Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 3072: Chương 3072: Huyết Ngục phần thiên. (Trung)




Đánh ra một kích, Tôn Cẩn lập tức ý thức được mình không có đánh trúng thân thể Sở Mộ. Đối với hắn mà nói đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Nhưng mà ý thức chiến đấu của hắn vô cùng cao siêu, lập tức kịp phản ứng, hai tay vận chuyển thanh kiếm hai đầu, nhanh chóng vờn quanh thân. Kiếm quang màu đỏ như máu giống như hình thành một cái kén lớn màu đỏ, bảo vệ toàn thân hắn.

Cùng lúc đó có hai đạo kiếm quang giống như từ trong hư không nhảy ra, bắn thẳng về phía Tôn Cẩn, đánh trúng vòng kiếm quang màu đỏ bên ngoài, truyền ra tiếng vang sắc bén kinh người.

Trước đó bị Tôn Cẩn nắm bắt thời cơ, tấn công điên cuồng một phen, cuối cùng lại biến nguy thành an. Sở Mộ cũng nắm lấy cơ hội xuất kiếm. Cơ hội như vậy một khi để hắn nắm bắt, làm sao hắn có thể bỏ qua được cơ chứ?

Song kiếm trong tay, một kích không phá sẽ là mười kiếm. Mười kiếm không phá được sẽ là trăm kiếm. Vô số kiếm quang vờn quanh vòng kiếm quang màu đỏ quanh thân Tôn Cẩn, không ngừng bộc phát ra uy lực kinh người. Mỗi một đạo kiếm quang đều xé rách không gian.

Tâm kiếm như một lan tràn, Tôn Cẩn cũng trong phạm vi bao quát. Kiếm quang màu đỏ kia cũng bị tâm kiếm như một nhanh chóng phân tích ra quỹ tích.

- Chính là chỗ này.

Thầm nghĩ một tiếng, hai mắt Sở Mộ sáng rực, phản chiếu kiếm quang huyết sắc, nhanh chóng bành trướng, cuối cùng tập trung vào một điểm trong đó. Hắn nắm bắt thời cơ, lập tức xuất kiếm.

Kiếm quang giống như lưu tinh phá nguyệt, xuyên thủng hư không, lóe lên một cái, nhưng mà cũng không có bị kiếm quang huyết sắc ngăn cản, ngược lại còn thông qua khe hở vừa mới lóe lên, bắn thẳng tới thân thể Tôn Cẩn.

Dù thế nào Tôn Cẩn cũng không nghĩ ra được đối thủ này lại khó chơi tới như vậy. Dưới tình huống bất ngờ không đề phòng, thân thể lập tức trúng kiếm. Chỉ là linh thể của hắn so với Thánh thể cửu cấp đỉnh phong còn mạnh mẽ hơn gấp trăm lần. Kiếm quang kia chỉ mới phá vỡ làn da cứng cỏi của hắn, lúc đang muốn đâm vào trong cơ bắp hắn thì lực lượng bộc phát. Một cỗ chấn động từ trong cơ bắn lan tràn ra, cơ bắp lập tức trở nên vô cùng cứng rắn.

Keng một tiếng, Sở Mộ chỉ cảm thấy một kiếm đâm ra dường như đâm vào vật gì vô cùng cứng rắn. Không ngờ lại không có cách nào đâm vào nữa.

- Thân thể thật kinh người.

Sở Mộ kinh ngạc không thôi, hắn thật không ngờ Linh thể đối phương lại mạnh mẽ như vậy.

Tu luyện giả Thánh thể chi đạo thường thường mạnh hơn tu luyện giả Nguyên lực chi đạo. Mà năng lực sinh tồn của bọn hắn trong rất nhiều tình huống cũng hơn tu luyện giả Nguyên lực chi đạo không ít.

Ỷ vào linh thể mạnh mẽ của bản thân, lực lượng của Tôn Cẩn trong nháy mắt bộc phát, hỏa diễm tập kích, lan tràn ra, thiêu đốt thân thể. Thanh kiếm hai đầu xoay tròn, tạo thành một cơn bão hỏa diễm, bắt đầu phản kích Sở Mộ.

Thật vất vả mới nắm lấy cơ hội, Sở Mộ nào có thể buông tha được? Hắn dùng công đối công, lấy cứng chọi cứng, hai đạo kiếm quang lập lòe bất định, sáng chói khôn cùng, tỏa ra quang mang chói mắt trong thiên địa. Kiếm khí tung hoành, kiếm quang kinh thiên.

Chỉ một hơi kiếm của song phương đã giao thủ mấy trăm lần, tiếp đó là mấy ngàn lần, vô cùng hung hiểm.

