Hứa Mạc Nhiên không hổ là nam chính, tuy rằng mới học thuật ‘ngự kiếm phi hành’ được nửa ngày, nhưng đã khống chế rất tốt, cậu vừa thảnh thơi cưỡi kiếm vừa nói chuyện với Phàn Viễn, hoàn toàn không có chút căng thẳng gò bó như người mới tập.
Biển trời trong xanh, sông Trường Giang và Hoàng Hà cùng những con sông nổi tiếng đều ở dưới chân, đạp gió bầu bạn cùng chim ưng tiên tước, Phàn Viễn nhìn thiếu niên bình tĩnh trước mặt mình, mơ hồ nảy sinh cảm giác cậu ta vốn là vua, dường như đất trời sinh ra vì cậu, cậu chính là vị vua của giang sơn này.
Anh thầm nghĩ, có lẽ là nhờ hào quang nam chính, dường như mọi vật đều được che phủ bằng tia sáng chói mắt.
Trước giờ Phàn Viễn chưa từng thử ‘ngự kiếm phi hành’, thực ra trong lòng vẫn thấy có chút mới lạ. Nguyên chủ tu vi cao, đã ở kì hợp thể, hơn nữa linh căn thuộc tính hệ phong, muốn đi đâu chỉ cần đọc phong quyết, nhoáng cái đã tới nơi, tuy rằng vừa nhanh vừa tiện vừa ngầu, nhưng lại mất đi sự thú vị.
Nhân cơ hội này thử trải nghiệm một lần kể cũng hay, chỉ là… cái tư thế bảo vệ anh của tên tiểu tử thối kia là sao hả hả hả?!
Phàn Viễn đập cái móng vuốt của đồ đệ trên lưng mình ra, nhà ngươi còn chưa xuất sư, đã muốn leo lên đầu ông đây rồi hả, đợi vài năm nữa đê!
Hứa Mặc Nhiên thấy anh kéo dài khoảng cách cùng mình, lại cười ngỏn nghẻn dán tới, nhỏ giọng lấy lòng: “Sư tôn, người giận à? Tuy rằng ngự kiếm phi hành đơn giản, nhưng lơ là một chút là có thể rơi xuống thịt nát xương tan, đồ đệ sợ lắm, có sư tôn đi cùng, mới yên tâm được một chút.”
Người ta thường nói, không ai hiểu con bằng cha, sư tôn anh đây cũng xêm xêm tuổi cha cậu, sao lại không biết cậu ta đang giả vờ làm nũng trước mặt mình chứ. Biết thì biết vậy, nhưng được cậu dựa dẫm vào mình như vậy, trong lòng vẫn rất thỏa mãn, để mặc cậu như con gấu túi mà bám lấy người mình.
Thế nhưng thân làm sư tôn vẫn phải có chút uy nghiêm, ngoài miệng không thể không khiển trách: “Chỉ lần này thôi đấy, sau này đừng viện cớ này nữa, nếu không nhất định vi sư sẽ không tha cho con.”
Hứa Mạc Nhiên tì cằm lên vai anh, dường như có chút sợ hãi, giọng nhỏ xíu hỏi: “Nếu như thật sự có lần sau, sư tôn định phạt con thế nào?”
Phàn Viễn chau mày lại, anh cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, đồ đệ vừa nhu thuận hiểu chuyện lại chăm chỉ cố gắng như vậy, ở cái tuổi mười bốn mười lăm nghịch ngợm một chút cũng dễ hiểu, anh đâu định phạt cậu bé thật chứ.
Anh suy nghĩ một chút, đẩy trán cậu bé, giọng có phần nghiêm túc: “Biết rõ rồi còn cố tình vi phạm, vi sư sẽ cho con tới Lạc Nhật nhai, nhốt ở đó một năm rưỡi, để con tự hối lỗi.”
Hai mắt Hứa Mạc Nhiên sáng lên, khóe môi nhếch lên cười toe, khẽ nói: “Lạc Nhật nhai sao, đúng là ý kiến hay.”
Phàn Viễn nghe thấy đồ đệ nói vậy, có chút khó hiểu mà quay đầu nhìn lại, lại thấy cậu cười toe toét, trong mắt hiện rõ sự chân thành: “Sư tôn đối xử với đồ nhi tốt quá, phong cảnh ở Lạc Nhật nhai đẹp tới vậy, đâu có thể gọi là phạt được, suy cho cùng, sư tôn vẫn thương đồ nhi ghê.”
Phàn Viễn nghe xong không khỏi cảm thấy buồn cười, vô cùng bất đắc dĩ, “Nếu biết vi sư thương con, thì phải nghe lời một chút vào.”
