Khom Lưng Vì Anh

Chương 57: Chương 57




Gần đây Dịch Tích rất thích ngủ, một hôm sau tỉnh dậy thì Từ Nam Nho đã sớm ra khỏi nhà.

Cô xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt.

Sửa soạn xong, khoan khoái nhẹ nhàng đi từ phòng ra ngoài. Nghe người giúp việc trong nhà nói Ngôn lão gia ở phòng sách, cô đi chào hỏi trước, sau đó mới đi ăn bữa không được tính là bữa sáng.

“Dịch Tích, dậy rồi à”. Diệp Tử Giai có lẽ vừa tập thể dục trở về, mặc trên người đồ tập, dáng vẻ vô cùng khỏe khoắn.

“Ừm”. Dịch Tích vừa uống sữa vừa nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, lúc này trong vườn hoa nhỏ, Ngôn Hành Chi và vị hôn thê kia đang chơi với Dung Dung.

“Diệp tỷ tỷ, cô gái kia tên gì?”

Diệp Tử Giai cũng nhìn theo ánh mắt cô: “Cô ấy tên Sầm Ninh, gọi cô ấy Ninh Ninh là được, không đúng, có lẽ em nên gọi người ta là chị dâu”.

Dịch Tích: “Chị dâu nhỏ, gần đây chị ấy đều sống ở đây sao, có phải em lại có thêm một người bầu bạn không”.

“Đúng vậy, hai người tuổi cũng gần nhau, nói không chừng còn có rất nhiều chuyện để nói”.

“Vậy chị ấy và cùng Ngôn Hành Chi khi nào thì kết hôn”.

Diệp Tử Giai: “Cái này chị cũng không rõ, cũng không biết Hành Chi nghĩ thế nào”.

Sau khi ăn sáng xong, Dịch Tích cũng đi ra vườn hoa tản bộ. Sầm Ninh và Dung Dung cùng nhau chơi đá bóng, lúc này, quả bóng không cẩn thận lăn đến cạnh chân Dịch Tích, hứng thú của Dịch Tích lại nổi lên, vừa đá vừa chạy chậm về trước.

“Dịch tiểu thư, cô vẫn nên đừng nhúc nhích, chú ý bụng mình”. Đây là lần đầu tiên Dịch Tích nghe được Sầm Ninh nói chuyện với cô, giọng nói của cô ấy cũng giống như người cô, ngọt ngào tinh tế, nghe rất thoải mái.

Sầm Ninh vô cùng lo lắng, cô ấy chạy tới nắm chặt tay Dịch Tích không cho cô động đậy, Dịch Tích bị cô ấy chọc cười: “Em không sao, ngẫu nhiên thư giãn một chút thôi”.

“Vẫn nên thôi đi, như vậy rất nguy hiểm”.

Dịch Tích cười nhìn cô: “Cảm ơn nhé Ninh Ninh”.

“A?”

“Chị gọi em là Dịch Tích được rồi, sau này chúng ta còn thường gặp mặt, không cần xa lạ như vậy”.

Sầm Ninh lại đỏ mặt, cô hơi gật đầu: “Vậy, vậy được”.

Con người Dịch Tích nếu muốn tự thân thuộc với người khác thì rất nhanh trở nên quen thuộc với người xa lạ, mà người dễ thương lại nhỏ nhắn như Sầm Ninh thì càng nhanh thân thiết, hai người mới ở chung hai ngày thì Dịch Tích đã gọi Ninh Ninh khắp nơi.

Trong khoảng thời gian này, Dịch Tích cũng nghe được bát quát của Ngôn Hành Chi từ chỗ Sầm Ninh.

Sầm Ninh nói, cô ấy thích Ngôn Hành Chi, nhưng cô ấy lại không xác định được anh ấy có thích cô hay không. Quan hệ của hai người là do các trưởng bối định sẵn, anh ấy không nói không, cũng không nói có, anh ấy luôn đối xử với cô lễ độ nho nhã, nên...Thật ra thì cô ấy cũng không rõ.

Dịch Tích nghe xong cảm thấy cực kỳ khó hiểu.

