Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2928: Chương 2928: Chém giết. (Hạ)




Xuất kiếm, xuất kiếm, không ngừng xuất kiếm, tìm kiếm điểm yếu trên người Lâm Trấn Thông, cắt đứt phản kích của Lâm Trấn Thông, đồng thời cùng lúc đó Sở Mộ cũng đang suy nghĩ.

- Trong lòng có kiếm là cảnh giới kiếm pháp, tâm kiếm như một là tinh túy. Nhưng mà đây cũng không phải là kiếm pháp chisnht hức, một khi thi triển ra cũng không có uy lực gì. Chỉ có phối hợp với kiếm pháp mới có thể phát huy huyền diệu bên trong, khiến cho uy lực kiếm pháp của bản thân tăng lên.

- Nhưng mà trước mắt ta cũng chỉ có thể đem Tâm kiếm như một dung hợp vào trong kiếm pháp cơ sở.

Kiếm pháp cơ sở là căn cơ kiếm pháp, là căn bản, là trụ cột, rất là quan tọng. Nhưng mà trụ cột cuối cùng cũng là trụ cột, mặc kệ tu luyện tới tình trạng nào thủy chung vẫn là trụ cột.

Kiếm pháp cơ sở tồn tại vốn là để cho người luyện kiếm quen thuộc với kiếm pháp, mà không phải là kiếm pháp tồn tại vì mục đích sát thương. Cho nên trên phương diện uy lực không có chỗ đặc biệt gì.

Trừ kiếm pháp cơ sở ra, những kiếm pháp khác Sở Mộ đã sớm không đi luyện. Bởi vậy cũng còn chưa đạt tới cảnh giới tâm kiếm như một dung nhập vào bên trong. Về phần những kiếm thức hắn tự nghĩ ra, cũng là kiếm thức hắn quen thuộc nhất, uy lực mạnh mẽ. Nhưng mà càng là kiếm pháp uy lực mạnh mẽ, muốn dung nhập tinh túy Tâm kiếm như một vào trong đó độ khó lại càng lớn.

Nếu như thi triển kiếm thức thì cũng chỉ có thể buông tha cho tâm kiếm như một.

Đây là một lựa chọn khó khăn.

Dựa theo tình huống trước mắt, chỉ có bảo trì Tâm kiếm như một mới có đủ lực địch Lâm Trấn Thông, thậm chí là chiếm chút thượng phong.

Một hơi, song kiếm đánh ra hơn trăm lần, nhưng mà đều không thể đánh bại vòng phòng ngự bằng lân phiến của Lâm Trấn Thông.

Giống như trừ con mắt ra sẽ không có nhược điểm nào đó. Mà Lâm Trấn Thông cũng tăng cường bảo hộ cho hai mắt, khiến cho Sở Mộ càng khó có thể đánh trúng hơn.

- Đã không tìm ra sơ hở vậy thì chơi hao tổn chiến vậy.

Sở Mộ thầm nghĩ.

Cố gắng kéo tới lúc thời gian thi triển Tà Long biến của đối phương chấm dứt, hắn cũng không tin đối phương có thể luôn bảo trì Tà Long biến.

Lực lượng bí pháp Kiếm thần hàng lâm cũng tiêu hao không ít, kiếm nguyên cũng tiêu hao không ít. Lực lượng khí lực cũng tiêu hao không ít. Lúc này là thời điểm xem ai cạn kiệt trước.

Lâm Trấn Thông cũng nhìn ra được điểm này.

Hắn không có cách nào chạy trốn, bởi vì một khi chạy trốn nhi tử độc nhất Lâm Tử Kỳ sẽ rơi vào trong nguy hiểm.

Lại kéo dài gần nửa khắc đồng hồ, lực lượng của hai người tiêu hao đi rất nhiều, sắc mặt Lâm Trấn Thông bỗng nhiên biến đổi, vội vàng truyền âm cho Lâm Tử Kỳ.

- Đi trước đi, đi tới tòa Yêu sào lúc trước chờ ta.

Vẻ mặt Lâm Tử Kỳ đại biến, từ lúc Lâm Trấn Thông ra tay đối phó với Sở Mộ, hắn cảm thấy trái tim mình từ trên từ từ rơi xuống dưới. Không ngừng qua lại giữa kích động và bàng hoàng. Vừa rồi không biết Sở Mộ làm thế nào lại từ bị động, chỉ bị đánh chuyển thành chiếm thế thượng phong, không ngừng xuất kiếm. Phụ thân dường như bị áp chế, hiện tại lại còn truyền âm để hắn đi trước. Lâm Tử Kỳ lúc này đã ý thức được tình huống có chút không ổn.

- Phụ thân, người cẩn thận chút.

