Chương 85: Chị gái và người ấy.
-”MH anh bị làm sao vậy hả?”-MT chạy đến với vẻ mặt lo lắng.-”Đi bệnh viện đi.”
-”Buông ra.”-MH hấc tay MT ra,đi khó khăn trên mặt đất. Trước mắt,mọi thứ mập mờ,không rõ ràng.
-”Minh Hoàng?”-MT chạy đến đỡ lấy cánh tay anh.-”Để tôi đưa anh về nhà.”
-”Tôi đã không còn yêu mến Thục Anh nữa hãy tránh xa tôi ra càng sớm càng tốt.”-MH gừ nhẹ như lời khinh rẻ kho nhắc đến TA.
MT nghe xong,trong lòng không bay nổi sự nổi giận. Liền nắm áo của MH lên với ánh mắt tia lửa.
-”Anh mà còn dở cái giọng điệu đó khi nói đến chị Anh thì tôi sẽ không nể nang đâu.”
MT vứt cổ áo MH,hùng hổ đến quầy tính tiền,mở cánh cửa nhanh đi ra. Trong lòng xảy ra biết bao nhiêu việc,người dâng lên khó chịu muốn đạp đổ mọi thứ.
* * *
4 ngày trước khi M.Hoàng gặp M.Thụy.
Cánh cửa phòng ML bật ra nhè nhẹ. MT lén lút bước vào,nhân lúc ML còn đi vắng,MT lanh lẹ mở tủ,kệ,ngăn sách,kệ đầu giường tìm cho ra chiếc điện thoại mà ML thường hay liên lạc với người của ông chủ tịch Lâm.
-”Ủa sao không có điện thoại nhỉ?”
Suy nghĩ mãi cuối cùng thì cũng có một chỗ giấu đồ khá thú vị. MT nhếch môi cười đểu,dùng sức lực nhấc tấm nệm dày đặc kia lên. Chiếc Samsung to đùng dưới đó đập vào mắt em. MT cầm lấy với mật khẩu con số mà MH đã đưa cho mình nhấn vào.
“Hãy tìm chiếc điện thoại của KD hay liên lạc với chủ tịch Lâm. Đây là mật khẩu điện thoại của cô ấy.”
“Làm sao anh biết được mật khẩu của KD cơ chứ?”
“Ngày sinh của BQ.”
“Cái gì? Không lẽ....”
“Đừng nói nhiều.”
(Hẹn gặp tại cafe Tuổi Hồng 7h0 tối mai).
...
2 ngày trước.
King...kong....
Cánh cửa của quán cafe nhỏ,khá xinh đẹp ở đâu đó trong thành phố. Hầu hết quán này dành cho các học sinh,sinh viên đi tới chọn một nơi yên tĩnh để đọc sách.
Một người đàn ông lịch lãm với bộ đồ vest đi đến. Đôi dày bót khẽ gõ xuống nền nhà vài bước. Tiếng nhạc nhè nhẹ du dương với không khi im lặng. Cậu học sinh với chiếc cặp bên cạnh cũng ngồi như xác lạnh nhìn người đối diện.
-”Cậu học sinh trước mặt tôi là ai?”-Giọng nói người lịch lãm vang lên.
Một hộp nhỏ được bọc bằng giấy báo được đẩy đến trước mặt người đó. Sự chú ý dồn dập vào chiếc hộp.
-”Đây là....?”-Người đàn ông mở chiếc hộp ra.
Những tấm ảnh một người con gái và một người con trai hay gặp mặt nhau trong quán cafe,bảng thu âm trong điện thoại,những sấp tài liệu buôn lậu và cả một video thu lại rất lâu rồi.
-”Ngươi là ai? Đây là thứ gì?”
-”Không lẽ....anh không nhận ra tôi sao? Quản gia Minh.”-MH với ánh mắt căm hận nhìn quản gia Minh.
Quản gia Minh chăm chú nhìn sắc nét khuôn mặt kia. Quả thật nhìn rất quen nhưng hình như là...cách đây nhiều năm rồi.
-”Hình như...”
-”Nếu như ông và Khắc Dương im lặng rời khỏi Thục Anh thì mọi chuyện sẽ im lặng.”-MH nhìn mọi thứ trước mắt.-”Đó là những tấm ảnh mà ông và KD gặp nhau. Bảng thu âm anh và KD trao đổi ý đồ chiếm đoạt tài sản,tài liệu anh buôn lậu nhiều năm về trước cho đến bây giờ. Còn video kia....”-Giọng MH như nghẹn lại.-”Là lúc trước anh hãm hại bố mẹ tôi.”-MH lấy lại bình tĩnh.-”Còn nữa,anh chính là chủ tịch Lâm. Chủ tịch Lâm kia chết cách đây lâu rồi.”
Quản gia Minh dường như đã hình dung ra khuôn mặt người trước mắt nhưng không phải là Nguyễn Minh Hoàng. Hắn ta đan xen tay vào nhau,môi như nhếch khinh bỉ với cánh mọng đào ấy.
-”Ngươi đang đe dọa ta sao?”
-”Phải.”
-”Vậy trước khi đe dọa ngươi phải biết một điều này.”-Quản gia Minh lấy ví ra,tấm ảnh người con gái trước mắt hiện ra,hắn ta đặt lên bàn. Nụ cười ấy đánh vào mắt anh. Là người chị mất tích bấy lâu nay.-”Hình như...chị của ngươi không mấy quan tâm ngươi nhỉ? Nói chính xác hơn là chị ngươi mất tích khá lâu. Ngươi muốn biết chị ngươi có được an toàn không chứ? Thay vì đe dọa thì từ bỏ con nhỏ Thục Anh đó. Sống một cuộc sống an nhạn qua năm tháng khi ta còn cho ngươi thở.”-Nói rồi lại phong cách lịch lãm,quản gia Minh đứng dậy rời đi,khônh quên lấy lại tấm ảnh đó.
MH bắt lấy tay q.gia Minh với ánh mắt chứa sự lo lắng.
-”Chị ấy hiện giờ đang ở đâu?”
Q.gia bật cười với ánh mắt xem thường. Đúng là não thơ dại.
-”Ngươi nghĩ là ta sẽ nói cho ngươi biết khi ta không có lợi ích gì à?”
............................
MH ngồi cạnh TA. Hôm nay anh không nắm tay nó,anh không đặt một con hạc vào lọ bình đó nữa. Anh chỉ im lặng nhìn nó. Đối với Trịnh Kim Huyền,anh chỉ xem như mình giúp một mạng người. Anh đang chối bỏ tất cả.
“XIn lỗi Thục Anh. Tôi không thể giúp em. Không thể để em tỉnh dậy với sự bình yên được. Người tôi chọn là chị ấy. Tôi chỉ còn có chị ấy là người thân. Tôi biết tôi có tình cảm sâu nặng với em nhưng chị ấy tôi không thể bỏ.”
* * *
-”Hãy tìm chị con. Và một ngày nào đó chúng ta đoàn tụ vui vẻ nhé.”-Mẹ và bố anh cuối cùng cũng chỉ muốn có một gia đình ấm áp.
* * *
-”Tôi xin lỗi.”-Một lúc nào đó tôi sẽ yêu em hơn tất cả nhưng hiện giờ tôi không thể.