“Chị khẳng định chị thích anh ấy đúng không?”

Sầm Ninh đỏ mặt: “Chị, tất nhiên là khẳng định rồi”.

“Ninh Ninh, em cảm thấy mấy ngày nay nhìn hai người, em cảm thấy anh ấy hẳn là có ý với chị”.

Sầm Ninh: “Thật sao?”

“Đúng vậy, em cảm thấy chị cũng kỳ lạ, nếu đã thích thì sao không trực tiếp một chút, nếu không chắc chắn thì không hỏi, việc này một khi đã làm rõ không phải tốt rồi sao”.

“Nhưng chị... Chị nhìn mặt anh ấy, luôn có chút sợ sệt”.

Dịch Tích: “Cũng đúng nhỉ, Ngôn Hành Chi đúng là làm người khác cảm thấy có chút sợ sệt”.

Sầm Ninh: “Tích Tích, thật ra thì chị cảm thấy Từ tiên sinh càng làm người khác sợ sệt, em, sao em làm được vậy”.

Dịch Tích ra vẻ cao thâm khó đoán, cô cười cười: “Đơn giản, em sẽ chỉ chị bí quyết”.

Sầm Ninh vội vàng gật đầu.

Dịch Tích thần bí nói: “Một nhào hai nháo ba ép ngã”.

Sầm Ninh: “?”

Dịch Tích ở nhà họ Ngôn được một tuần, trong lúc đó Cố Hoài và Ngôn Hành Diệu cũng tới đây, ba người chào hỏi nhau cũng chỉ là vẻ bề ngoài, Dịch Tích nghi ngờ hai người này gần đây có lẽ rất hận cô. Cô nghe Diệp Tử Giai nói, Từ Nam Nho ở công ty hô mưa gọi gió, hai người này bị áp chèn ép rất thảm.

Hôm nay, Dịch Tích nhận được điện thoại từ Lâm Mẫn, Lâm Mẫn nói mọi người hơi nhớ bảo bối nhỏ trong bụng cô, đặc biệt là La Kha, quả thực là trông mòn con mắt, nên gọi cô ra ngoài chơi.

Đương nhiên Dịch Tích đồng ý, cô nhờ tài xế nhà họ Ngôn đưa cô ra cửa, lúc gần đi, còn dẫn theo Sầm Ninh đang nhàm chán đến mức mốc meo.

Sầm Ninh là gái ngoan, Dịch Tích nghĩ rằng cô ấy trước giờ chưa từng đi bar, vì biểu cảm của cô ấy lúc này rất giống với một đứa nhóc vừa nhìn thấy xã hội bên ngoài.

“Ninh Ninh, ở nơi này tùy tiện đi lại, muốn uống cái gì cứ việc uống”.

Sầm Ninh gật đầu, ngồi ngay ngắn trên sô pha.

“Tiểu tỷ tỷ muốn uống cái gì, tôi mời em”. Một người bạn hớn hở sáp lại cạnh Sầm Ninh.

Dịch Tích vỗ bả vai người kia: “Đừng có giở trò, đây là chị dâu tôi”.

“Tôi sao dám! Vậy chị dâu nhỏ muốn uống gì?”

Dịch Tích: “Không uống rượu, cho cô ấy nước trái cây”.

Sầm Ninh nhìn Dịch Tích, lặng lẽ nói: “Chị, chị biết uống rượu”.

Dịch Tích trợn mắt: “Thật sao”.

Một người bạn nào đó nói: “Đúng vậy, người ta biết uống, bản thân cậu mang thai không được uống còn không cho người khác uống”.

Dịch Tích: “?”

Lâm Mẫn kéo Dịch Tích sang một bên: “Chị dâu? Chuyện gì đây?”

Dịch Tích chào hỏi với La Kha, sau đó nói: “Hôn thê của anh trai Từ Nam Nho, Ngôn Hành Chi”.

“Con mẹ nó, Ngôn Hành Chi?”

“Ừm”.

“Có nghe qua, như sấm bên tai, nhưng, không nghĩ rằng anh ta thích loại hình thỏ trắng nhỏ bé này”.

