Cao Thanh Thu nhìn Hoắc Chấn Đông, không hiểu anh ta lại gây ra chuyện gì.
Hoắc Chấn Đông ngồi xuống bên cạnh rồi nói với mẹ anh ta: Bố cũng từng tuổi này rồi mà cứ hay tức giận như thế không sợ bị tăng xông sao?
Vậy thì con bớt gây chuyện làm cho chuyện bố con phải tức giận đi. bà Hoắc thở dài một tiếng, Vất vả lắm hiện tại bố con mới coi trọng con, vậy mà con lại làm cho ông ấy tức giận rồi
Nhớ tới mấy năm trước, Lão thủ trưởng vô cùng bất mãn với đứa con trai này.
bà Hoắc kẹp ở giữa con trai và chồng, cũng rất nhức đầu, nhưng may mà hai năm qua, Hoắc Chấn Đông cũng rất hiểu chuyện, cũng không chọc phiền toái gì.
-
Bọn họ trò chuyện một hồi, liền đến lúc ăn cơm, Lão thủ trưởng từ trên lầu đi xuống.
Cao Thanh Thu nhìn lấy ông,lên tiếng chào hỏi Cháu chào bác Ngôn ạ
Lão thủ trưởng hòa khí cười nói: Thanh Thu, đã lâu không gặp, nhanh ngồi đi.
Cao Thanh Thu gật đầu một cái, chờ sau khi Lão thủ trưởng ngồi xuống, mới ngồi theo.
Bố. Hoắc Chấn Đông lấy dũng khí lên tiếng.
Mới vừa nói xong, liền cảm giác toàn bộ không gian đều đóng băng lại.
Lão thủ trưởng nhìn con trai, gương mặt lạnh lẽo, tôi nghe chú Tống nói, tối hôm qua anh lại đánh nhau ở bên ngoài phải không?
Cao Thanh Thu dừng một chút, tối hôm qua Hoắc Chấn Đông đánh nhau... Cái kia không phải là chuyện của Tú Uyên chứ?
Thì ra Lão thủ trưởng là vì vậy mà tức giận.
Hoắc Chấn Đông vô tội nói: Không có, con không có động thủ.
Đúng, anh không động thủ! Lão thủ trưởng nghiêm túc nhìn con trai, Anh để cho người khác ra tay. Anh lớn đến thế này rồi, có thể đừng làm ra loại chuyện ngây thơ như thế nữa không? Cũng không nhìn lại xem mình thân phận của là gì? Anh có biết nếu loại chuyện này truyền lên mạng, sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu thế nào đến tiền đồ của anh hay không?
Bây giờ là thời đại Internet, chỉ cần có đốm lửa nhỏ cũng có thể bị phóngđđại thành trận hỏa hoạn
Lão thủ trưởng vốn cho rằng hai năm qua con trai thay đổi rất nhiều, lại không nghĩ rằng con mình vẫn không có ý chí tiến thủ như vậy.
Hoắc Chấn Đông nhíu mày, cúi đầu, an tĩnh ăn mấy thứ linh tinh, cũng không nói chuyện.
Thoạt nhìn là bị bố giáo huấn quen rồi, anh ta cũng không tranh cãi.
-
Trong bữa cơm, Lão thủ trưởng hỏi thăm Cao Thanh Thu về tình hình của Hoa Ngọc Thành, sau đó giữ Cao Thanh Thu ở lại nhà.
Mười giờ tối, Cao Thanh Thu mở cửa, chuẩn bị đi xuống dưới lầu uống nước thì nhìn thấy Hoắc Chấn Đông từ trong phòng Lão thủ trưởng đi ra.
Cao Thanh Thu nhớ lại sau khi cơm nước xong anh ta bị kêu vào, hiện tại cũng mấy giờ mới ra ngoài?
Chuyện này...
Không phải anh ta bị đánh chứ?
Hoắc Chấn Đông trầm gương mặt một cái, đi tới, nhìn thấy Cao Thanh Thu, dừng một chút, Em còn chưa ngủ à.
Anh không sao chứ? Cao Thanh Thu lo lắng hỏi.
Đối mặt với ánh mắt lo lắng của Cao Thanh Thu, Hoắc Chấn Đông cố tỏ ra bình tĩnh, vui vẻ như trút được gánh nặng, Không có việc gì, quen rồi, lúc trước Ngọc Thành ở đây, bố anh nhìn anh so với bây giờ còn không vừa mắt hơn, một chút chuyện nhỏ là có thể đánh một trận, anh cũng thường xuyên hoài nghi, rốt cuộc anh có phải là ruột thịt của ông ấy hay không?
Cao Thanh Thu biết anh ta bị đánh là bởi vì chuyện hôm qua, luôn cảm giác mình cũng có một phần trách nhiệm, Sao anh không nói, anh là bởi vì tôi...
Vô dụng. Hoắc Chấn Đông cũng không cảm thấy trận đòn này có gì oan uổng: Bố anh cũng là vì muốn tốt cho anh thôi, ông ấy sợ tôi ở bên ngoài gây họa.
Bọn họ thân phận càng tôn quý bao nhiêu lại càng phải quan tâm ánh nhìn của người khác bấy nhiêu, dù sao, có làm cái gì đều sẽ bị người khác phóng đại để soi mói.
Cao Thanh Thu có chút không thể hiểu được, Đã như vậy thì đáng nhẽ ngày hôm qua anh không nên quản chuyện của tôi.
Em cho là anh có thể trơ mắt nhìn em bị bắt nạt được sao? Hoắc Chấn Đông nói: Như vậy coi như Ngọc Thành không trách anh thì anh cũng sẽ trách bản thân mình. Không sao, cũng chỉ đánh một trận mà thôi, cũng chẳng thiếu miếng da miếng thịt nào cả, thôi anh đi ngủ đây.