Trong mắt hai người đều hiện lên vẻ khiếp sợ, hoảng sợ vô cùng. Lực lượng như vậy hoàn toàn vượt quá cấp độ Tiểu Thánh Tôn, cho dù là lực lượng của Đại thánh tôn cũng không có cách nào so sánh được, chẳng lẽ là Cực Thánh tôn ra tay?
Chỉ là Sở Mộ cảm thấy, coi như là lực lượng của Cực Thánh Tôn cũng không thể nào làm cho hắn không có chút sức phản kháng nào. Loại cảm giác mênh mông này căn bản đã vượt qua cấp độ Thánh Tôn.
Vượt quá cấp độ Thánh Tôn? Chẳng lẽ là Thánh Hoàng ra tay?
Chỉ là trong đám người tiến vào Thâm Lam Thập bát ngục cũng không có Thánh Hoàng. Mà thời đại này cũng là thời đại đại đạo suy yếu, là thời đạ không ủng hộ cho Thánh Hoàng xuất hiện. Như vậy vị Thánh Hoàng đang ra tay từ đâu mà tới?
Không kịp nghĩ nhiều, cỗ lực lượng không thể kháng cự kia kéo hai người Sở Mộ và Thánh Vương vượt qua thời không. Khi bọn hắn kịp phản ứng thì thân thể đã không còn ở tại chỗ nữa.
Cũng giống như trước, bầu trời xám xịt, nhưng không thấy núi lửa. Trong không khí cũng không có mùi lưu huỳnh nóng rực.
Bốn phía không có lấy một bóng người, chỉ có bản thân hắn. Thánh Vương vừa rồi chiến đấu kịch liệt với hắn không biết đã đi tới nơi nào.
Sở Mộ thu hồi ánh mắt, trong đầu có chút suy nghĩ.
Hắn và Thánh Vương toàn lực chiến một trận, rồi sau đó đều bị một cỗ lực lượng không thể nào kháng cự giam cầm lại, biến mất tại chỗ. Rất rõ ràng, nơi hiện tại này hoàn toàn khác với đệ nhị ngục.
Tin tức hiện lên trong đầu khiến cho Sở Mộ biết rõ, vị trí của hắn hiện tại là đệ tam ngục. Mà một điểm tinh quang trong thế giới tinh thần, cũng chính là chìa khóa từ đệ nhị ngục tiến vào đệ tam ngục, không biết từ khi nào đã biến mất không thấy gì nữa.
- Chẳng lẽ là bởi vì ta chiến đấu với Thánh Vương, tạo thành lực phá hoại quá lớn cho nên mới như vậy sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, Sở Mộ cũng chỉ nghĩ tới khả năng này. Rồi sau đó mạch suy nghĩ của hắn mới trở nên rõ ràng.
- Nếu thực sự là như vậy, người vừa mới ra tay giam cầm ta và Thánh Vương chẳng lẽ là ...
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu, Sở Mộ không khỏi kinh hãi. Đồng thời lại cảm thấy may mắn, đối phương không có sát ý, nếu không hắn và Thánh Vương nhất định sẽ phải chết.
Xem ra hắn và Thánh Vương tách ra cũng là do đối phương gây nên. Mục đích của đối phương có lẽ là không muốn cho hắn và Thánh Vương chiến đấu, phá hỏng độ ổn định của không gian trong Thâm Lam thập bát ngục.
- Nếu như chuyện này là thật. Như vậy trong Thâm Lam thập bát ngục, Thánh Tôn chiến đấu với nhau bị hạn chế cực lớn.
Sở Mộ thầm nghĩ.
Bất quá suy đoán này có chân thật hay không Sở Mộ cũng không quá rõ ràng. Dù sao đây chỉ là suy đoán mà thôi, có thể chứng minh được là đúng hay không lại là một chuyện khác.
Ngẫm lại, Sở Mộ cũng không có lấy Truy Mệnh bàn ra truy tung Thánh Vương. Bởi vì thực lực bây giờ của hắn căn bản không làm gì được Thánh Vương. Coi như thực lực hắn tăng trưởng rất lớn, uy lực song kiếm kinh người, có thể tạo thành tổn thương nghiêm trọng cho Thánh Vương. Nhưng mà Thánh Vương có Bất Tử thần công và Bất Tử pháp tắc, hoàn toàn khiến cho đối phương có ưu thế bất tử.
Mặc kệ thương thế nghiêm trọng tới cỡ nào, ngay lập tức có thể khôi phục lại hoàn hảo như lúc ban đầu.