Chỉ thấy thiếu niên khẽ gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm lại, nói từng câu từng chữ rành mạch: “Đấy là điều đương nhiên, Mạc Nhiên chỉ nghe lời sư tôn, chỉ quan tâm sư tôn, trong lòng cũng chỉ có mình sư tôn.”
Phàn Viễn có chút mất tự nhiên mà khẽ ho khan một tiếng, quay đầu đi, nghiêm túc nhìn về sơn hà ở đằng xa.
Trong lòng anh vô cùng xoắn xuýt, thằng bé này hình như bị “tình huống chim non” hơi nghiêm trọng, chẳng lẽ ngăn cách nó với nữ tu trong tông môn là sai lầm? Kể cũng đúng, một thiếu niên bình thường, đương nhiên phải gặp gỡ tiếp xúc với những người khác giới, chứ cứ ở bên sư tôn mấy trăm tuổi với một con hồ ly ngàn tuổi, tính cách dễ bị méo mó vặn vẹo.(Tình huống chim non: Chỉ động vật lúc mới sinh ra sẽ nhận người nó nhìn thấy đầu tiên làm mẹ)
Anh thầm ghi nhớ trong lòng, mới làm sư tôn lần đầu khó tránh khỏi có chỗ chưa lo được chu toàn, quan trọng là… có lỗi mà biết sửa đổi, thì chẳng gì tốt đẹp bằng!(Đây là một câu trong Tả Truyện: Quá nhi năng cải, thiện mạc đại yên)
Thế là sau hôm đó, Hứa Mạc Nhiên thường xuyên bị sư tôn phái chạy tới đỉnh núi khác, dần dà cũng biết thêm nhiều người trong tông môn, thường xuyên bội thu trở về, có rất nhiều nữ tu lặng lẽ đưa cho cậu một ít linh đan thần dược và thảo dược quý hiếm, Phàn Viễn thấy cũng làm như không hay.
Ai mà chẳng có tuổi trẻ, đó, anh là một sư tôn tư tưởng cởi mở như vậy, chỉ cần đồ đệ không động tâm yêu sớm, anh có thể hoàn toàn coi như không thấy gì hết trơn!
※※※
Chẳng mấy chốc Hứa Mạc Nhiên đã lên mười tám, quả đúng như kịch bản nói, từ một cậu bé không biết bất cứ cái gì, chỉ trong tám năm ngắn ngủi cậu bé đã đột phá lên kỳ trúc cơ, có thể nói có thiên phú xưa nay không ai có.
Đối với chuyện này, trong nguyên tác giải thích rằng linh hồn của nam chính ở kiếp trước đã trải qua tôi luyện của thiên hỏa, đạt tới cảnh giới thuần thục tinh thông, cho nên kiếp này tu luyện sẽ ít đình trệ hơn, cũng không bị mấy thứ như tâm ma cản trở, đây chính là ‘thiện ác hữu báo’, kiếp trước xả mình vì nghĩa, kiếp này được hưởng điều lành là lẽ đương nhiên.
Có bàn tay vàng lớn như vậy, lý lẽ lại còn hùng hồn hợp lý như thế, tác giả thông minh như này Phàn Viễn rất bội phục, rất muốn thỉnh giáo một chút, kiếp trước nguyên chủ đồng quy vu tận cùng ma tôn, giúp giới tu chân loại bỏ một tên nam thứ gay xấu xa, sao kiếp này vẫn đen đủi như thế chứ?
Hao tâm tổn trí bồi dưỡng ra một đồ đệ, cứ như vậy lại bị con gái nhà người ta quyến rũ thì thôi đi, lại còn phải may hỉ phục gì đó, chịu trở ngại giới tính cũng đành chịu, thế nhưng, sao ma tôn lại ngóc đầu trở lại chứ? Nếu đã là boss, không phải nên để nam chính thần thánh đi tiêu diệt sao, thế quần nào lại bắt cái người sư tôn anh đây phải dâng chính mình, cùng boss chết một lần nữa chứ?!
Nhân quả đã nói đâu rồi? Thiện ác hữu báo đâu rồi? Quả nhiên chỉ là tầm bậy tầm bạ!
Nghĩ tới boss thôi Phàn Viễn đã đủ đau đầu, không phải bởi vì anh sẽ phải cùng tên kia nhảy xuống hoàng tuyền, mà vì tên boss này có chút đặc biệt, bạn hỏi đặc biệt ở đâu á? Phàn Viễn rất muốn ngẩng đầu lên trời hận đời vô đối, nhưng không, anh không thể, anh phải giữ hình tượng cao nhân lạnh lùng ưu nhã, cho nên chỉ có thể lạnh lùng hừ một tiếng —— má nó, cái tên boss kia là gay.
