Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 276: Chương 276: Kết cục (hai)




Trời cao mây trắng, tường cung đỏ thắm như son lẳng lẳng đứng sừng sững, trong khoảng sân rộng, cờ xí bay phần phật trong gió.

Bên ngoài chính điện của cung Càn Thanh, bậc thang cao ngất, Phó Vân anh đứng nơi đầu gió, gió thổi tung vạt áo.

Ánh nắng vàng nhàn nhạt chiếu xuống người, xuống mặt nàng, tạo cho người ta một cảm giác nàng giống như một viên minh châu sáng rực rỡ.

một đám quan văn đang túm tụm vây quanh hai vị các lão Uông Mân và Diêu Văn Đạt, vội vàng đi tới. Nhìn thấy nàng, bọn họ đều vô cùng ngạc nhiên.

Chào hỏi lẫn nhau xong, Diêu Văn Đạt hỏi nàng: “Ngươi vừa về hôm nay à?”

Phó Vân anh gật đầu.

Diêu Văn Đạt nhíu mày, liếc nhìn Uông Mân rồi nói: “Kế Châu thất thủ rồi.”

Mặt Phó Vân anh hơi biến sắc.

Từ Đỉnh dẫn quân trấn thủ Kế Châu, đảm bảo có thể ngăn cản được đợt tấn công này của Vệ Nô, giờ mới chưa đến một ngày mà Kế Châu đã thất thủ rồi sao?

Đến cả quân chủ lực Liêu Đông mà cũng không thể ngăn cản Vệ Nô tiến về phía Tây, thế thì đám binh lính suốt ngày chỉ biết trồng trọt trong Vệ Sở làm sao là đối thủ của bọn chúng được. Còn ai có thể ngăn cản gót sắt của Vệ Nô đây?

Lần này Vệ Nô đưa mười mấy mấy vạn đại quân vượt qua Trường Thành, nhất định là bởi vào mùa đông đói rét nên mới tới Trung Nguyên cướp bóc. Nếu như bọn chúng thật sự giống lời các đại thần vẫn nói, tới cướp đoạt vàng bạc của cải, dê bò súc vật như các bộ tộc du mục trước kia thì kinh thành sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Nhưng bọn chúng thắng như chẻ tre, liên tiếp đánh hạ hết thành trì này đến thành trì khác, chỉ sợ tham vọng đã lớn hơn nhiều.

Mục tiêu của bọn chúng có phải là kinh thành không?

Dựa vào tốc độ tiến quân hiện tại, chưa đầy nửa tháng nữa, bọn chúng đã có thể đánh tới chân kinh sư rồi!

Gió Bắc lạnh thấu xương gào thét thổi qua, Phó Vân anh cảm thấy cả người mình lạnh toát.

Vệ Nô không giống giặc cỏ, giặc cỏ chia năm xẻ bảy, Vệ Nô kiêu dũng thiện chiến, kỷ luật quân đội nghiêm minh. Quân đội Vệ Nô tác chiến trên lưng ngựa thoải mái chẳng khác gì trên đất bằng, ai cũng có thể vừa cưỡi ngựa vừa bắn cung. Dù là Kinh Vệ hay quân đội đang tới kinh thành mà đứng trước mặt Vệ Nô cũng chẳng chịu nổi một đòn.

Chỉ có quân đội ở Liêu Đông của Từ Đỉnh có thể chiến đấu được với Vệ Nô nhưng hiện giờ nơi Từ Đỉnh trấn giữ là Kế Châu cũng đã bị chiếm đóng.

Uông Mân nhìn Phó Vân anh rồi nói: “Việc này cần phải bẩm báo cho Hoàng thượng.”

Phó Vân anh hiểu ý, chẳng ai muốn làm cái người đi báo tin xấu kia cả.

Nàng chắp tay với hai vị các lão, xoay người vào điện.

Đúng lúc này Lão Sở Vương lại đi từ trong điện ra, vừa nhìn thấy nàng đã đờ người ra, nụ cười tươi rói trên mặt cũng đông cứng, che miệng ho khan mấy tiếng, cố gắng ưỡn ngực, chắp tay sau lưng, thong thả ung dung nói: “Việc này phải làm từ từ, ngươi đừng giục ta! Ta đã ám chỉ cho Bảo Nhi rồi.”

Phó Vân anh ừm một tiếng, nhấc chân bước vào điện.

