Khách Làng Chơi Không Tìm Vui

Chương 7: Chương 7




Đúng rồi, nhớ ra rồi.

Quy Lan.

Giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ. Lâm Dật Nhân không có thói quen thất hứa, khóa cửa phòng làm việc lại, trong đầu loạn thành một bầy kéo không ra, nhưng vẫn phải tự mình đi ứng phó với ồn ào.

Thật ra, Quy Lan nhìn khá thuận mắt, ngũ quan tinh xảo nhẵn nhụi, gương mặt xinh xắn giống như nét điêu khắc tinh xảo được phóng lớn ra, cảm thán thượng đế hết lòng tạc thành cũng không quá đáng. Tuy trang điểm đậm, nhưng ánh mắt trong suốt, nhìn một lát liền thấy rõ sự tò mò, bực tức, quyến rũ, cũng công minh liêm khiết, không đa mưu túc trí, không có gì ẩn giấu trong lời nói, lòng không khúc khuyủ quanh co (九曲十八弯: cửu khúc thập bát loan).

Chỉ là miệng mồm quả thật ồn ào chút, tháng 9 này bị sự sôi nổi của cô ta hâm nóng tựa như trở lại ngày hè.

Khi mở cửa, tưởng rằng đập vào mắt là cơn giận đùng đùng của Quy Lan, ít ra là sáng sủa. Nhưng chỉ thấy một mảng đen.

Mở đèn, Lâm Dật Nhân có chút kinh ngạc.

Quy Lan ngủ rất say. Nghiêng người, tóc đen mượt xõa dài, một bên dây đeo trượt xuống bả vai, chân trắng tới lóa mắt gập lại tùy ý. Toàn thân hoạt sắc sinh hương.

Ngực chầm chậm phập phồng, lông mi rũ xuống giống như vĩnh viễn gọi không tỉnh.

Cũng xác thực như vậy.

Lâm Dật Nhân đá vào tủ đầu giường, không tỉnh.

Lại tăng thêm khí lực đá vào chân giường, Quy Lan chuyển động người.

Lâm Dật Nhân nhanh mắt, lập tức phát hiện người Quy Lan đang đè một quyển sách, là “Tinh thần của luận pháp” mà cô đang coi, một nếp nhăn khắc sâu đậm trên mặt Monstequieu (nhà tư tưởng người Pháp).

Lâm Dật Nhân mặt trầm xuống, như che tầng âm u, ánh đèn sáng loáng cũng không đuổi đi được, cắn răng gặng từng chữ: “Dậy- ngay- cho- tôi.”

Quy Lan ở trong mộng run lập cập, sống lưng phát rét, tỉnh lại. Len lén nhìn đằng trước giống như xác nhận tình thế an toàn, sau đó mới dám thò đầu ra, tiếp đến mặt đầy bất mãn từ từ ngồi dậy: “Làm gì a.”

Vừa nói xong liếc nhìn đồng hồ, lập tức nhảy dựng lên, ồn ào như kêu rào phát tiết: “Cái gì vậy, cô đến muộn quá! Khốn kiếp!”

Đối với cách xưng hô này, Lâm Dật Nhân không có bất kỳ biểu thụ gì, chỉ khoanh tay từ trên cao liếc nhìn cô: “Không phải đã nói không được đụng đồ trên bàn sao?”

Quy Lan vuốt tóc rối, tùy ý liếc mắt nhìn cuốn sách bên cạnh, chột dạ lại có lý chẳng sợ: “Trả lại cho cô không được sao. Hẹp hòi.”

“Không cần.” Mặt đầy lạnh tanh ghét bỏ.

Quy Lan hận không thể ra một quyền đánh gương mặt xấu xa không thể xấu hơn kia, có cần trắng trợn không ngại ghét bỏ người vậy chứ?! Cô chưa kịp làm thành hành động, bỗng nhiên nghe giọng điệu bình đạm: “Hai ngày này không cần tới nữa.”

Lời nhẹ chữ nhạt. Giống như còn nhỏ nhặt không đáng kể hơn phủi bụi.

Đủ uyển chuyển. Ít nhất Lâm Dật Nhân cho là vậy. Lâm Dật Nhân cúi người xuống nhặt sách bên cạnh Quy Lan, lúc lướt qua bên người cô, thì đảo mắt thấy trên mặt cô ngạc nhiên và thất thố.

Lâm Dật Nhân có chút không hiểu.

Lâm Dật Nhân cảm thấy lời nói đã đủ để hiểu rõ, nhưng Quy Lan tựa như vẫn cứ đâm đầu vào họng súng hỏi một câu: “Tại sao?”