Đúng, không sai đâu, như mọi người nghĩ đấy, tên boss gay kia thầm mến nam thứ gay.
Nhớ lại chuyện ngàn năm trước, Huyền Thiên Chân Nhân qua đời, giới tu chân nhất thời như rắn mất đầu, đám ma tu muốn ngóc đầu dậy, Lâm Viễn là ‘mê đệ’ số một của Huyền Thiên Chân Nhân, đương nhiên không thể nhìn tâm huyết của sư huynh mình lúc sinh thời bị hủy hoại, y không màng tới an nguy của bản thân, cũng không thèm đếm xỉa tiếng xấu muôn đời, dứt khoát gia nhập ma tông, đương nhiên, y có mục đích riêng.
Y tới ma tông chỉ vì một chuyện, chính là dùng trăm phương ngàn kế hòng chiếm được sự tin tưởng của ma tôn, dựa vào thân thể khắp đại lục Minh Lan không ai sánh bằng, địa vị của y trong lòng ma tôn ngày một thăng cao, cuối cùng đến mức không ai sánh bằng, trong lúc bế quan giao chuyện hộ pháp cho Lâm Viễn, kết quả có thể đoán trước, đương nhiên là bị hãm hại.
Ma tôn vừa tức giận vừa phẫn nộ, hắn đã thật lòng động tâm với Lâm Viễn, đâu có thể ngờ đối phương tiếp cận mình hòng giết hại, nhất thời thần chí rối rắm, khí tức hỗn loạn, bị tẩu hỏa nhập ma.
Mắt thấy rất có thể bị nổ chết, hắn ôm chặt lấy Lâm Viễn, hết sức điên cuồng nói: “Ngươi muốn lấy mạng ta, ta cho ngươi, thế nhưng, ta hy vọng ngươi có thể vĩnh viễn theo ta.”
Cuối cùng Lâm Viễn chết, đồng thời chuyển sang kiếp khác, nhưng ma tôn đã tới giai đoạn sau của độ kiếp, sao có thể dễ dàng chết như vậy, linh hồn hắn phân thân rơi vào giấc ngủ say, ngủ một giấc ngàn năm. Sau khi tỉnh lại biết Lâm Viễn đã chết không biết bao nhiêu năm, nhất thời hoang mang sững sờ, còn muốn tới Huyền Thiên Tông tàn sát cho hả giận, thế nhưng lại gặp Lâm Viễn sau khi chuyển kiếp, đã gặp rồi sao có thể dễ dàng buông tha cho y, thế là lại một hồi dây dưa ngươi sống ta chết.
Nói gọn lại, là một đoạn nghiệt duyên.
Giờ là lúc ma tôn mới tỉnh lại, cũng là lúc hắn yếu ớt nhất, Phàn Viễn rất muốn dịch chuyển tới núi Nguy Dân, bóp chết boss từ trong trứng nước, tránh cho sau này dây dưa không ngớt! Tiếc là anh không thể, chỉ có thể đợi cái mối họa kia lớn lên từng chút một, sau này rước thêm phiền phức cho mình, đồng thời còn phải dâng mệnh lên.
Tuy rằng anh rất mong tới đoạn mình đồng quy vu tận với ma tôn, như vậy có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ, thế nhưng, điều này không có nghĩa là anh cam tâm tình nguyện để một tên đàn ông dây dưa không thôi, nhất là tên kia còn luôn miệng nói: “Đây là kiếp trước ngươi nợ ta! Không yêu ta ngươi phải chết!” Lời như vậy, chỉ vừa nghĩ thôi đã muốn sụp đổ rồi!!
#tác-giả-kun-chúng-ta-cùng-đi-tâm-sự-chuyện-nhân-sinh-đi!#
#có-dám-qua-đây-không-hả?!/(tot)/~~#
#vừa-thoát-khỏi-một-cái-giếng-băng-sâu,trước-mặt-còn-có-ngàn-ngàn-vạn-vạn-cái-giếng-băng-sâu-hơn-nữa!#(Giếng băng sâu: câu này còn chơi chữ, chỉ bệnh thần kinh nhé)
Phàn Viễn ôm tiểu hồ ly Bích Y, vừa vuốt lông nó vừa rầu rĩ, mải lo nghĩ vấn đề nan giải này, hơn nữa, anh cũng không dám tùy tiện đi hành ai, tới giờ anh vẫn còn nhớ rõ mồn một bài học vì mình khiêu khích mà boss hắc hóa sớm.
