Nhưng Bách Tôn Thần Sơn thuộc Kiếm Thần điện quản lý, bình thường sẽ không mở ra với bên ngoài. Nhiều người chỉ có thể ngắm Bách Tôn Thần Sơn từ xa, bây giờ được xem ở khoảng cách gần khiến người thích nó cực kỳ kích động.
Các thiên tài yêu nghiệt dự thi trực tiếp qua cửa trời sao đến Thần Kiếm tinh, không phải đi tinh hạm lãng phí thời gian.
Người có tiền cũng truyền tống từ cửa trời sao, khỏi phải chen chúc trong tinh hạm.
Bên ngoài tinh hạm là hồ nước đen, nước đen ngòm đặc quánh, dính đặc không gợn sóng.
Hồ nước đen này tên là Hắc Thủy hồ, địa vực rộng rãi như biển cả.
Bốn phương tám hướng có các bóng sáng bay nhanh tụ tập tại đây.
***
Hai người trông thấy đối phương, mỉm cười hành lễ:
- Cổ huynh.
- Dương huynh
Mắt Dương Chiến Thiên tràn đầy chiến ý nói:
- Cổ huynh hãy cẩn thận, lần này ta sẽ không thua huynh!
Cổ Loạn Không mỉm cười nói:
- Ta rất mong chờ.
Bề ngoài Dương Chiến Thiên hơi khôi ngô, bề ngoài Cổ Loạn Không thì lười biếng, cười cũng lười nhác, như không thèm để bụng bất cứ chuyện gì.
Hai người đều là truyền nhân của Đại Đế, khá là quen thuộc.
Một thanh âm sang sảng từ không xa vang lên:
- Cổ huynh, Dương huynh, các người đến mau thật!
Ngay sau đó ánh sáng chợt lóe, một bóng người đến gần.
Dương Chiến Thiên, Cổ Loạn Không nhìn lại.
Dương Chiến Thiên chào:
- Hóa ra là Luyện huynh.
Cổ Loạn Không mỉm cười, gật đầu chào.
Các yêu nghiệt lần lượt đến, tụ tập tại Hắc Thủy Hồ. Những truyền nhân Đại Đế đều biết nhau, dù không quá thân cũng biết mặt đối phương.
- Nói ra thì trong Thiên Thanh Hư Giới ta cảm thấy nên là Cổ huynh chiếm cứ đầu bảng, không ngờ cuối cùng xảy ra biến cố bị bắt kịp.
Luyện Hồng Vân nói:
- Ta có gặp Sở Mộ một lần, bây giờ rất mong đợi chiến một trận với hắn.
Dương Chiến Thiên tràn đầy chiến ý nói:
- Thần Tử thứ mười của Kiếm Thần điện, thiên phú không tầm thường.
Khóe môi Cổ Loạn Không cong lên:
- Sở Mộ . . .
Nhưng khuôn mặt Cổ Loạn Không vẫn giữ biểu tình lười biếng:
- . . . hơi thú vị.
Dương Chiến Thiên, Luyện Hồng Vân liếc Cổ Loạn Không, bọn họ khá hiểu biết gã, người bị gã định nghĩa là thú vị tương đương với được gã xem trọng. Hai người liếc nhau, cảm thấy cuộc chiến bảng Thiên Thanh giai đoạn thứ ba lần này sẽ càng thú vị hơn.
Dần dần càng nhiều yêu nghiệt dự thi chạy tới tụ tập tại đây, tụm năm tụm ba trò chuyện.
Thiên tài có vòng tròn của thiên tài, yêu nghiệt có vòng tròn của yêu nghiệt.
Đám người đang tán gẫu bỗng ngừng lời, ánh mắt bị hấp dẫn cùng nhìn một hướng.
Một luồng sáng như từ trên trời bay tới giáng lâm trần thế, hơi thở xuất trần tràn ngập bốn phía, nhẹ nhàng phiêu dật như tiên nữ giáng trần.
Khí chất mát lạnh, thanh tú xinh tươi.
Các cặp mắt nhìn chằm chằm bóng tiên, nhìn khuôn mặt hoàn mỹ.
Mắt Dương Chiến Thiên lóe tia quan tâm bước nhanh tới gần:
- Tần sư muội cũng đến.
Tần Ngạo Tiên liếc nhìn Dương Chiến Thiên, khẽ chào:
- Dương sư huynh.
Giọng nàng nghe cũng mát lạnh như nước suối lạnh chảy róc rách qua.
Sư tôn của Dương Chiến Thiên và Tần Ngạo Tiên hơi quen biết nên từ lâu về trước hai người gọi nhau là sư huynh muội.
Luyện Hồng Vân và Cổ Loạn Không cũng chào Tần Ngạo Tiên, nàng chào lại, tuy cho người cảm giác lạnh lùng xuất trần nhưng đó là do khí chất, tu luyện công pháp mà ra. Tính cách của Tần Ngạo Tiên tuy lạnh lùng nhưng không hĩnh mũi nhìn đời, chỉ vì tính tình không thích nói nhiều, ít có biểu tình.