Cách giải thích tốt nhất là người đàn bà này nhất định ngực lớn không não. Lâm Dật Nhân chỉ có một ý nghĩ đó, xoay mặt hướng khác.

Quy Lan nhìn thẳng chằm chằm vào Lâm Dật Nhân, không đâu quật cường lên, ưỡn ngực như một đấu sĩ.

Cũng may còn giữ được hai phần lòng trắc ẩn như vậy, Lâm Dật Nhân thuận miệng đáp hai chữ “Công tác”, trên mặt dĩ nhiên là không biểu tình gì, tác phong trước sau như một.

“Tôi nhớ cô nói cô là người lang thang không nghề nghiệp.” Quy Lan cười đến thảm đạm, vạch trần sự mâu thuẫn của cô, không thuận theo không bỏ qua, thật giống như càng muốn đụng vào nam tường (不撞南墙不回头 – không đụng vào nam tường, không quay đầu: ý chỉ những người cố chấp không nghe, bất đồng ý kiến), bức ra một ít lời.

Đáng ghét, từ đầu tới đuôi đều ở đây qua loa lấy lệ, đều là ghét bỏ. Nếu không gặp lại nữa, bực tức muốn trở về.

Nhưng Lâm Dật Nhân mặt tường này không dễ đụng như vậy, cô hời hợt gật đầu: “Ừ, đúng.”

Mắt thấy Lâm Dật Nhân dưới sự truy hỏi của, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, Quy Lan khó chịu. Tựa như giận dỗi môi mím một cái, học mánh khóe thường dùng của Lâm Dật Nhân —— yên lặng.

“Cô nghỉ ngơi, tôi đi đây.”

Quy Lan hung hăng trừng nàng, hung hãn, giận đến hận không thể xông lên bóp cổ cô ta được: “Cô sẽ gọi cho tôi một tiếng chứ?”

Không trả lời.

Quy Lan ngồi ở mép giường, nhìn Lâm Dật Nhân đi thẳng ra ngoài.

Sau ngã thẳng trên giường mềm mại như muốn lọt thỏm xuống, dùng gối che mặt, há mồm thở dốc.

Quá buồn bực, quá buồn bực.

Nguyên tưởng rằng cuộc họp hàng tuần lưỡi đao bóng kiếm, chỉ mở trong mười phút.

Tất cả mọi người nín thở im lặng, chờ Lâm Dật Nhân mở miệng nói ra câu nói đầu tiên. Chợt có người lật giấy, thanh âm bé nhỏ hơi đau tim.

Sau mười phút, câu nói đầu tiên của Lâm Dật Nhân là kéo dài thời kỳ khảo sát thực tập của Lưu Minh, nếu như không muốn có thể trực tiếp đi không cần chào từ giã.

Câu nói thứ hai là để Mễ Bạch viết phần kiểm điểm.

Câu thứ ba là có chuyện báo lên, không chuyện tan họp.

Tuyệt đối không phải phong cách xử lý của Lâm Dật Nhân. Tất cả mọi người trố mắt nhìn nhau, nhưng không dám lên tiếng.

Lâm Dật Nhân không phải người nóng tính, lời này cũng không phải khen cô dễ tính, mà là bất kể tốt xấu, chỉ cần không ảnh hưởng vụ án, cô bình thường đều là gật gật đầu, trên mặt nhàn nhạt, giống như người khác như thế nào cũng không quan trọng, chỉ có chuyện của mình là đáng giá phiền lòng. Đây là giới hạn lúc tâm tình cô tốt và không tốt không xấu.

Chỉ có Tư Hiểu vui vẻ.

Giải tán cuộc họp, Lâm Dật Nhân vội vã bước nhanh, một móng vuốt đột ngột chụp lên vai, thanh âm xảo quyệt lướt tới: “Lão muộn tao (kiểu người ngoài lạnh trong nóng). Sẽ hỗ trợ thì nói sớm chứ, để tớ không cần phập phòng lo sợ. Mễ tiểu Bạch rất sĩ diện, tớ thật sợ cậu phạt nặng. Chẳng qua như vậy, cậu lại hủy cơ hội an ủi mỹ nhân của tớ. Nói mau, cậu bồi thường tớ thế nào!”

Lâm Dật Nhân nhấc móng vuốt của Tư Hiểu trên vai mình lên: “Chú ý hình ảnh.”

Lúc họp, lúc yên lặng chưa được năm phút, Lâm Dật Nhân đã thấy Tư Hiểu cười len lén làm mặt quỷ.

Người người đều biết Lâm Dật Nhân trầm mặc không dễ chọc, cho nên yên lặng là công cụ tốt nhất, việc này cũng chỉ có Tư Hiểu biết.

