Hoa Nguyên Nguyên nhìn Hồng Thương cùng Nguyên Chân, tiện đà nói:“ Để cho nàng đi Minh giới thôi, nhiều nhất chịu chút trừng phạt, mấy chục năm không thể đầu thai. Chờ đến vài chục năm nữa, ngươi dương thọ đã hết, không phải vừa lúc đến Minh giới cùng nàng đoàn tụ hay sao,lúc đó hai người cùng nhau đầu thai, kiếp sau lại ở bên nhau, như vậy có gì không tốt?”
Hoa Nguyên Nguyên nói như thế, trong lòng Hồng Thương cùng Nguyên Chân hai người đều rung động.
“ Nghe lời, sống cho thật tốt!” Hồng Thương hai mắt phủ kín hơi nước nói với Nguyên Chân.
“ Đúng rồi, phải sống thật tốt, làm nhiều việc thiện, vừa tạo phúc cho ngươi vừa tạo phúc cho nàng, giúp nàng chịu ít tội hơn, kiếp sau hai người sẽ thông thuận rất nhiều.”
Nguyên Chân hai mắt nhúc nhích, rõ ràng là đã nghe vào tai lời Hoa Nguyên Nguyên nói. Hắn cũng biết, nếu hắn cứ tuỳ hứng đem Hồng Nguyên theo bên mình, Minh Vương trách tội xuống, hắn thì không sợ cái gì, chỉ lo lắng nàng sẽ chịu thêm càng nhiều trừng phạt, hắn làm sao nỡ nhìn nàng bị liên luỵ như thế.
Nguyên Chân biết, nếu nghe lời Hoa Nguyên Nguyên, không chừng kiếp sau hắn cùng Hồng Thương thực sự có thể bên nhau.
Hai người có sự ăn ý thấu hiểu, nàng mỉm cười, hai hàng nước mắt chảy xuống:“ Bảo trọng!”Hắc Vô Thường mang theo Hồng Thương chuẩn bị rời đi. Nguyên Chân nhìn theo bóng nàng càng ngày càng xa, trong lòng có chút không buông được, nước mắt tràn khoé mi. Hắn biết, vài chục năm nữa, hắn sẽ phải sống một mình trên trần đời này.
Hoa Nguyên Nguyên nối gót theo hai người kia, chuẩn bị dời đi, chợt, nàng cảm thấy một trận kình phong từ đằng sau
đánh úp lại, quay đầu thấy, cái tên Vô Ngân tính tình quật cường kia thế mà cầm kiếm muốn đâm sau lưng Hăc Vô Thường.
Lúc kiếm phong đi đến cạnh Hoa Nguyển Nguyên, nàng nhảy tới chặn một kiếm, thanh kiếm cứ như vậy đâm xuyên qua thân thể nàng, thực sự xuyên qua.
Vô Ngân cùng Nguyên Nguyên đều khiếp sợ mà nhìn thanh kiếm đã đi vào thân mình nàng, Hắc Vô Thường quay đầu lại, lập tức tiếp được Nguyên Nguyên, trong tay chém ra một đạo chưởng phong, đem Vô Ngân đánh bay ra ngoài.
Lần này Vô Ngân trực tiếp bị đánh đến miệng phun máu tươi, đầu gục sang một bên, hôn mê bất tỉnh.
Hoa Nguyên Nguyên bị thương, một bên nhăn mày ẩn nhẫn đau đớn thống khổ, môt bên lo lắng, vội vàng hướng Hắc Vô Thường nói:“ Không được, không thể giết hắn.”
“ Ngươi đã bị hắn đánh đến như vậy, còn quản cái mạng của tên phàm nhân kia làm gì.” Mặc dù ngữ khí không tốt, nhưng tròng mắt Hắc Vô Thường nhìn Hoa Nguyên Nguyên nhu hoà đi rất nhiều.
“ Hắn không thể chết được, hắn mà chết, chúng ta làm thế nào báo cáo kết quả công tác.” Nàng đau đến rịn đầy mồ hôi, trong lòng còn lo lắng cái này.
“ Mặc kệ hắn, ta đưa ngươi về Minh giới.” Hắc Vô Thường đem Hồngg Thương thu vào trong ống tay áo, bế Hoa Nguyên Nguyên lên, biến mất trong tầm mắt của Nguyên Chân.
Trong cái ôm của Hắc Vô Thường, nàng nhìn thanh kiếm đang đâm trong thân thể, suy nghĩ mình vì cái gì bị kiếm của phàm nhân làm bị thương đến, hoá ra, Vô Ngân thừa dịp mọi người khổng chú ý, trộm lấy kiếm trừ yêu của Nguyên Chân, chỉ để có thể làm bị thương Hắc Vô Thường.
Cái tên Vô Ngân này cũng thật là, còn không phải bị đánh mấy chưởng thôi sao, thế là lại mang thù như vậy.
Hắn mang nàng về Minh giới thời điểm, vừa bước vào đến cửa, đã thấy Bạch Vô Thườnng đi tới đi lui, bộ dạng không kiên nhẫn.
“ Có chuyện gì vậy?” Bạch Vô Thường nhìn hai người, vội tiến lên,thấy bộ dáng suy yếu của Hoa Nguyên Nguyên, có chút khiếp sợ:“ Sao lại bị thương thế này.”