gốc lẫn lãi những gì bà nợ tôi, tôi mới bỏ qua cho bà!”
“Không! Không!” Thư Mộng Lan liều mạng lắc đầu, khóc lóc: “Dù nói như thế nào, mẹ cũng đã nuôi con hơn mười năm, con gọi mẹ là mẹ hơn mười năm, con không thể đối xử với mẹ như vậy…”
“Tôi ghét nhất câu này!” Đường Dạ Khê chán ghét đá bà ta một cái: “Nếu không phải tại bà, Vô Ưu sẽ có một người mẹ ruột yêu thương nó, chứ không phải bị tên súc sinh lòng lang dạ sói như bà nuôi lớn! Cũng chỉ có loại người vô sỉ ti bỉ như bà mới có thể coi hành vi phạm tội như một ân huệ, thật là kinh tởm!”
“Thôi bỏ đi, chị gái.” Đường Vô Ưu đứng dậy nắm lấy tay áo Đường Dạ Khê: “Chị ơi, đã muộn rồi, chúng ta về đi.”
Từ nay về sau, mọi chuyện cứ giao cho cậu.
Chỉ cần chị cậu ủng hộ những suy nghĩ của cậu, như vậy thì cậu có thể xử lý chuyện về sau mà không cần chị cậu động thủ.
Điều cậu sợ nhất là chị cậu cảm thấy cậu là một người tàn nhẫn và kiêu ngạo.
Chỉ cần chị gái ủng hộ, cậu không sợ gì cả!
Đường Dạ Khê cũng cảm thấy đã tạm được rồi.
Mặc dù trong thâm tâm, Thư Mộng Lan đáng chết, nhưng cô không muốn giết Thư Mộng Lan.
Cô không muốn mình bị vấy bẩn vì một mẩu rác.
Ngoài ra, cái chết không phải là điều đáng sợ nhất.
Khi một người chết thì không biết gì nữa.
Nếu hận một người, cách tốt nhất để giải tỏa cơn giận không phải là tống cổ kẻ đó vào chỗ chết, mà hãy xem kẻ đó đang sống nhưng sống không bằng chết.
Cô sẽ giữ mạng của Thư Mộng Lan, sau đó xem bà ta sống nhưng sống không bằng chết, xem bà ta sám hối vì tội ác của mình trong cả quãng đời lại sau này.
Lúc này, Thư Mộng Lan xác thực hối hận.
Nếu không phải năm xưa hoán đổi Đường Vô Ưu, hiện tại bà ta vẫn là bà chủ nhà họ Quách, cho dù không được tôn quý vinh quang như Thư Mộng Tuệ nhưng ít nhất bà ta cũng có thể giàu sang sung túc, yên ổn hưởng thụ vinh hoa, phú quý.
Nhưng bây giờ, bà ta không còn gì cả.
Dù đã xa cách với con trai út mười tám năm nhưng Thư Mộng Tuệ vẫn còn hai cậu con trai xuất sắc khác. Trong suy nghĩ của Thư Mộng Tuệ, con trai út của bà ấy có thể không quan trọng như vậy.
Sự không vui đi qua, bà ta đau lòng hai ngày, rơi mấy giọt nước mắt, có thể sẽ sớm quên đi.
Về phần Đường Vô Ưu, tuy rằng từ nhỏ đã phải chịu cực khổ, nhưng hiện tại đã khoác lên mình toàn hàng hiệu, khí chất ung dung, cao quý, giống như một cậu ấm kiêu ngạo xuất thân trong gia đình giàu có, vừa nhìn đã biết sống tốt.
Cuộc đời cậu dù từng đặt nhầm chỗ nhưng giờ đã sửa lại, cậu mới mười tám tuổi, tương lai còn rất dài, cậu vẫn còn một tương lai và cuộc sống huy hoàng.
Những tưởng bà ta sẽ trả thù được Thư Mộng Tuệ, nhưng cuối cùng, bà ta lại là người duy nhất đau khổ nhất.
Đường Vô Ưu và Thư Mộng Tuệ người này sống tốt hơn người kia, chỉ có bà ta là sống nửa đời đầu với nỗi sợ hãi, nửa sau cuộc đời sẽ còn tồi tệ hơn nửa đầu.
Sớm biết như thế, lúc trước bà ta tuyệt đối sẽ không bao giờ dùng con gái mình đổi lấy con trai của Thư Mộng Tuệ.
Lẽ ra, bà ta có thể có một cuộc sống hạnh phúc và ổn định, nhưng chính bà ta đã phá hủy nó.
Bà ta co quắp trên mặt đất, toàn thân đau đớn, trái tim càng đau. Bà ta hận không thể dùng mọi thứ của bà ta để có thể đổi lấy một loại phép thuật cho bà ta quay về quá khứ.
Nếu có cơ hội làm lại tất cả, bà ta nhất định sẽ sống cuộc sống của chính mình một cách an phận thủ thường, sẽ không bao giờ ngu ngốc đến mức đánh đổi máu thịt của mình để lấy con trai của Thư Mộng Lan.
Giờ, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo là cái giá phải trả tồi tệ nhất.
Bà ta hoàn toàn không nghi ngờ lời nói của Đường Vô Ưu. Ngôn Tình Trọng Sinh
Nửa đời sau của bà ta phải lầm than khốn khổ, mãi mãi sống trong tăm tối, không một tia hy vọng.
Nếu biết sớm hôm nay...
Chỉ tiếc, không có gì trên thế giới này là biết sớm.
Mọi chuyện đã xảy ra, dù bà ta có hối hận đến đâu thì mọi chuyện đã xảy ra đều không thể thay đổi được.
Đường Dạ Khê đưa Đường Vô Ưu lên xe và rời đi.
Thư Mộng Lan nằm trong bùn, khóc trong tuyệt vọng.
***
Tập đoàn Cố thị.
Cầm ly cà phê, Cố Lạc Bạch bước đến trước bàn của Cố Thời Mộ, dựa vào đôi chân dài và cao của mình mà ngồi trên bàn của Cố Thời Mộ: “Anh, em vừa trở về Tình Viên lấy đồ thì gặp chị dâu. Chị dâu dắt tay Vô Ưu và bước ra ngoài, trông đằng đằng sát khí, thật đáng sợ!”