Không lâu sau Tô Nguyệt Tịch đến. Nếu nói Tần Ngạo Tiên là nàng tiên thì Tô Nguyệt Tịch như ma nữ, toàn thân màu đen, khuôn mặt lạnh băng, ánh mắt sắc bén. Sát khí dâng lên quanh người Tô Nguyệt Tịch, nhưng xinh đẹp mỹ diễm, vóc dáng như ma quỷ cực kỳ hấp dẫn.
Tô Nguyệt Tịch vừa đáp xuống đất mắt bắn ra tia sắc bén quét qua đám người:
- Ai là Sở Mộ?
Tia mắt như dao nhọn khiến người sợ teo tim.
Không ai đáp lời Tô Nguyệt Tịch vì Sở Mộ chưa đến.
Phong Quá Hải nói với Thương Lôi đứng bên cạnh:
- Tìm lão thập kìa.
Thương Lôi liếc mắt qua:
- Lão thập chưa đến.
Mấy vị Thần Tử đều có mặt.
Mộ Dung Thừa Phong nho nhã chắp tay cười hỏi:
- Không biết cô nương tìm Sở Mộ có chuyện gì?
Ánh mắt sắc bén của Tô Nguyệt Tịch nhìn mặt Mộ Dung Thừa Phong như muốn đâm thủng:
- Ngươi là Sở Mộ?
- Tại hạ tên Mộ Dung Thừa Phong, Thần Tử thứ hai của Kiếm Thần điện.
Mộ Dung Thừa Phong tự giới thiệu:
- Sở Mộ là thập đệ của chúng ta.
Tô Nguyệt Tịch không nói chuyện nhưng nhìn ánh mắt của nàng là hiểu ngầm.
[Không phải Sở Mộ thì biến sang bên!]
Ý như trên.
Khóe miệng Mộ Dung Thừa Phong co giật, thầm buồn bực nhưng không nói gì thêm tránh cho tự chuốc nhục.
Thác Bạt Trảm tò mò hỏi:
- Lão thập chọc vào nàng ta từ bao giờ?
Quan Lâm cười nói:
- Ta nghĩ có lẽ trong Thiên Thanh Hư Giới thứ hạng của thập đệ vượt qua nàng ta.
Có mười Thần Tử Kiếm Thần điện nhưng chỉ sáu người qua giai đoạn thứ hai, vào giai đoạn thứ ba, bốn người khác xui xẻo gặp truyền nhân Đại Đế mạnh mẽ bị đánh bại, không có duyên với giai đoạn thứ ba.
Thần Tử vào giai đoạn thứ ba gồm Thần Tử thứ nhất Quan Lâm, Thần Tử thứ hai Mộ Dung Thừa Phong, Thần Tử thứ ba Thác Bạt trảm, Thần Tử thứ sáu Thương Lôi, Thần Tử thứ chín Phong Quá Hải, Thần Tử thứ mười Sở Mộ.
Sáu vị Thần Tử đã có năm người đến, chỉ còn mình Sở Mộ là chưa tới. Hết cách, Ma Kiếm tinh vực và Thần Kiếm tinh vực cách khá xa, từ Dạ Minh tinh hệ chạy đến Thần Kiếm tinh càng xa hơn.
Một trăm hai mươi tinh hệ, một trăm hai mươi yêu nghiệt.
Các bóng sáng xé gió bay tới.
Thanh âm vang lên:
- Đại tỷ, nhị ca, tam ca, lục ca, cửu ca, tất cả đến rồi.
Mọi người quay đầu nhìn, lộ vẻ vui mừng.
Phong Quá Hải đập vai Sở Mộ, cười nói:
- Lão thập rốt cuộc đến.
Sở Mộ nhìn mọi người, hắn biết lần này chỉ có sáu người vào giai đoạn thứ ba nên không hỏi mấy người khác.
Mộ Dung Thừa Phong nói:
- Lão thập, vừa rồi có người tìm ngươi.
Sở Mộ hỏi:
- Ai tìm ta?
Sở Mộ nhìn theo ánh mắt mọi người thấy tia mắt như dao cạo của Tô Nguyệt Tịch.
Áo đen bó sát tôn lên vóc dáng hoàn mỹ, mặt nàng còn treo nụ cười.
Tô Nguyệt Tịch hỏi:
- Ngươi là Sở Mộ?
Sở Mộ không quen đối phương, nghe ngữ điệu chất vấn nên hắn trả lời không khách sáo:
- Có gì chỉ giáo?
Những người khác vẻ mặt xem náo nhiệt, nhiều người đều biết Tô Nguyệt Tịch, rành tính cách của nàng. Thấy Sở Mộ nói chuyện kiểu đó với Tô Nguyệt Tịch liền biết có kịch vui để xem.
Ánh mắt Tô Nguyệt Tịch càng lạnh, càng bén hơn, như mũi dao muốn đâm thủng mắt Sở Mộ.
Sở Mộ chẳng hiểu gì, nhưng hắn không e ngại đối diện.
Không khí căng thẳng nặng nề, có hơi hướm gió mưa ập đến.