Trịnh Lệ cho rằng một móng vuốt đủ xé rách đối phương rồi.
Tiếc rằng Trịnh Lệ tính sai, sai lầm thì phải trả giá đắt, cái giá đó có lẽ gã không chịu nổi.
Đối diện sát ý kinh người, móng vuốt hung tàn của Trịnh Lệ nhưng mặt Sở Mộ không biểu tình. Trịnh Lệ cho rằng vì tốc độ của gã quá mau, đối phương không kịp phản ứng nên mới thế. Nhưng sự thật là Sở Mộ nghĩ rằng không cần né tránh.
Trịnh Lệ vừa ra tay Sở Mộ liền biết thực lực của gã, Nhị Luyện sơ giai.
Thiên phú của Trịnh Lệ bình thường, gã đến Nhị Luyện sơ giai được cũng giỏi, muốn tiến thêm một bước khó càng khó hơn. Nếu không có kỳ ngộ lớn thì đó là điều không thể xảy ra.
Trịnh Lệ phát hiện từ khi nào tay phải Sở Mộ cầm trường kiếm lấp lánh ánh bạc.
Trịnh Lệ thầm nghĩ, vẫn không thèm để Sở Mộ vào mắt:
- Còn muốn chống cự? Không biết tự lượng sức mình!
Trong khoảnh khắc một luồng kiếm quang màu bạc như từ hư vô đâm ra lại đâm vào hư vô, không có điểm bắt đầu cũng không có điểm cuối, nó xuất hiện đột ngột bắn hướng Trịnh Lệ.
Không có dấu hiệu gì, Trịnh Lệ cảm giác rợn tóc gáy, kiếm quang màu bạc mang đến uy hiếp trí mạng cho gã.
Trịnh Lệ không uổng là dày dạn kinh nghiệm, từ tầng lớp nhỏ yếu bò ra, gã có phản ứng cực nhanh:
- Nát cho ta!
Trịnh Lệ chộp hướng Sở Mộ bỗng đổi hướng sang kiếm quang màu bạc.
Móng vuốt này như chim ưng vồ con rắn, nhắm ngay bảy tấc trên mình rắn, muốn chộp nát kiếm quang màu bạc.
Tiếc rằng kiếm quang của Sở Mộ không phải rắn.
Trịnh Lệ chộp một cú đã bắt trúng kiếm quang màu bạc nhưng không thể bóp nát, ngược lại run rẩy vỡ ra. Kiếm quang không bị cản trở đâm xuyên hư không hướng tới Trịnh Lệ.
Quá nhanh, không thể nào né tránh, cũng không cách nào chống đỡ.
Khi kiếm quang màu bạc tán đi, Trịnh Lệ thẫn thờ nhìn kiếm lấp lánh ánh sáng bạc từ từ rút ra khỏi giữa trán mình, tiếng ma sát giữa kiếm và đầu lâu khẽ khàng chui vào lỗ tai, rợn tóc gáy.
Trịnh Lệ giơ ngón tay lên run run chỉ vào Sở Mộ:
- Ngươi . . . Ngươi . . .
Mắt Trịnh Lệ tràn đầy khó tin.
Một kiếm, chỉ vẻn vẹn một kiếm mà cường giả tuyệt thế Nhị Luyện sơ giai như gã bị đánh bại, chẳng những bị hạ gục còn bị đâm thủng giữa trán, tổn thương nguyên thần. Trịnh Lệ cảm giác ý thức của mình dần tán loạn, nếu tan biến hết thì gã sẽ chết.
Ai ngờ ba mươi mấy năm trước tu luyện giả nhỏ yếu không bằng con kiến hôm nay có thực lực giết gã? Và chỉ với một kiếm.
Dù có phần do Trịnh Lệ khinh địch nhưng không thể che giấu thực lực của đối phương đúng là mạnh hơn gã, nếu không trong khoảnh khắc đó gã có thể phản ứng lại, ứng đối được.
Bây giờ nói gì cũng muộn màng.
Tia sáng trong mắt Trịnh Lệ vụt tắt, ý thức dần tán loạn chìm trong bóng tối, rơi xuống vực sâu.
Ngân Quang linh kiếm biến mất trong tay, Sở Mộ chộp không gian giới chỉ của Trịnh Lệ, đây là chiến lợi phẩm. Về xác chết, Sở Mộ vung tay lên, lực lượng cường đại ập đến đánh nát người gã thành phấn tán đi.
Ân oán năm xưa chấm dứt.
Sở Mộ mắt lóe tia sáng:
- Còn một người nữa, U Hậu!
Nhưng Sở Mộ chưa có thời gian đuổi bắt U Hậu, giống như với Trịnh Lệ, hắn không chủ động đuổi bắt, tình cờ gặp nhau tại đây hoàn toàn do trùng hợp, trùng hợp khiến hắn chấm dứt ân oán năm xưa.
