Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 340: Chương 340: Phẫn nộ!




Diệp Á Lâm do dự một lúc rồi nói: “Nghe nói là vì cô Tri Nam đã tỏ tình thất bại với cậu chủ Nghiêu…”

Cậu chủ Định Nghiêu, Tiết Định Nghiêu, tộc trưởng tương lai của gia tộc Tiết thị, tổng giám đốc tập đoàn Tiết thị, tuổi còn trẻ lại anh tuấn, tài hoa hơn người.

Nhà học Diệp và nhà học Tiết là hàng xóm, Tiết Định Nghiêu và Diệp Lâm Đông là bạn chơi với nhau từ nhỏ do quen biết giữa hai nhà.

Từ nhỏ cô em gái này của anh ta đã thích Tiết Định Nghiêu rồi, điều này anh ta biết rõ, nhưng em gái anh ta tỏ tình thất bại với Tiết Định Nghiêu thì hà cớ gì lại đi bóp chết mèo của em họ anh ta?

Anh ta đem những nghi ngờ trong lòng hỏi ra ngoài miệng, Diệp Á Lâm lại do dự vài giây, sau đó đáp: “Nghe nói, cậu chủ Định Nghiêu thích cô Bắc Bắc…”

Diệp Lâm Đông đã hiểu.

Cuối cùng anh ta cũng đã hiểu, nhưng hiểu rồi thì lại càng tức giận hơn: “Đinh Nghiêu thích Bắc Bắc đâu phải lỗi tại Bắc Bắc đâu, tại sao nó lại đi tìm Bắc Bắc gây chuyện chứ? Hơn nữa, còn làm ra hành động tàn nhẫn như vậy nữa, thẳng tay bóp chết con mèo Bắc Bắc nuôi, Bắc Bắc không lao vào đánh nó mới là lạ đấy! Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ lao vào đánh nó một trận!”

Hiện tại anh ta chỉ hận lúc ấy mắt mình mù, vậy mà không nhìn ra người đang đè lên người đánh em gái anh ta chính là em họ anh ta, nếu không thì anh ta tuyệt đối sẽ không ra tay thô bạo với em họ của mình như vậy, rồi để xảy ra tai họa lớn như thế này.

Giờ có nói cái gì thì cũng đã muộn rồi, trước mắt chỉ có thể ngồi im trông ngóng, mong Diệp Tình Bắc có thể bình an tai qua nạn khỏi, giữ được tính mạng, nếu không thì chắc anh ta cũng chẳng biết làm gì ngoài việc lấy cái chết ra tạ tội.

Thời gian thực hiện ca phẫu thuật thật sự rất dài.

Trong lúc anh ta vẫn còn nôn nóng chờ đợi thì đã hơn ba tiếng đồng hồ trôi qua, nhưng ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc.

Anh ta sắp không thể chờ được đến lúc Diệp Tình Bắc ra khỏi phòng phẫu thuật rồi, trong lúc vẫn đang đau đầu đứng chờ thì anh ta nhận được điện thoại của thím hai.

Nhìn hai chứ “thím hai” hiển thị trên màn hình điện thoại di động mà lòng bàn tay anh ta đổ mồ hôi đầm đìa, da đầu tê dại.

Chuyện Diệp Tình Bắc bị thương, anh ta vẫn chưa dám nói với bất kỳ ai.

Sức khỏe thím hai của anh ta vốn đã không được tốt, giờ Diệp Tình Bắc lại chưa biết sống chết thế nào, anh ta sợ nếu thím hai anh ta biết sẽ bị kích động.

Anh ta vốn định chờ tới khi ca phẫu thuật của Diệp Tình Bắc thành công, cô ấy bình an vô sự thì sẽ thông báo với người trong nhà sau.

Đến lúc đó, người trong nhà ít ra còn miễn cưỡng chấp nhận được.

Nhưng giờ phút này đây, thím hai của anh ta đã gọi điện cho anh ta, như vậy chắc hẳn thím hai đã biết chuyện gì đó.

Anh ta không dám đối mặt với thím hai, tiếng chuông điện thoại vang lên một lúc lâu anh ta vẫn chưa dám bắt máy.

Một lát sau, tiếng chuông điện thoại cũng chịu ngừng.

Nhưng rất nhanh sau đó, chuông điện thoại của Diệp Á Lâm lại vang lên.

Diệp Á Lâm cúi đầu lướt qua màn hình, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Lâm Đông nói: “Cậu chủ, là bà hai gọi tới…”

Diệp Lâm Đông nhắm nghiền mắt, cắn răng nói: “Cậu nghe máy đi…”

Diệp Á Lâm lo sợ hỏi lại: “Cậu chủ… Nói thật hay là…”

Diệp Lâm Đông do dự một lúc, sau đó siết chặt tay thành nắm đấm, mở miệng: “Nói thật đi…”

Anh ta không chủ động thông báo với chú hai thím hai anh ta là một chuyện, giờ thím hai hỏi anh ta, anh ta nói dối thì lại là chuyện khác.