Chờ nàng đã đi xa, Lão Sở Vương mới thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt tỏ vẻ bình tĩnh khi nãy cuối cùng cũng toát ra sự sợ hãi, vỗ ngực, nhấc áo bào lên chạy như bay.

Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau, Phó Vân anh nhíu mày, quay đầu lại nhìn thì Lão Sở Vương đã trốn biệt tận đâu rồi.

Chạy cái gì chứ?

Nàng nheo mắt, đi vào noãn các.

Chu Hòa Sưởng ngồi trước bàn đọc tấu chương. Nội quan đi vào bẩm báo, hắn tươi cười, hình như tâm trạng khá tốt, ngẩng đầu, vẫy tay gọi Phó Vân anh tới.

“Vân ca nhi, khi nãy ông già vừa nói với ta, hóa ra ta còn có em gái nữa đấy.”

Phó Vân anh nhíu mày, em gái?

một lát sau nàng mới hiểu ra, khóe miệng run run, rất muốn trợn trắng mắt.

Thảo nào Lão Sở Vương vừa nhìn thấy nàng đã muốn chạy trốn!

Chu Hòa Sưởng đột nhiên đặt tấu chương xuống, đứng dậy, đi quanh Phó Vân anh một vòng, quan sát nàng kỹ càng từ đầu đến chân.

Nàng vẫn bỉnh bơ như không.

Chu Hòa Sưởng nhìn nàng hồi lâu rồi thở dài, “Đáng tiếc! Nếu không phải đệ thành thân rồi thì đến lúc đón em gái về, ta có thể gả muội ấy cho đệ.”

Giờ Phó Vân anh rất muốn túm cổ Lão Sở Vương tới đây đấm cho ông ta mấy phát, đây là cái thứ mà ông ta gọi là ám chỉ à?

Nhưng hiện giờ không phải là lúc nói chuyện này, nàng tạm thời đặt nó sang một bên rồi nói: “Hoàng thượng, vừa rồi có tin truyền về, Kế Châu cũng thất thủ rồi.”

Nụ cười trên môi Chu Hòa Sưởng nhạt dần.

Nội quan mở bản đồ ra rồi dùng sào treo lên chỗ có nhiều ánh sáng nhất trước cửa sổ.

hắn đi tới, đưa ngón tay vuốt nhẹ lên bản đồ, “Ra lệnh cho Kinh Vệ, hộ tống người dân khu vực xung quanh kinh thành rút lui.”

Nội quan xung quan thưa vâng.

Chu Hòa Sưởng phất tay, bảo tất cả nội quan lui ra ngoài. Đến khi trong noãn các chỉ còn lại hai người, hắn đột nhiên hỏi: “Vân ca nhi, đệ cảm thấy Hoắc đốc sư là người thế nào?”

Phó Vân anh ngẩng đầu.

Chu Hòa Sưởng quay sang nhìn nàng một lúc rồi lấy một tấu chương đưa cho nàng đọc.

“Từ lúc Trẫm mới đăng cơ, Hoắc đốc sư đã trực tiếp dâng sớ kiến nghị cải cách chế độ Vệ Sở, nói rằng hiện tại Vệ Sở có quá nhiều vấn đề, quan quân cấp trên cắt xén quân lương, binh lính cấp dưới đến ăn còn không đủ no, rất nhiều người bỏ trốn, những người còn lại người thì già quá, người thì yếu quá, còn thua cả giặc cỏ. Vệ Sở được cho là là có mấy vạn binh sĩ nhưng thực tế có thể chỉ có mấy ngàn người. Quân đội như thế làm sao thắng trận được? Tất cả quân tinh nhuệ đều đã được đưa tới Liêu Đông, binh quyền còn lại phân tán khắp nơi, những tướng quân có tài năng, khát vọng ở địa phương chỉ có thể lén triêu mộ binh lính mới có thể huấn luyện được một đội quân chấp nhận được.”

Phó Vân anh nhanh chóng đọc xong tấu chương,

Chu Hòa Sưởng nói: “Kiến nghị của Hoắc đốc sư rất hay, nhưng chế độ Vệ Sở là do tổ tiên quy định, khó mà thay đổi được. Hơn nữa khi đó Trẫm không hiểu được dụng ý của Hoắc đốc sư nên đã gác lại.”

Phó Vân anh khép tấu chương lại, “Hoàng thượng định triệu Hoắc đốc sư về bảo vệ kinh sư sao?”