Sở Mộ trở lại quỹ tích ban đầu bay nhanh hướng Thiên Chung vực. Từ Thiên Hải vực đi Thiên Chung vực còn phải qua hai vực nữa, nhưng là tiểu vực, với tốc độ của Sở Mộ trong một tháng có thể vượt qua rồi vào Thiên Chung vực, đến nơi muốn tới.
Sở Mộ thầm nghĩ:
- Ta bây giờ đã có đủ thực lực giành thổ chi tinh hoa, một khi thổ chi tinh hoa vào tay là ta sẽ tu luyện bí pháp Kiếm Thần Hàng Lâm đệ nhị trọng ngay. Sau đó hội hợp với Không Lưu huynh, cũng là lúc quyết dấu với Hoàng Đình.
Tia sáng trong mắt Sở Mộ như đâm thủng không trung.
Thiên Chung vực ở trong các vực Thâm Lam thế giới không quá lớn nhưng không nhỏ.
Trong Thiên Chung vực có một ngọn núi tên là Thiên Chung sơn, ngọn núi cao rất nổi tiếng của Thiên Chung vực. Vẻ ngoài của nó như chuông khổng lồ úp ngược dưới dất. Núi cao hai ngàn chín trăm chín mươi chín trượng, đá màu như đồng cổ, nhìn từ xa như chuông cổ thanh đồng trấn áp mặt đất.
Trong Thiên Chung vực có một số cường giả thực lực cường đại, địa cao đều biết Thiên Chung sơn là nơi không thế lực nào nhúng chàm được. Vì Thiên Chung vực công nhận đệ nhất cường giả cư ngụ trên Thiên Chung sơn, hoặc nên nói Thiên Chung sơn là chỗ ở của cường giả đó.
Đệ nhất cường giả Thiên Chung vực, nghe tiếng đã thấy khủng, sức uy hiếp trăm phần trăm.
Một luồng kiếm quang bay nhanh vào Thiên Chung vực, thẳng hướng Thiên Chung sơn.
Sở Mộ từ xa trông thấy Thiên Chung sơn.
Sở Mộ nhìn đường nét Thiên Chung sơn, nhỏ giọng nói:
- Quả nhiên đúng như tin đồn.
Giống như cái chuông cổ thanh đồng úp ngược dưới đất trấn áp thứ gì.
Đương nhiên xưa nay có thể cái gì nói Thiên Chung sơn là báu vật gì? Nó chỉ là một ngọn núi, bề ngoài kỳ lạ, hàm lượng đồng hơi cao, chỉ có vậy.
Sở Mộ muốn tìm người cư ngụ trên Thiên Chung sơn.
Sở Mộ thầm nghĩ:
- Hy vọng chưa đi.
Sở Mộ nhanh chóng đến gần Thiên Chung sơn, đáp xuống núi.
Sở Mộ đáp xuống liền phát ra dao động hơi thở của mình, dao động tương đương Nhị Luyện đỉnh sơ giai nhanh chóng khuếch tán bao trùm nguyên Thiên Chung sơn.
Sở Mộ hét to lanh lảnh:
- Hoàng Cừ các hạ có đây không?
Trên đỉnh Thiên Chung sơn có một động phủ bí ẩn tên là Thiên Chung động, Hoàng Cừ đệ nhất cường giả Thiên Chung vực đang tĩnh tu trong động.
Hoàng Cừ làm chủ Thiên Chung sơn, ai đến đây đều bị gã cảm giác được. Nên khi Sở Mộ đáp xuống Thiên Chung sơn là Hoàng Cừ cảm giác được ngay, nhưng không quan tâm vì trước kia có một số tu luyện giả sẽ đến Thiên Chung sơn, miễn không ảnh hưởng gã tu luyện là được.
Khiến Hoàng Cừ bất ngờ là người này đến Thiên Chung sơn hóa ra vì gã.
Hoàng Cừ cảm giác đối phương phát ra dao động hơi thở là Nhị Luyện đỉnh sơ giai, gã biến sắc mặt, không chắc đối phương đến tìm mình vì mục đích gì. Nhưng hơi thở đó chứng minh thực lực của đối phương, làm Hoàng Cừ hơi e ngại.
Đã nói thẳng tên muốn tìm mình thì Hoàng Cừ không thể tiếp tục tĩnh tu nữa, gã bước ra một bước, thân thể Hoàng Cừ lấp lóe biến mất trong Thiên Chung động, giây sau xuất hiện cách trước mặt Sở Mộ trăm thước, trên cao nhìn xuống hắn.
Trông như Hoàng Cừ đột nhiên ló ra khỏi Thiên Chung sơn.
Hoàng Cừ đứng trên cao nhìn xuống Sở Mộ, mở miệng hỏi:
- Các hạ tìm ta có gì chỉ giáo?
Giọng nặng nề trầm ổn như hồng chung gõ bên tai kêu vù vù.