Nếu giờ nói dối, lỡ như không giữ được mạng của em họ anh ta thì tội lại chồng thêm tội.

“Bà hai hỏi cái gì thì nói cái đó hả, nói thật toàn bộ luôn sao?” Diệp Á Lâm cầm điện thoại, anh ta chưa bao giờ cảm thấy cầm vào chiếc điện thoại di động lại nóng phỏng tay đến mức này.

Anh ta sợ anh ta nói sai sẽ gây thêm phiền toái cho Diệp Lâm Đông.

Diệp Lâm Đông cắn răng gật đầu.

Diệp Á Lâm nơm nớp lo sợ ấn nút nghe rồi đặt điện thoại lên tai, mở miệng nói: “Bà hai?”

“Á Lâm, cậu có nhìn thấy Bắc Bắc đâu không?” Giọng điệu Tần Ánh Dung nghe vô cùng gấp gáp: “Quản gia nói, con mèo mà Bắc Bắc nuôi đã bị Diệp Tri Nam bóp chết, lúc biết tin Bắc Bắc khóc lóc chạy ra ngoài, quản gia vô cùng lo lắng cho con bé, đi tìm khắp mọi nơi nhưng không thấy con bé đâu, cậu có nhìn thấy con bé không?”

“Tôi…” Diệp Á Lâm liếc mắt nhìn Diệp Lâm Đông một cái, giọng nói vô cùng nhỏ: “Bà hai, cô Bắc Bắc hiện đang ở bệnh viện…”

“Ở bệnh viện sao?” Giọng điệu Tần Ánh Dung đột nhiên cất cao: “Tại sao Bắc Bắc lại ở bệnh viện? Con bé bị làm sao hả?”

Diệp Á Lâm ấp úng mất nửa ngày cũng chưa nói được gì, anh ta cảm thấy nói thế nào cũng không nên lời, ậm ừ cả nửa ngày mới chịu nói: “Cô Bắc Bắc bị thương, nếu bà hai không yên tâm có thể đến bệnh viện chờ xem tình hình của cô ấy, đợi lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ vào điện thoại của bà.”

“Rốt cuộc là Bắc Bắc thế nào?” Tần Ánh Dung sốt ruột hỏi: “Con bé bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng lắm không?”

“Một hai câu không thể nói rõ được.” Diệp Á Lâm tiếp tục: “Bà chủ tới đây đi, để ông hai đưa bà chủ tới đây, tới rồi bà chủ sẽ biết.”

Tần Ánh Dung vẫn tiếp tục truy hỏi thêm vài câu, nhưng anh ta sống chết không chịu nói, Tần Ánh Dung cũng hết cách, đành phải ngắt điện thoại, cùng chồng vội vã đi tới bệnh viện số 1.

Diệp Á Lâm ngắt điện thoại xong thì bất lực nhìn về phía Diệp Lâm Đông, nói: “Thực sự xin lỗi, tôi không nói nên lời… Vẫn nên đợi bà hai tới bệnh viện rồi nói rõ ràng đầu đuôi câu chuyện cho bà hai nghe thì hơn, sức khỏe của bà hai vốn đã không được tốt, nếu để bà hai chịu kích động rồi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ càng phiền toái hơn, đợi bà ấy tới bệnh viện nói cũng tốt, bác sĩ ở đây có nhiều…”

“Cậu nói đúng.” Diệp Lâm Đông gật đầu: “Là do tôi suy xét không chu toàn…”

Anh ta ngẩng đầu nhìn ba chữ “Đang phẫu thuật” phía trên cánh cửa phòng phẫu thuật, hy vọng ca mổ của Diệp Tình Bắc sẽ kết thúc và thành công trước khi Tần Ánh Dung tới.

Nếu Diệp Tình Bắc giữ được tính mạng thì thím hai và chú hai của anh ta sẽ không phải chịu đả kích quá lớn.

Nếu không, anh ta thật sự không biết phải mở miệng nói thế nào với thím hai và chú hai của anh ta, không lẽ nói rất có khả năng Diệp Tình Bắc sẽ phải mất mạng…

Đáng tiếc, vận may lại một lần nữa không đứng về phía anh ta.

Lúc thím hai và chú hai của anh ta vội vàng chạy tới, ba chữ phía trên cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn đang phát sáng, biểu thị trạng thái đang phẫu thuật.

Chú hai và thím hai vội vàng chạy tới trước mặt anh ta, chú hai anh ta vừa tới đã hỏi: “Sao lại thế này? Bắc Bắc bị thương như thế nào vậy? Con bé bị thương có nặng hay không?’