Từ đó về sau, sinh vật “boss” kia, độ đáng sợ vẫn xếp thứ hai trong lòng Phàn Viễn, bạn muốn hỏi vị trí số một là ai ư? Ha ha, ngoài cái giống tên “Nhan Duệ” kia thì còn ai vào đây nữa!
“Sư tôn…”
Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói trầm thấp, Phàn Viễn đang ngẩn ra không khỏi bị giật mình, thoáng cái đã ném tiểu hồ ly Bích Y trên tay mình ra!
Lúc Bích Y nhảy ra ở trên không trung hóa thành hình người, sau đó ung dung nhảy xuống, thế nhưng tức ngùn ngụt trong lòng, nàng giận dữ trừng mắt nhìn Hứa Mạc Nhiên: “Hứa Mạc Nhiên, nhất định là ngươi cố ý!”
Hứa Mạc Nhiên tỏ vẻ vô tội, khó hiểu nói: “Mạc Nhiên chỉ đùa sư tôn một chút thôi mà, không biết có ý mà Bích tỷ nói là sao, Mạc Nhiên thực sự không hiểu.”
Bích Y lạnh lùng hừ một tiếng, “Tiểu tử thối còn chưa cai sữa, suốt ngày bám lấy chủ nhân mà không biết thẹn.”
“Bích Y tỷ tỷ mới thực sự không cai sữa ấy, ngày nào cũng chui vào lòng sư tôn không biết là ai?”
Bích Y bị lời cậu ta nói làm cho nghẹn họng, phồng má nói: “Chủ nhân thích vuốt lông ta, ôm mấy trăm ngàn năm cũng không thấy phiền, đâu như cái tên đồ đệ tự nhiên tới lại còn thích xen vào chuyện người khác! Nếu không phải vì tướng mạo ngươi…”
Hai người họ cứ như trời sinh bát tự không hợp, mấy năm nay thường xuyên đấu võ mồm, vốn là Phàn Viễn lười tham gia vào, nhưng thấy tiểu hồ ly suýt chút nữa buột miệng thốt điều không nên nói ra, vội ngăn cản: “Bích Y, hình như trận pháp ở Dao Trì có lỗ hổng, ngươi đi kiểm tra trận linh thạch một chút, thay thế linh thạch bị hư kia.”
Bích Y tự biết mình lỡ lời, vội nói: “Bích Y nghe lệnh.” Dứt lời liền hóa thành nguyên hình rồi biến mất khỏi điện Vô Tuyết.
Phàn Viễn thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu đã thấy Hứa Mạc Nhiên đang nhìn mình trân trân, dường như trong mắt có chút bi thương, anh đang không biết mở miệng thế nào, lại thấy tiểu tử thối lắp bắp nói: “Sư tôn có chuyện giấu Mạc Nhiên sao.”
Phàn Viễn trầm mặc, sắc mặt có chút nghiêm túc, một lúc sau mới lựa lời nói: “Mạc Nhiên, có một số việc nếu sư tôn giấu con, cũng là vì muốn tốt cho con, con phải tin, dù thế nào sư tôn cũng không hại con.”
Quả nhiên Hứa Mạc Nhiên bị anh nói mấy câu đã gạt cho xong chuyện, cậu tựa đầu lên vai Phàn Viễn, buồn bực nói: “Đương nhiên là Mạc Nhiên tin sư tôn rồi, nếu sư tôn nói vậy, nhất định là có đạo lý của sư tôn, là Mạc Nhiên không hiểu chuyện, làm khó sư tôn rồi.”
Phàn Viễn thấy hắn phối hợp như vậy, nhất thời cũng có chút chột dạ, nét mặt vẫn giữ nguyên vẻ vui mừng. Đồ đệ ngốc này mấy năm nay rất thích làm nũng với mình, hôm nay tuy đã cao hơn sư tôn anh đây nhiều, nhưng thói quen vẫn chẳng chịu sửa, cứ như một tiểu hài tử chưa lớn.
Anh cũng đã quen với việc gần gũi thân thiết với đứa trẻ này, tự nhiên vươn tay ra giúp hắn vuốt mái tóc bị gió thổi loạn: “Mấy ngày nữa là tới sinh nhật mười tám tuổi của con rồi, đến lúc đó vi sư có quà muốn tặng cho con.”
Hứa Mạc Nhiên ôm vai anh tò mò hỏi: “Là quà gì vậy ạ?”
Phàn Viễn cong môi cười: “Đây là bí mật, đến lúc đó con sẽ biết.”