Lữ Thời trầm ngâm không hỏi tiếp, trò chuyện với Sở Mộ một lúc thì phát hiện tuy tu vi của hắn là Luyện Khí cảnh thập nhị giai nhưng kiến thức vô cùng cao sâu. Tu luyện giả Niết Bàn cảnh như Lữ Thời cũng được thu hoạch từ buổi nói chuyện, thật khó tin.
Sở Mộ cũng được lợi, ít nhất hắn biết nhiều điều hơn về thế giới này qua miệng Lữ Thời. Sở Mộ hỏi thăm nhìn như vô tình dẫn dắt Lữ Thời tự nhiên nói ra.
Trong thế giới này có binh khí, võ công khác nhau, nhưng tu luyện giả dùng kiếm là đông nhất. Tuy nhiên không phải người dùng kiếm đều xứng là Kiếm Giả, chỉ khi lĩnh ngộ kiếm ý mới tính là Kiếm Giả. Chỉ khi cảnh giới kiếm pháp bước vào Nhân cảnh mới xứng là kiếm tu.
Cái gọi là Nhân cảnh thì Sở Mộ đối lập phỏng chừng là người kiếm hợp nhất, trong lòng có kiếm gọi là Địa cảnh, Thiên Địa Chi Kiếm là Thiên cảnh.
Cộng thêm Kiếm Giả, kiếm tu chia hai loại, một là lấy kiếm khí chủ yếu, chú trọng lực lượng, kiếm khí tung hoành tám hướng, khoảng cách xa và tính công kích phạm vi rộng rất mạnh. một loại lấy kiếm pháp là chính, chú trọng kỹ xảo, am hiểu đánh gần thân, cũng có người giỏi cả hai.
Sở Vương Đạo từ nhỏ chưa từng ra khỏi Hoa thành, ít khi nào ra khu thành đông nên tầm mắt nhỏ hẹp. Nghe đại ca trò chuyện với khách khứa, có nhiều điều Sở Vương Đạo không nghe hiểu nhưng cảm giác thật lợi hại.
Sở Mộ và Lữ Thời nói chuyện lâu gần một canh giờ.
- Trò chuyện với Sở huynh khiến ta cảm thấy hiểu ra nhiều hơn về kiếm pháp, phải đi tham ngộ một phen.
Lữ Thời đứng dậy:
- Cáo từ.
Sở Mộ đứng lên đưa tiễn:
- Đi từ từ.
Hai người ở mặt nào đó xem như bằng hữu, bằng hữu lạnh nhạt như nước.
***
A Nguyên khó hiểu hỏi:
- Thiếu gia, kiếm pháp của Sở Vương Đình đó cao siêu vậy sao? Thiếu gia cũng phải xin hắn chỉ dạy.
- E rằng cao siêu hơn ta tưởng tượng.
Lữ Thời cười nói:
- Không ngờ chuyến đi đến Hoa thành có thu hoạch như vậy, chẳng những làm quen với một thiên tài tiềm lực vô hạn còn có thu hoạch trong kiếm pháp.
Sở Mộ dặn dò:
- Vương Đạo, ta sắp bế quan, nếu có ai đến thăm thì nói là ta bận bế quan.
Sở Vương Đạo gật đầu nói:
- Biết thưa đại ca.
Sở Mộ xoay người vào đại sảnh, đi qua hậu viện, mở mật thất đi vào trong. Năm xưa phụ thân Sở Vương Đình xây mật thất này, rất cứng rắn, có nhiều cấm chế tăng mạnh. Sở Mộ đóng mật thất, lấy ra sáu ngàn khối Nguyên Thạch thượng phẩm, tản chúng ra đặt lung tung trong mật thất, thật ra đều có quy luật riêng.
Đặt các khối Nguyên Thạch xong Sở Mộ ngồi xếp bằng giữa mật thất, tán đi hết kiếm khí là thời cơ tốt để tu lại. Đan điền, kinh mạch bị tổn hại thì không thành vấn đề.
Trong mật thất, Sở Mộ ngồi giữa sáu ngàn khối Nguyên Thạch thượng phẩm, bị lực lượng vô hình lôi kéo, từng lũ nguyên khí thiên địa tinh thuần toát ra từ các khối Nguyên Thạch.
Mật thất phong kín, cấm chế mở ra ngăn chặn mọi hơi thở tiết ra ngoài. Nguyên khí thiên địa tuôn ra từ Nguyên Thạch thượng phẩm tràn ngập trong mật thất càng lúc càng đậm, hình thành sương trắng.
Khẩu quyết công pháp tự sáng tạo và nội dung quan trọng rõ ràng vụt qua đầu Sở Mộ, hắn thật tự nhiên vận chuyển môn công pháp này.