Sở Mộ cũng không có linh thể như Tôn cẩn, Thánh thể của hắn chỉ là Cửu cấp đỉnh phong mà thôi. Không đủ để thừa nhận thanh kiếm hai đầu của đối phương. Cho nên không dám để bị đánh trúng. Trong lúc né tránh, tàn ảnh chồng chất, khó phân thật giả. Đây là vận dụng Kiếm Khí lưu ảnh cấp độ càng sâu hơn vào trong thực chiến.

Hai người đều là Tuyệt Thế cường giả nhất luyện, thực lực không tầm thường. Trong lúc song phương chiến đấu, dư âm ảnh hưởng không ngừng khuếch tán ra. Rất nhanh đã bị người ta cảm giác được. Nhưng mà Thâm Lam thế giới mặc dù lớn, nhưng Tuyệt Thế cường giả cũng không nhiều lắm. Bởi vậy không có ai dám tới gần, bọn hắn chỉ cảm thấy vô cùng khiếp sợ, suy đoán xem rốt cuộc là ai chiến đấu mà thôi.

Càng chiến đấu Tôn Cẩn lại càng thêm khiếp sợ.

Vốn hắn cho rằng dựa vào thực lực của mình có thể chấm dứt chiến đấu trong thời gian ngắn, chém giết đối phương, luyện chế đối phương thành Tinh Huyết đan, sau đó lại phục dụng luyện hóa, làm tăng cường linh thể của bản thân. Hiện tại xem ra cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn. Đối phương quá ương ngạnh, mặc dù trên phương diện lực lượng tuyệt đối còn kém hơn hắn một chút. Nhưng mà một thân kiếm pháp lại tinh xảo, không biết vượt qua hắn bao nhiêu lần.

Bộc phát, bộc phát, bộc phát. Lực lượng của Tôn Cẩn không ngừng bộc phát. Nhưng mà mỗi một lần bộc phát dường như Sở Mộ đều có năng lực biết trước vậy, đều cảm thấy được, hơn nữa còn nhanh chóng né tránh. Lại còn nắm bắt thời cơ lập tức phản kích, lần lượt quấy rối tiết tấu chiến đấu của Tôn Cẩn, làm cho hắn chậm rãi rơi xuống thế hạ phong.

Nhưng mà Tôn Cẩn cũng không phải là kẻ ngốc, so với Chiến Vô Song, Chiến Vô Danh hắn còn cường đại hơn. Ý thức chiến đấu cũng rất hơn người, không ngừng giao thủ ngang tay với Sở Mộ trong hoàn cảnh xấu.

- Hỏa Ngục Toái Thương Khung.

Nắm lấy cơ hội trong nháy mắt Tôn Cẩn lại lần nữa thi triển ra chiêu tuyệt sát.

Kiếm quang hỏa diễm màu đỏ giống như máu lần nữa xuất kích, xuyên thủng hư không, đánh nát tàn ảnh trùng trùng điệp điệp của Sở Mộ, hóa thành hư ảo. Sở Mộ thì dựa vào cảm ứng của Tâm Kiếm như một, nhanh chóng đưa ra phản ứng, né tránh. Song kiếm giao nhau, nhẹ nhàng va chạm, thi triển phương pháp hóa giải lực lượng tránh đi Hỏa Ngục Toái thương khung. Nhưng mà lực lượng kia vẫn cường đại tới mức, chỉ cần chấn động cũng có thể bức lui Sở Mộ.

- Chết đi.

Hai tay Tôn Cẩn nắm lấy thanh kiếm hai đầu rồi giơ lên cao, hỏa diễm màu đỏ như máu bao trùm. Sau đó hắn mạnh mẽ chém xuống, kiếm quang bằng hỏa diễm đỏ như máu bổ ra nuuis cao, đánh nát hư không, khí tức hủy diệt hàng lâm.

- Trảm đạo.

Sở Mộ cũng giơ kiếm trong tay lên rồi chém xuống, xé rách không gian.

- Xuyên vân.

Một kiếm trảm đạo triệt tiêu lực lượng đối phương chém xuống. Mây mù hiện lên, động tác của đối phương bị ảnh hưởng, trong lúc vo thanh vô tức có một đạo kiếm quang cực kỳ ngưng tụ phá không chém tới.

Dùng sự sắc bén của Xuyên Vân kiếm thức, cho dù là linh thể của Tôn Cẩn rất cường đại cũng không dám ngạnh kháng phong mang của nó.

- Hỏa luyện.

Hai tay Tôn Cẩn cầm kiếm, đặt ngang người, hỏa diễm mạnh mẽ chống lại một kiếm xuyên vân của Sở Mộ. Phong mang đáng sợ lập tức xuyên thủng cán hình tròn của thanh kiếm hai đầu, đâm thẳng tới ngực của Tôn Cẩn. Nhưng mà chỉ bằng vào chút lực lượng này lại không đủ để tạo thành tổn thương cho Tôn Cẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.