“Mỗi người có khẩu vị khác nhau, hơn nữa Ninh Ninh rất đáng yêu, cậu biết cái gì!”

“Đúng đúng, tớ không hiểu”.

“Được rồi đừng nói cái này nữa, khó khắn lắm mới đến đây được, phải thư giãn một chút”.

... …

Dịch Tích kéo Lâm Mẫn ra sàn nhảy high một lúc, nhưng cô ấy còn biết chừng mực, muốn tận hưởng một chút, cũng chẳng nhảy nhót gì.

Lúc này, nhà họ Ngôn.

Ngôn Hành Chi và Từ Nam Nho một trước một sau bước xuống xe, hai người về đến nhà thì việc ai nấy làm, chỉ là chưa được một lúc, hai người lại quay ra phòng khách.

“Lão Trần”.

“Nhị thiếu gia”.

Từ Nam Nho: “Có thấy Dịch Tích không”.

“Thiếu phu nhân đã ra khỏi nhà”.

“Có nói đi đâu không”.

“Vậy thì không có, nhưng thiếu phu nhân đi cùng Sầm tiểu thư”.

Ngôn Hành Chi sau khi nghe xong thì những câu muốn hỏi cũng không hỏi nữa. Anh vừa đảo một vòng quanh nhà cũng không thấy bóng dáng cô, vốn muốn đi ra hỏi một chút.

Ngôn Hành Chi ngồi xuống sô pha, vào lúc này, di động lại vang lên.

Trên màn hình hiện tên cô, hai chữ ngay ngắn Sầm Ninh.

Ngôn Hành Chi: “Alo, em đang ở đâu…”

“Ngôn Hành Chi anh là đồ khốn nạn!”

“...”

“Đồ ngốc to xác mặt thối khốn kiếp!”

“...”

Sầm Ninh: “Này! Sao anh không nói gì! Câm rồi sao! Em nói cho anh biết đừng tưởng rằng anh có thể bắt nạt được em! Lúc em giận lên rất đáng sợ!”

Ngôn Hành Chi: “Ừ, em say rồi đúng không”.

“Anh mới say!”

Ngôn Hành Chi ngẩng đầu nhìn Từ Nam Nho, hắng giọng lên tiếng: “Rốt cuộc em đang ở đâu?”

... …

Tại Blue Island, một quán bar không vững chắc không sập mà còn ngày càng hot.

Lúc Từ Nam Nho đến chỗ này có cảm giác cực kỳ thân thuộc, trước kia anh không ít lần tới đây tìm Dịch Tích.

“Ha, anh nên ngồi trong xe đi”.

Từ Nam Nho và Ngôn Hành Chi cùng đến nơi này, nói cho cùng thì Ngôn Hành Chi cũng là một người trong diễn đàn chính trị, giờ xuất hiện ở quán bar lại không hợp lý, nhưng anh ấy nghe xong chỉ lắc đầu, kiên quyết xuống xe: “Cô ấy say rồi, tôi đi tìm cô ấy”.

Từ Nam Nho suy nghĩ: “Cũng được”.

Hôm nay có ban nhạc mới tới, Dịch Tích đang chăm chúc xem dưới sân khấu, cánh tay chợt bị kéo lại.

“Ai đó…”

Vừa mới quay đầu lại, dáng vẻ khó chịu của Dịch Tích lập tức cứng lại, cô nhìn người đàn ông trước mặt, trong phút chốc nín lặng.

“Theo anh ra ngoài”.

“...”

Khi Từ Nam Nho kéo Dịch Tích ra ngoài có đụng phải vài gương mặt quen thuộc, bọn họ đều là bạn của Dịch Tích, anh gật đầu với họ, sau đó lạnh mặt kéo Dịch Tích ra ngoài.

Ở bên ngoài quán bar, Từ Nam Nho đem áo khoác mang theo khoác lên người cô: “Có lạnh không”.

Ừ, lời nói lãnh đạm, xem ra hơi tức giận.

Dịch Tích hơi sợ sệt: “Không lạnh. Bên trong có máy sưởi”.

“Sao không nói anh biết mà đã ra khỏi nhà”.