Tư Hiểu cười gió xuân rạo rực, ánh mắt híp lại thành trăng khuyết, thật lòng ca ngợi: “Bạn cũ, cậu so với Grandet (nhân vật trong tiểu thuyết Eugénie Grandet) còn có thể tính toán giỏi hơn, một chiêu này tuyệt đối còn ác độc hơn so với Grandet giả bộ cà lăm, làm người ta không nghe tiếng động mà mất hồn vía, bội phục bội phục.”

“Cám ơn cậu thưởng thức, nhưng mà tớ vẫn nhận không nổi. Còn nữa, cậu cười thật khó nhìn.”

Tư Hiểu nhe răng làm mặt quỷ: “Động tâm?”

Lâm Dật Nhân thật quan sát một hồi, gật đầu nói: “Sợ chết được.”

“Vậy tớ há chẳng phải là vì dân trừ hại?”

“Bảy giờ tối, C Max quầy rượu. Cậu cũng tới đi.”

“Cảm ơn tớ?” Lâm Dật Nhân giương mắt.

“Lấy thân báo đáp thì thế nào?”

“Tớ đi thương lượng một chút với Mễ Bạch.”

Tiễn thần dễ, tiễn Tư Hiểu khó. Tư Hiểu phát huy trọn vẹn tinh thần kiên cường dám đánh hạ với vụ án.

Lâm Dật Nhân xoa trán, gọi điện thoại về nhà, không người tiếp, liền gật đầu đồng ý.

Tư Hiểu chưa từng hỏi qua chuyện xử lý Lưu Minh, hồ ly mặt cười kia chỉ sợ rằng đã sớm đoán được.

Lâm Dật Nhân lật bảng phân tích vụ án trước kia của Lưu Minh ra, không vấn đề gì, sơ lược lý lịch mà nói, cũng phù hợp với tiêu chuẩn nhận làm. Đại khái là nhìn thấu đầu mối trong chứng cớ, hoặc che đậy thân nhân của bị cáo khai cái gì, tiểu tử này lần đầu đảm nhiệm công việc ngại phiền, không biết làm sao khéo đưa đẩy mà ứng đối, tránh được chứng cứ còn hoài nghi, đâm sọt, tránh được phiền toái.

Chuyện rắc rối phức tạp sau lưng thường thường không cách nào tưởng tượng được, nhất là việc luật sư này.

Lâm Dật Nhân cảm thấy hơi nhức đầu. Thời đại này, đã không còn người có thể tin cậy được a.

Nhắc tới, Tư Hiểu và Lâm Dật Nhân tuổi tác không khác biệt lắm, nhưng vẫn luôn chiêu người hơn thanh niên hai mươi tuổi, cười xấu xa, nhìn một cái cũng biết đều là có ý xấu. Lâm Dật Nhân thân thiết xưng là “Lão không đứng đắn“. Nhưng cô gái trẻ tuổi vẫn luôn dính chiêu như vậy, bị Tư Hiểu phóng đãng không kiềm chế được mê tới thất huân bát tố (đầu óc mê loạn), Tư Hiểu đi đến chỗ nào đều không thiếu người coi trọng. (ý là tuổi Tư Hiểu bằng tuổi Dật Nhân nhưng cứ như Tư Hiểu gái 20. Hay cười xấu xa nhưng gái trẻ thấy vẫn cứ dính chưởng, đi đâu cũng có người thích)

Có thể Tư Hiểu chỗ nào chỉ là bề ngoài phóng đãng, nội tâm đơn giản là một dòng nước xuân, phóng đãng tới không ranh giới.

Còn may có Mễ Bạch xuất hiện. (mới ngăn Tư Hiểu chuyên trêu gái)

Lâm Dật Nhân xa xa thấy Tư Hiểu ở cửa quán rượu tao thủ lộng tư (làm duyên làm dáng, lả lơi đưa tình), nhất thời đã muốn quay đầu bỏ đi.

Tư Hiểu mặt mày hớn hở nghênh đón, Lâm Dật Nhân nói: “Áo sơ mi nút áo cài chắc, mau cởi nút đến lỗ rún đi.”

Lâm Dật Nhân bị đẩy tới quầy rượu. C MAX, quần ma loạn vũ, đi vào bên trong cửa ải “li” có thể nhìn sơ qua.

Lâm Dật Nhân cau mày: “Cậu cứ vậy làm hư Mễ Bạch?”

Tư Hiểu tội nghiệp vẻ mặt đưa đám: “Tớ đã rất lâu không tới. Tớ không muốn làm hư cô ấy, tớ cầu xin nửa ngày, cô ấy mới đồng ý, nhưng cứ nói muốn trông coi tớ. Tiểu Nhàn a, cậu biết tớ có bao thương tâm không?”

Lâm Dật Nhân nổi chút da gà, dịch dịch chỗ ngồi cách xa cô ta một chút.

