Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2047: Chương 2047: Mạnh mẽ chém giết




Sở Mộ nhận lấy nhìn kỹ, không có gì không ổn, hắn cũng ký tên mình vào. Hiệp nghị sinh tử mỗi người một bản.

Đám người Lâm Ngũ Phương hơi lo.

Môi Trần Cương mấp máy, giọng nói xuyên qua không khí chui vào tai Sở Mộ:

- Ngươi chết chắc rồi!

Thanh âm lạnh băng chất chứa âm mưu thực hiện được.

Trần Cương không cho Sở Mộ cơ hội cãi lại, gã cầm kiếm, sát khí kinh người cuồn cuộn như khói đặc phóng lên cao, khuếch tán tựa bão tố tàn phá.

Trần Cương quát một tiếng thanh thế kinh người, kiếm to màu đỏ chặt chém, người kiếm hợp nhất chớp mắt xuất hiện trước mặt Sở Mộ, nặng nề chém xuống.

Trước mắt Sở Mộ tràn ngập một mảnh sắc đỏ, Thiên Trảm kiếm chém ra.

Mũi kiếm sắc bén như đâm thủng tất cả xuất hiện trong mắt Trần Cương, đâm thẳng tới làm con ngươi gã co rút vội vàng thi triển bộ pháp đan xen nhau né tránh, kiếm từ bên cạnh chém xuống.

Va chạm gió tanh mưa máu, Sở Mộ bị nuốt mất. Gió to nổi lên, lôi quang đặc quánh, huyết quang xé rách, kiếm phong âm lạnh đánh trả.

Tu vi của Trần Cương là Niết Bàn tam trọng thiên sơ kỳ, hơn Sở Mộ hai trọng thiên. Nhưng Trần Cương là Kiếm Giả luyện khí, không có tu vi luyện thể, so sánh thì về sức mạnh đánh xáp lá cà gã không thắng được Sở Mộ.

Trần Cương không ngừng thi triển kiếm pháp tấn công, dường như biết tạo nghệ kiếm pháp cơ bản kém hơn Sở Mộ nên gã liên tục dùng các chiêu kiếm pháp đã học, uy lực không ngừng tăng mạnh.

Nhưng mặc cho Trần Cương thi triển kiếm pháp thế nào thì Sở Mộ vẫn có thể ngăn cản, đánh trả.

Thực lực của Trần Cương cường đại nhưng Sở Mộ thì ung dung bình tĩnh.

Tấn công mãi không xong, lực lượng tiêu hao ba mươi phần trăm, đáy mắt Trần Cương lóe tia kỳ dị thầm nghĩ:

- Quả nhiên với thực lực hiện tại rất khó đánh bại, thậm chí giết hắn.

Ánh mắt của Trần Cương trở nên tàn nhẫn hơn, nghiền nát Phong Ma Phá Huyết đan lúc trước gã nuốt vào bụng, dùng kiếm nguyên bao lại, dược lực phát tán đi.

Làn da Trần Cương nhanh chóng ửng đỏ, nhiệt độ tăng cao, đó là do máu chảy nhanh gấp mấy lần mà ra.

Máu tăng tốc độ chảy khiến cả người Trần Cương tràn ngập lực lượng cường đại, hơi thở cuồng bạo phát tán ra từ thân thể xen lẫn một chút điên cuồng.

Phong Ma Phá Huyết đan khiến lực lượng khí lực của Trần Cương tăng mạnh gấp mấy lần, ẩn chứa lực lượng đáng sợ khiến gã không còn biết mệt, tấn công điên cuồng như kẻ điên.

Khóe môi Tần Trấn Vũ cong lên cười nhạt.

Là Tần Trấn Vũ đưa Phong Ma Phá Huyết đan cho Trần Cương, sau khi hấp thu trong thời gian nhất định thúc đẩy máu chảy nhanh gấp mấy lần khiến lực lượng tăng mạnh rất nhiều, thực lực thăng cấp mà không biết đau, biết mệt, nếu bị thương sẽ lành lại nhanh.

Cái giá là cạn kiệt một phần sức sống, dược hiệu qua đi người sẽ suy yếu cần điều dưỡng một thời gian. Nhưng có đan dược khác có thể tăng tốc độ phục hồi.

Miễn Trần Cương thành công giết Sở Mộ thì Tần Trấn Vũ sẽ cho gã nhanh chóng khỏe trở lại.

Sở Mộ cảm giác Trần Cương tấn công nhanh, mạnh hơn nhiều, cực kỳ cuồng bạo. Trong mỗi nhát kiếm ẩn chứa lực lượng âm hàn quỷ dị xảo quyệt, mỗi lần song kiếm va chạm là nó sẽ chui vào cơ thể hắn phá hoại, bị hắn vận dụng lực lượng chấn động đánh nát.

Trần Cương đột nhiên thay đổi làm Sở Mộ bất ngờ, hắn không nghi ngờ đan dược mà tưởng gã thi triển bí pháp gì.