Dịch Tích: “Thì... chỉ là việc nhỏ”.

“Ở trong đó làm gì”.

“Em cái gì cũng chưa làm, em thật sự cái gì cũng chưa làm, chỉ làm khán giả nghe nhạc một chút, em thề”.

Từ Nam Nho nhìn cô: “Vào xe trước đi”.

“Chờ một chút, Ninh Ninh còn ở trong, em đi đón cô ấy”.

“Không cần, cô ấy trong xe”.

“A?”

Từ Nam Nho mở cửa xe cho Dịch Tích, lúc này mới phát hiện Ngôn Hành Chi cũng ở đây, mà Sầm Ninh lúc này... Đang rúc trong lòng anh ta.

Dịch Tích yên lặng ngồi xuống, Từ Nam Nho theo sau ngồi cạnh anh ta. Bởi vì là phiên bản mở rộng, cho nên vị trí trong xe khá rộng rãi.

“Ninh Ninh? Chị... Say rồi?”

Khuôn mặt Sầm Ninh đỏ bừng, rõ ràng là say rượu.

Nghe thấy Dịch Tích lên tiếng, ánh mắt Sầm Ninh rơi trên người cô: “Dịch Tích em đến rồi! Chị vừa nãy muốn tìm em để nhảy, nhưng chị không biết nhảy, nên mới uống nhiều một chút, uống ngon thật, hì hì ~”

Dịch Tích: “Sao chị say rồi, em bảo La Kha trông chừng chị…”

“Chị mới uống ba ly, cũng không biết sao đầu óc lại choáng váng”.

Dịch Tích thầm nói hỏng rồi, lần này gây họa rồi, không chỉ có bản thân chuồn đến quán bar, còn làm Ninh Ninh nhỏ luôn ngoan ngoãn uống say!

Dịch Tích không dám nhìn sắc mặt của Ngôn Hành Chi, lén lút nhìn Từ Nam Nho, nhỏ giọng nói: “Em không cố ý”.

Từ Nam Nho nhìn cô: “Biết sai rồi?”

“Biết, sau này không dẫn Ninh Ninh đi bar nữa”.

“Hừm?”

“Được rồi, em cũng không đi”.

“Ừm”.

Vừa dứt lời, Sầm Ninh bên cạnh bỗng nhiên ngồi dậy: “Không được, muốn đi mà Dịch Tích, em dẫn chị đi nữa đi”.

Trên trán Dịch Tích rơi vài giọt mồ hôi lạnh, lập tức nghiêm túc nói: “Đừng đừng, tiểu cô nương đừng đi nữa, chúng ta đừng làm chuyện xấu!”

Sầm Ninh khổ sở, Ngôn Hành Chi lại yên lặng ôm cô vào lòng.

Sầm Ninh: “Đồ khốn đừng đụng vào em!”

Ngôn Hành Chi: “...”

Dịch Tích: “...”

Từ Nam Nho: “...”

Sầm Ninh: “Dịch Tích nói! Anh không để ý đến em thì anh là đồ khốn!”

Dịch Tích trừng mắt: “Nói, nói bậy! Em thề, em không nói những lời này!”

Ngôn Hành Chi hắng giọng: “Ninh Ninh, im lặng”.

Từ Nam Nho thâm sâu nhìn Dịch Tích, câu nói quen tai như vậy còn nói là “nói bậy”, không phải trước kia cô ấy cứ nhắc không để ý đến cô ấy là đồ khốn sao.

“Em không im”. Sầm Ninh đẩy loạn trong ngực anh, cuối cùng đè Ngôn Hành Chi lên ghế, cô híp nửa con mắt, bắt chước ba chiêu thức của Dịch Tích: “Dịch Tích còn nói, muốn tóm lấy đàn ông rất đơn giản, một nhào hai nháo ba ép ngã”.

“...”

Từ Nam Nho trở tay vỗ lên đầu Dịch Tích cảnh cáo, Dịch Tích chống cằm lên vai Từ Nam Nho, cực kỳ vô tội: “Cô ấy đang nói gì vậy, sao em một chút cũng nghe không hiểu”.

Từ Nam Nho: “Ồ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.