Thẩm Niệm Niệm nói: Thế chuyện Ly dị cậu định làm như thế nào?
Dương Nhạc Linh nhíu mày, Làm gì cũng được,chỉ cần có thể ly hôn được với hắn ta, bây giờ chỉ cần nhìn thấy hắn là mình đã cảm thấy phiền rồi.
Ly hôn, cô tả lại trở về trạng Thái độc thân, liền có thể làm rất nhiều chuyện.
Ví dụ như, cô ta có thể đi tìm Hoắc Chấn Đông.
Thẩm Niệm Niệm nhìn Dương Nhạc Linh, Cậu nói xem, liệu Thịnh Hy sẽ không lôi kéo, nhất quyết không chịu ly dị đấy chứ?
Không sao cả, mình sẽ có cách để hắn phải đồng ý thôi. Hiện tại Thịnh Hy không dám đắc tội với mình, cho nên Dương Nhạc Linh không hề sợ hắn, chỉ cần nghĩ tới chẳng mấy chốc mình sẽ hoàn toàn thoát khỏi Thịnh Hy, trong lòng lại vô cùng hân hoan.
Chẳng qua gần đây Dương Nhạc Linh ăn uống không vào, lúc nào cũng cảm thấy chán ăn.
Thẩm Niệm Niệm nhìn Dương Nhạc Linh, hỏi Sao cậu không ăn đi?
Nhà hàng hôm nay họ tới là nhà hàng mà Dương Nhạc Linh thích nhất.
Dương Nhạc Linh cau mày, Dạo này mình chẳng thiết ăn uống gì cả, ăn cái gì cũng cảm thấy buồn nôn.
Nhất là, gần đây loại cảm giác này càng ngày càng rõ ràng.
Thẩm Niệm Niệm nhìn cô ta, sắc mặt lo lắng, Có phải cậu mang thai rồi hay không?
... Sắc mặt của Dương Nhạc Linh cứng ngắc, nhớ tới những lần Thịnh Hy quan hệ với cô ta, hắn chưa bao giờ dùng đồ bảo hộ, đã thế lại còn toàn xuất tinh vào bên trong của cô ta.
Từ nhà hàng đi ra, hai người họ đến tiệm thuốc, mua que thử thai rồi mới về nhà.
Nhìn hai vạch đỏ chói mắt trên quê thử thai, Dương Nhạc Linh đứng ở trong phòng rửa tay ngồi sụp xuống, cô ta chưa từ bỏ ý định lại lấy que thử thai tiếp theo, cứ thử mãi thử mãi thử đến tận 10 cái, sự thật chứng minh, cô ta quả thật... Mang thai rồi!
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa của người giúp việc, Cô chủ, cậu Thịnh tới tìm cô ạ.
Thịnh Hy vì muốn tránh cô ta, đã lâu không tới, không nghĩ tới hôm nay đột nhiên tới đây.
Dương Nhạc Linh cảm giác phiền não tuôn trào ra ngoài, Tôi không muốn gặp hắn, cô đuổi hắn về cho tôi.
Cậu Thịnh nói muốn bàn chuyện ly dị với cô. Thịnh Hy thấy không thể trốn tránh mãi được cho nên hôm nay mới tới đây để giải quyết.
Dương Nhạc Linh vô cùng chột dạ, chung quy sợ bị Thịnh Hy nhìn ra cái gì, nói thẳng: Cô cứ đuổi hắn đi cho tôi, tôi mệt, không muốn gặp ai hết.
... Người giúp việc bị quát một trận, liền đi xuống lầu.
Cũng không lâu sau, mẹ Dương Nhạc Linh cũng lên, nhìn thấy Dương Nhạc Linh ngồi trên ghế sa lon, hỏi: Con khó chịu chỗ nào?
Dương Nhạc Linh khổ sở cúi đầu,nói Con có thai rồi.
... Bà Dương nghe xong, cũng không biết phải làm như thế nào, có thai lúc nào không có lại có vào lúc này...
Bà ta nhìn Dương Nhạc Linh, hỏi Thế Chuyện ly dị kia làm sao bây giờ? Không làm nữa sao?
Mặt của Dương Nhạc Linh đen xì, Tại sao không làm? Con không muốn sinh ra đứa bé này.
Cô ta không thích Thịnh Hy, cô ta chỉ cảm thấy đứa bé này chính là vết nhơ trong cuộc đời mình, cả đời không thể rửa sạch sẽ được.