“Chú hai, thực sự xin lỗi, tất cả là do cháu sai…” Chuyện đã tới mức này rồi, Diệp Lâm Đông không có cơ hội trốn tránh nữa, vậy nên anh ta chỉ có thể kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra.

Sau khi nói xong, anh ta cảm thấy áy náy đến tột đỉnh, cúi đầu nói: “Thực sự xin lỗi, chú hai, thím hai, tất cả là tại cháu, cháu chấp nhận bị đánh bị phạt, chỉ cần hai người nguôi giận cháu làm gì cũng được hết, cháu…”

“Cháu, ý của cháu là, Bắc Bắc… Bắc Bắc có khả năng sẽ mất mạng sao?” Tần Ánh Dung ngắt ngang lời anh ta với sắc mặt trắng bệch, giọng nói run rẩy, cơ thể cũng run rẩy theo.

“Không nhất định là vậy đâu ạ.” Diệp Lâm Đông thấy trạng thái của bà ấy có vẻ không đúng nên vội vàng tiến lên nói: “Đúng là Bắc Bắc bị thương rất nặng, nhưng chỉ cần cuộc phẫu thuật này thành công thì sẽ không có chuyện gì hết, cháu…”

Anh ta còn chưa nói hết câu đã thấy đôi mắt Tần Ánh Dung nhắm lại, cơ thể vô lực ngã trên mặt đất.

“Dung Dung!” Diệp Mộc Phồn đỡ lấy cơ thể vô lực mềm mại của Tần Ánh Dung đang ngã xuống, gấp giọng gọi tên bà ấy.

Mồ hôi lạnh chảy ra làm ướt quần áo của Diệp Lâm Đông, anh ta vội giao việc cho Diệp Á Lâm: “Mau, gọi bác sĩ nhanh!”

Diệp Á Lâm nhanh chân chạy đi, vừa chạy vừa hô: “Bác sĩ, cứu mạng! Bác sĩ!”

Một bác sĩ dẫn theo một y tá vội vàng chạy tới sơ cứu cho Tần Ánh Dung.

Rất nhanh sau đó, Tần Ánh Dung đã tỉnh lại.

Bà ấy mở to mắt, còn chưa nói được lời nào nước mắt đã trào khỏi hốc mắt, miệng liên tục gọi: “Bắc Bắc… Bắc Bắc…”

“Không sao đâu, sẽ không sao đâu…” Diệp Mộc Phồn dùng sức nắm chặt tay bà ấy, hốc mắt ông ta cũng đã chuyển màu hồng, nhẹ nhàng an ủi vợ mình: “Con gái chúng ta phúc lớn mạng lớn, chắc chắn con bé sẽ bình an vô sự thôi, em đừng tự dọa bản thân mình nữa, nếu em xảy ra chuyện gì thì em bảo anh và con gái phải sống sao?”

“Bắc Bắc… Nếu Bắc Bắc chết em cũng không sống nổi đâu…” Tần Ánh Dung nghiêng đầu nhìn về phía phòng phẫu thuật, nước mắt rơi như mưa.

“Thực sự xin lỗi, chú hai, thím hai, tất cả lại tại cháu, cháu…” Diệp Lâm Đông áy náy đến nỗi không biết chui vào đâu.

“Không, không phải lỗi tại cháu, là lỗi tại thím…” Tần Ánh Dung nhìn chằm chằm về phía phòng phẫu thuật, hai mắt đăm chiêu, nước mắt giàn giụa như mưa: “Là tại dì… Thím đã nói với Bắc Bắc, gia đình phải đặt niềm vui lên trên hết, Diệp Tri Nam không hiểu chuyện, con không cần phải chấp nhặt với con bé đó, nếu con bé thích gây chuyện, con chỉ cần không để ý tới nó là được…”

Bà ấy chậm rãi di chuyển ánh mắt, nhìn về phía Diệp Lâm Đông: “Diệp Tri Nam kiêu căng chỉ biết làm theo ý mình, độc đoán ương ngạnh, lúc nào cũng véo Tiêm Hảo Cường, bắt nạt Bắc Bắc, dì vẫn luôn khuyên Bắc Bắc nhẫn nhịn con bé đó, bỏ qua cho con bé đó, nhưng con gái thím nhường nhịn để đổi lại cái gì?”

Bà ấy càng nói càng kích động hơn, giọng điệu càng lúc càng dương cao: “Thím lúc nào cũng nói con gái thím phải nhường nhịn các cháu, nhưng các cháu thì sao hả? Các cháu lại đòi lấy mạng con gái thím! Các cháu, các cháu khinh người một cách quá đáng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.