Sở Mộ tin chắc không có bất tử chính thức. Chỉ là bởi vì dùng thực lực của hắn bây giờ khó có thể chính thức đánh chết Thánh Vương mà thôi. Cho dù có tìm được Thánh Vương, có chiến tiếp một trận thì cũng chỉ như vậy mà thôi.
Chẳng lẽ lại phải thi triển ra trọng cuối cùng trong Khô Thương bí pháp sao?
Trọng cuối cùng kia, thọ nguyên tiêu hao vạn lần. Đến lúc đó hắn chỉ còn sống được mấy chục năm, nếu như nói sống mấy trăm năm đã khiến cho hắn có cẳm giác nguy cơ cực lớn, như vậy sống mấy chục năm thì cảm giác nguy cơ đã đạt tới mức tận cùng.
Không phải tới lúc vạn bất đắc dĩ, Sở Mộ sẽ không thi triển ra trọng cuối cùng trong Khô Thương bí pháp. Như vậy cũng không phải là hắn sẽ bỏ qua cho Thánh Vương, Thâm Lam thập bát ngục. Hiện tại mới tới tam ngục mà thôi, còn có cơ hội.
- Nếu như có thể được Thế giới chi linh tán thành, trở thành Thế giới chi tử, như vậy sẽ có được lực lượng không thể nào tưởng tượng nổi a. Đến lúc đó chỉ là một Thánh Vương, cũng có thể chém giết một cách đơn giản.
Sở Mộ thầm nghĩ, hắn nghĩ tới một cỗ lực lượng kinh khủng, không cách nào so bì nổi giam cầm hắn và Thánh Vương trước đó, trong lòng không khỏi cảm thấy nóng bỏng.
Đương nhiên nếu như có thể, Sở Mộ càng muốn tự mình động thủ giết chết Thánh Vương hơn. Nhưng mà hắn cũng không phải là kẻ cổ hủ, có chấp nhất nhưng cũng có thể linh hoạt một chút.
- Ta có Thâm Lam thần châu tam tinh, hiện tại có thể thử xem có thể trực tiếp tiến vào đệ tứ ngục không.
Sở Mộ thầm nghĩ, hắn lấy ra một khỏa Thâm Lam thần châu, bên trong có quang mang màu xanh da trời thâm thúy mà nội liễm. Đồng thời còn có ba ngôi sao đang lập lòe.
Ý niệm của Sở Mộ câu thông với Thâm Lam thần châu tam tinh.
- Quả nhiên là có thể.
Khóe miệng nở nụ cười vui vẻ, thân thể Sở Mộ lập tức biến mất không thấy gì nữa. Hắn rời khỏi đệ tam ngục, tiến vào đệ tứ ngục.
...
- Sở Mộ, lần sau ta sẽ tiếp tục chiến với ngươi.
Thánh Vương tiến vào đệ tam ngục, sau khi dò xét hoàn cảnh chung quanh cũng lập tức suy đoán ra chuyện gì vừa xảy ra. Hắn lầm bầm nói một cauau, trong mắt bắn ra quang mang nóng bỏng.
- Lực lượng, lực lượng siêu việt Thánh tôn..
Chợt, tốc độ của hắn bộc phát, rời khỏi tại chỗ, tìm kiếm phương pháp tiến vào đệ tứ ngục.
Phương pháp tiến vào mỗi một ngụm đều không giống nhau. Ví dụ như tiến vào đệ nhất ngục là thông qua khảo nghiệm của Thế giới chi bi, lưu lại dấu vết bên trên mới đạt được tư cách tiến vào. Mà muốn từ đệ nhất ngục tiến vào đệ nhị ngục là giết chết ngục thú, đạt được “chìa khóa“. Từ đệ nhị ngục tiến vào đệ tam ngục là tìm được “chìa khóa” trong núi lửa.
Phương pháp từ đệ tam ngục tiến vào đệ tứ ngục khác với trước kia, cần tự mình đi tìm. Chỉ cần dùng tâm sẽ tìm kiếm được một chút dấu vết để lại, từ đó suy đoán ra, lại xác nhận.
Sở Mộ thì không cần, hắn trực tiếp vận dụng Thâm Lam thần châu tam tinh, từ đệ tam ngục tiến vào đệ tứ ngục.
Sau khi tiến vào đệ tứ ngục, Thâm Lam thần châu tam tinh trong tay hắn biến mất, giống như những “chìa khóa” trước đó.
Vừa tiến vào đệ tứ ngục, Sở Mộ cảm thấy rùng cả mình.