Trần Cương quát to:

- Chết đi!

Trần Cương giơ kiếm lên, thân kiếm bắn ra ánh sáng màu bạc nhạt, mũi nhọn kinh người phát ra, là phong mang và dao động của kiếm lực. Kiếm lực của Trần Cương đến tam cấp.

Lúc trước Trần Cương chiến đấu với Bắc Thần Liệt là kiếm lực nhị cấp, sau đó kiếm lực đột phá đến tam cấp.

Dùng kiếm lực tam cấp thi triển kiếm pháp, uy lực mỗi chiêu tăng cao gấp bốn lần, càng mạnh mẽ hơn nữa.

Trần Cương dốc hết thực lực ra, tấn công như kể điên, muốn giết Sở Mộ dưới kiếm.

Sát ý của Trần Cương rất rõ rệt, chọc giận Sở Mộ nổi sát tâm.

Bất Diệt kiếm xuất hiện trong tay trái Sở Mộ, hắn thi triển song kiếm thuật kích phát kiếm lực tam cấp, ánh sáng màu bạc nhạt chuyển động trên Bất Diệt kiếm, Thiên Trảm kiếm, phong mang kinh người phát tán.

Tần Trấn Vũ, Trần Cương đều bất ngờ:

- Kiếm lực tam cấp!

Trong cuộc chiến Tinh Thiên giới Sở Mộ chỉ thể hiện ra kiếm lực nhị cấp, không ngờ hắn nắm giữ kiếm lực tam cấp, còn sử dụng song kiếm.

Song kiếm trong tay thực lực của Sở Mộ tăng gấp đôi, kiếm lực tam cấp bị kích phát, uy lực mỗi đường kiếm tăng mạnh gấp bốn lần, càng mạnh hơn Trần Cương.

Không dùng đan dược gì, tu vi luyện khí, luyện thể cùng kích phát ra, lực lượng vô cùng mạnh mẽ rót vào thân kiếm, Sở Mộ thi triển Chấn Địa kình, công kích trở nên cuồng bạo.

Như bão tố dữ dội càn quét, thế công vô cùng cuồng bạo đè xuống thế công phát cuồng của Trần Cương. Tần Trấn Vũ ngạc nhiên, đám người Lâm Ngũ Phương bất ngờ.

Họ không thể ngờ chiến đấu trong Tinh Thiên giới mà Sở Mộ không dùng hết sức, chắc bây giờ mới là trạng thái dốc hết sức mạnh của hắn.

Sở Mộ càng mạnh thì đám người Lâm Ngũ Phương càng vui vẻ, ngược lại Tần Trấn Vũ tăng địch ý với hắn hơn.

Trần Cương cắn chặt răng, mắt đỏ ngầu liều mạng phản kích. Bất đắc dĩ Sở Mộ cùng bùng nổ tu vi luyện khí, luyện thể khi không sop đo lực lượng được mất thì công kích cực kỳ điên cuồng, cuồng bạo, đàn áp tất cả, khó mà chống lại nổi, làm người thấy bất lực.

Trần Cương muốn giết Sở Mộ, hắn cũng muốn giết gã tránh cho luôn bị một thiên tài ghi nhớ.

Với Sở Mộ thì không thể xem thường kẻ địch như Trần Cương.

Song kiếm trong tay, Bất Diệt kiếm, Thiên Trảm kiếm phong mang kinh người. Sở Mộ thi triển tất cả kiếm chiêu kiếm pháp cơ bản mây bay nước chảy tổ hợp thành liên kích, công kích không ngớt. Xen lẫn một, hai chiêu kiếm pháp uy lực mạnh mẽ hóa thành sông kiếm quang đáng sợ, lại như biển kiếm quang cuồn cuộn không dứt tàn phá tám hướng, cắn nuốt Trần Cương.

Mặt mày Tần Trấn Vũ âm trầm, gã nhìn ra được lúc này Trần Cương rất tồi tệ, nhưng gã không chịu ngăn lại. Tần Trấn Vũ xem Trần Cương là con cờ, giết được Sở Mộ thì tốt, không giết người được là vô năng, đáng chết.

Sở Mộ tấn công dồn dập, Trần Cương hết sức phòng ngự, né tránh, đánh trả, có xu hướng dần yếu thế.

Đám người Lâm Ngũ Phương lộ nét mặt vui vẻ, miễn Sở Mộ thắng là được.

Áp lực ngày càng lớn, biểu tình Trần Cương cực kỳ khó xem, cắn rách môi. Mặc cho Trần Cương cố gắng thì phản kích thưa dần.

Tốc độ kiếm của Sở Mộ càng lúc càng nhanh, song kiếm hoàn toàn vượt qua tầm mắt và thần niệm bắt giữ.

Phập!

Trần Cương cảm giác người đau nhức lan tràn ra, gã bị thương.

Trần Cương thầm giận:

- Dù chết ta cũng không cho ngươi sống yên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.