Truyền âm một câu, Lâm Tử Kỳ xoay người, bộc phát ra tốc độ cao nhất, nhanh chóng rời đi.

hắn biết thực lực mình không đủ mạnh, cho dù xông xong cũng chỉ mất một kiếm là Sở Mộ có thể giết chết hắn. Mà ở lại thì khiến cho phụ thân có mối lo lắng, bận tâm. Đã như vậy còn không bằng rời đi, để cho phụ thân buông tay buông chân đánh cược một lần.

Hắn tin, phụ thân hắn cuối cùng cũng có thể chém giết được Sở Mộ.

Lâm Tử Kỳ vừa đi, Lâm Trấn Thông lập tức yên lòng. Sau khi nỗi lo không còn, hắn toàn lực chém giết với Sở Mộ.

Sau sáu mươi tức, quang mang trên người Lâm Trấn Thông lập lòe, quang mang hóa thành từng mảnh lân phiến bắt đầu vặn vẹo, mơ hồ.

Thời gian thi triển Tà Long biến đã tới.

Toàn lực bộc phát, lập tức công kích, ý đồ của Lâm Trấn Thông đánh lui Sở Mộ. Hắn muốn trước khi Tà Long biến chấm dứt, rời khỏi đây. Về phần hậu họa gì gì đó đều không quan trọng. Trước tiên giữ mạng mới là quan trọng nhất.

Chỉ là lúc nhìn thấy lân phiến trên người hắn mơ hồ, Sở Mộ đã biết rõ thời gian thi triển Tà Long biến của đối phương đã tới, làm sao hắn có thể để cho đối phương thoát thân được cơ chứ?

Song kiếm xuất kích, đánh nát công kích của Lâm Trấn Thông lại cắt đứt đường lui của Lâm Trấn Thông.

- Dừng tay, nếu không ta sẽ tự bạo, đồng quy vu tận.

Thanh âm của Lâm Trấn Thông khàn khàn, giống như là hai miếng sắt rỉ sét va chạm vào nhau, ngữ khí hung ác mà thô bạo, uy hiếp Sở Mộ.

- Ngươi thử xem.

Sở Mộ không sợ hắn uy hiếp một chút nào.

Quang mang màu đỏ trên thân Lâm Trấn Thông lập lòe, ngày càng mơ hồ. Chợt quang mang màu đỏ nội liễm, một thanh kiếm từ trên đỉnh đầu hắn trồi lên. Là Tà Long kiếm.

Tà Long kiếm thoát khỏi thân thể hắn, tỏ vẻ thời gian thi triển Tà Long biến đã tới. Sắc mặt Lâm Trấn Thông tái nhợt, vẻ mặt uể oải, một thân khí tức cường đại giống như thủy triều thối lui, nhanh chóng hạ thấp, chưa bằng một phần mười vốn có.

Mà Tà Long bằng đường vân màu đỏ trên thân Tà Long kiếm cũng trở nên như ẩn như hiện.

Đây là cái giá lớn khi thi triển Tà Long biến.

Lực lượng còn sót lại không nhiều lắm, Lâm Trấn Thông nhanh chóng điều động, nghịch chuyển kinh mạch, rót vào trong đân điền, lại nhanh chóng hướng lên, bay thẳng vào trong nguyên thần.

Lâm Trấn Thông muốn tự bạo nguyên thần và thân thể, đồng quy vu tận với Sở Mộ. Như vậy mới có thể cam đoan nhi tử độc nhất Lâm Tử Kỳ của hắn an toàn.

Dùng thực lực của hắn, coi như thực lực còn không bằng một phần mười lúc trước. Nhưng mà một khi tự bạo, uy lực kia cũng vô cùng khủng bố. Nếu như ở khoảng cách gần như vây mà Sở Mộ bị oanh kích, nhất định sẽ mười phần thịt nát xương tan.

Sở Mộ đã sớm phòng bị điểm này.

Xuất kiếm.

Dưới thân song kiếm, đâm vào thân thể Lâm Trấn Thông, một kiếm cắt đứt kiếm nguyên ngược dòng cuối cùng, lại đâm thủng nguyên thần của Lâm Trấn Thông, đánh nát ý thức.

- Ngươi...

Tự bạo không thành còn bị giết, Lâm Trấn Thông chỉ kịp nói ra một chữ cuối cùng, tràn ngập không cam lòng và hối hận, quang mang trong mắt trở nên ảm đạm, xám trắng, mất đi sinh cơ.

Thu kiếm, Sở Mộ thở dài một hơi.

Trận chiến này vô cùng gian khổ, cuối cùng hắn vẫn thắng, nhưng mà lại lĩnh ngộ tinh túy tâm kiếm như một của cảnh giới trong lòng có kiếm, đây cũng coi như là thu hoạch cực lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.