Nguyên khí thiên địa tràn ngập trong mật thất càng lúc càng đậm bị hấp dẫn tuôn hướng Sở Mộ, tốc độ không nhanh nhưng như nước chảy liên miên. Đây là kết quả Sở Mộ khống chế, không thì nhiều nguyên khí thiên địa như vậy nếu trong khoảnh khắc hấp thu hết sẽ bị cuồng bạo. Cơ thể này không chịu nổi điều đó.
Dù dưới sự khống chế của Sở Mộ vẫn có nhiều nguyên khí thiên địa tuôn vào cơ thể hắn, không giới hạn trong kinh mạch mà chạy khắp người, bao gồm kinh mạch đứt đoạn, không ngừng chảy xuôi, vận chuyển theo cách nhìn như đơn giản nhưng rất huyền diệu.
Loại vận chuyển này không giới hạn trong cơ thể, tinh thần cũng bị ảnh hưởng, ảnh hưởng tốt.
Dần dần cùng với công pháp vận chuyển, hấp thu nguyên khí thiên địa, đan điền và kinh mạch vỡ vụn trong người Sở Mộ từ từ khép lại. Nếu người khác biết cảnh này sẽ rất giật mình, thậm chí bắt giữ Sở Mộ dùng đủ loại thủ đoạn ép hỏi nội dung công pháp này.
Công pháp này là sau khi Sở Mộ cô đọng ra căn nguyên kiếm đạo kết hợp lực lượng Thâm Lam thế giới, lấy ngộ tính của mình làm chính, đứng trên cảnh giới cấp Chúa Tể, lấy tinh túy nội dung các môn công pháp tu luyện làm cơ sở, kết hợp bản thân sáng tạo ra công pháp.
Tên công pháp là . . . Cầu Chân!
Chân, tại sao là chân?
Chân tức là chân chính, chân thực, chân ngã. Nhìn khắp phồn hoa, trải qua tang thương, khám phá hư vọng, đánh nát ảo giác, đó là chân.
Chân, tức là đạo.
Mặc cho ngươi biến ảo đa đoan nhưng không thể rời xa căn bản, đó là . . . chân!
Cầu chân cầu chân, cầu được căn bản, cầu được đại đạo.
Cầu chân là lý tưởng, theo đuổi của Sở Mộ.
Tu luyện giả khác nhau sẽ có lý tưởng, theo đuổi khác đi.
Chân của Sở Mộ là chân thật, là chân chính, cũng là chân ngã, càng là kiếm đạo.
Kiếm đạo thật sự!
Cái gì là kiếm đạo thật sự? Hiện giờ Sở Mộ cũng không rõ, hắn mơ hồ có khái niệm, vì mơ hồ nên mới yêu cầu chân.
Sở Mộ biết trước kia mình tu luyện tuy không có sai lầm gì lớn nhưng không hoàn toàn chính xác. Ít nhất từ cảnh giới cấp Chúa Tể quan sát hồi ngộ có thể tìm ra chút xíu lệch lạc, sai một xíu nhưng về sau lệch ngàn dặm.
Như một đường thẳng nếu bị lệch một chút, ban đầu không nhìn ra có gì thay đổi nhưng càng về sau vì điểm lệch đó mà rời khỏi quỹ tích ban đầu, cách nhau càng lúc càng xa.
Công pháp Cầu Chân!
Đây là Sở Mộ phối hợp lực lượng Thâm Lam thế giới khi là cấp Chúa Tể thôi diễn ra một con đường hoàn thiện nhất, tu luyện hoàn thiện nhất. Trừ phi cảnh giới của Sở Mộ vượt qua cấp Chúa Tể đến đẳng cấp cao hơn mới có thể phân tích ra sai sót trong Cầu Chân.
Trong vũ trụ chưa bao giờ có thứ gọi là hoàn mỹ thật sự, Sở Mộ luôn tin như vậy. Có lẽ ngày nọ khi cảnh giới vượt qua cấp Chúa Tể Sở Mộ phát hiện Cầu Chân công của mình có sai sót. Nhưng không sợ, có sai sót thì bù đắp là xong.
Sở Mộ có tự tin, ít ra trong giai đoạn đặt nền móng hắn có thể khiến mình không sai sót gì, dù về sau cảnh giới vượt qua cấp Chúa Tể khi xem xét lại cũng như vậy, đây là lòng tự tin của Sở Mộ.
Khi căn cơ đã đúc thành thì tu luyện về sau bị thiếu sót một chút không khó bù đắp lại.
Cầu Chân công vận chuyển, kinh mạch đứt đoạn tái tạo, nhanh chóng phục hồi, càng lúc càng rộng rãi, cứng cỏi hơn. Kinh mạch càng rộng tức là có thể chứa nhiều lực lượng chảy qua hơn, càng cứng cỏi thì lực lượng bùng nổ càng cường đại, hai thứ chồng lên nhau Sở Mộ phát huy ra uy lực tăng mảng lớn.