Mễ Bạch còn chưa tới. Không biết Tư Hiểu từ đâu nghe ngóng được chuyện Lâm Dật Nhân tuyển gái gọi, Lâm Dật Nhân nghiêng đầu một cái, không muốn trả lời.

“Lão muộn tao, không nhìn ra nha.” Tư Hiểu cười, quan sát Lâm Dật Nhân từ trên xuống dưới một phen, đầu lại gần mờ mờ ám ám hỏi bên tai Lâm Dật Nhân, “Thoải mái chứ?”

Lâm Dật Nhân miễn cưỡng nhìn một cái, nói: “Mễ Bạch tới rồi.”

Tư Hiểu lập tức lấy thế như sét đánh không kịp bịt tai thoáng cái xoay người lại, ngồi ngay ngắn, hai tay an ổn để ở trước người, hận không thể ngọt ngào cười một tiếng nói một câu: “Tôi là đứa bé ngoan.”

Lâm Dật Nhân cầm ly rượu cười tủm tỉm.

Tư Hiểu phản ứng trở lại, giận đến ngứa ngáy, nhào tới đem Lâm Dật Nhân đè dưới người: “Cậu không phúc hậu! Chỉ biết bắt nạt tớ!”

“Vợ quản nghiêm.” Lâm Dật Nhân cười, không chút lưu tình nói.

Biểu tình của Tư Hiểu giống như là bị sét đánh vậy.

Lâm Dật Nhân bị đè, ly trên tay một chút cũng không đổ. Đặt ly lên bàn, Lâm Dật Nhân vỗ vỗ Tư Hiểu đang giận đến đỏ mặt: “Thật ra thì, cậu khả ái hơn nhiều so với trước kia.” Nói rồi, đẩy Tư Hiểu ra.

Tư Hiểu nghiêm túc cười: “Tớ cũng biết khẳng định lúc này cậu bán mặt mũi của tớ, tiểu Nhàn nhà ta tốt nhất. Chi bằng tớ thay mặt Mễ Bạch tặng cho cậu một nụ hôn nồng nàn.”

Lâm Dật Nhân chê: “Chuyện của Mễ Bạch, tớ cho cậu đi cửa sau còn thiếu sao? Thua vụ án lớn như vậy chuyện cũng không so đo, việc tuyển cô ta vẫn là tớ nên tự trách bản thân.”

Tư Hiểu xoa xoa lỗ mũi: “Mễ Bạch nhà tớ không phải xuất thân từ học luật, mặc dù trình độ học vấn khối này sát điểm, không phù hợp tiêu chuẩn tuyển dụng, nhưng sau khi được tớ hướng dẫn, nhất định là chuyên nghiệp trong chuyên nghiệp a. Làm công cho cậu, cậu không thua thiệt!” Dứt lời, thần sắc hiện rõ, “Hơn nữa, lão hồ ly cậu đã lúc nào làm ăn lỗ vốn đâu?”

Lâm Dật Nhân không nói lời nào, cầm ly cụng với Tư Hiểu, để đến bên mép.

Tư Hiểu hỏi: “Có muốn gọi Triệu Trăn tới không?”

Lâm Dật Nhân lắc đầu.

Tư Hiểu thở dài, tới gần: “Cậu đúng là càng ngày càng không đáng yêu mà. Trước kia cậu không bực bội như vậy.”

“Tớ thấy, cậu tìm cô gái kia cũng vì giận cô ấy thôi.” Tư Hiểu dừng một chút, đưa cánh tay ra choàng qua vai Lâm Dật Nhân, tựa như đã quyết tâm, “Không phải tớ nhiều chuyện, có một số việc nên buông thì buông đi. Cô ấy không phải người nhìn về phía trước, cậu chớ chiều cô ta làm loạn.”

Tư Hiểu bi thương than thở, Lâm Dật Nhân vẫn như cũ không biểu tình gì, thật giống như Tư Hiểu không phải nói chuyện của cô vậy, an an ổn ổn giơ ly, nốc một hơi.

Tư Hiểu gửi cho Mễ Bạch tin nhắn ngắn, Mễ Bạch nói sắp tới rồi. Vốn là nơi tâm tâm niệm niệm nghĩ đến, nhưng Mễ Bạch không có ở đây cũng không có ý nghĩa nữa. Tư Hiểu buồn buồn không vui mà uống rượu, cảm giác bản thân uống đến chết mất.

Lâm Dật Nhân bỗng nhiên nheo mắt lại, ánh mắt linh liệt ngưng lại như suối lạnh, nhìn thẳng chăm chú một nơi, trong mắt lóe lên ánh sáng u lãnh.

Quy Lan?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.