Chu Hòa Sưởng lắc đầu, “Nước xa không cứu được lửa gần, huống hồ hiện tại người nọ ở Tứ Xuyên, Cẩm Y Vệ được phái đi còn không tìm được địa điểm đóng quân của hắn.”

một người có thể ra roi thúc ngựa chạy về kinh sư nhưng mấy vạn đại quân thì không thể lập tức chạy tới kinh sư được. Lúc Từ Đỉnh về trấn thủ Kế Châu thì cũng chỉ có tám nghìn binh mã, toàn bộ bộ binh còn lại bị tụt lại phía sau, căn bản không tới kịp. hắn cố gắng lắm mới gom góp đủ một vạn quân vội vàng ứng chiến nên đã bị Vệ Nô đánh cho không đánh lại được.

Phó Vân anh cũng không biết Hoắc Minh Cẩm đã tới đâu rồi nhưng chắc chắn chàng biết hiện giờ kinh sư đã rơi vào tình thế nguy cấp, nếu không thì không thể phái người đuổi theo nàng ngay sau khi biết được Vệ Nô đã vượt qua Trường Thành.

Nàng tự hiểu trong lòng rằng hiện giờ Hoắc Minh Cẩm không hoàn toàn trung thành với triều đình nhưng cũng chắc chắn không có tham vọng triêu mộ binh mã, tự lập làm vua. Chàng có chấp niệm của chàng, cũng có điểm mấu chốt của chàng.

Chàng mãi vẫn chưa xuất hiện, nhất định là có dụng ý riêng.

Chu Hòa Sưởng xem bản đồ, lắc đầu, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hẳn, hắn nói: “Dù sao Hoắc đốc sư cũng là người có kinh nghiệm sa trường, hắn có nhìn xa trông rộng. Chờ tới khi nguy cơ lần này được giải trừ, Trẫm sẽ bảo mấy vị các lão đọc tấu chương này.”

Đúng lúc này, nội quan vào điện, bẩm báo rằng Uông Mân và Diêu Văn Đạt cầu kiến.

Hai vị các lão đi vào noãn các, thấy mặt mày Chu Hòa Sưởng vẫn bình tĩnh, còn tưởng là Phó Vân anh chưa nói chuyện Kế Châu với hắn.

đang do dự không biết phải nói thế nào, họ lại nghe thấy Chu Hòa Sưởng nói: “Vùng Tam Hà, Hương Hà do ai đóng giữ?”

Kế Châu đã bị chiếm đóng, mở rộng cửa vào Tam Hà, Hương Hà cho gót sắt của Vệ Nô, phen này lành ít dữ nhiều.

Uông Mân đáp: “Vương chỉ huy sứ và Viên tổng binh ạ.”

Hai người này, một người có năm ngàn binh mã, một người có sáu ngàn người. Nếu đối mặt với mười mấy vạn quân Vệ Nô thì chỉ có một kết cục là toàn quân bị diệt. Có điều là quân nhân, dẫu biết rằng trận chiến này chắc chắn thất bại, bọn họ vẫn sẽ không hề do dự, phụng mệnh tiến lên chiến đấu với quân địch, quyết không lùi bước.

Chu Hòa Sưởng nhíu mày nói: “Truyền lệnh cho hai người họ, không cần tử thủ, nếu không địch lại được thì cứ lui về kinh thành chỉnh đốn quân đội trước đã.”

Uông Mân thưa vâng.

Lúc này, bọn họ vẫn cứ cho rằng quân Vệ Nô sẽ không đánh tới kinh sư.

Vua tôi mấy người nói chuyện hồi lâu, Uông Mân và Diêu Văn Đạt xin phép ra ngoài.

Chu Hòa Sưởng gọi Phó Vân anh lại, “Người nhà của đệ đều ở Lương Hương cả, đã phái người đón họ về chưa? Có muốn Trẫm phái Kinh Vệ tới đón họ không?”

Lương Hương nằm trên đường đi của quân đội Vệ Nô.

Suốt dọc đường đi, quân đội Vệ Nô đốt giết đánh cướp, vét sạch những thành trì mà bọn chúng đánh được. Dân chúng sợ hãi tới mức hồn vía lên may, kéo cả nhà trốn đi, trốn không được thì lên núi, chờ Vệ Nô ra khỏi đó mới lại về quê.

Phó tứ lão gia và những người khác đều ở Lương Hương. Sau khi Phó Vân anh biết tin Vệ Nô vòng qua phòng tuyến Cẩm Ninh đã phái người đi đón bọn họ, sợ trên đường đi lại gặp phải quân đội Vệ Nô nên không đón họ về kinh mà đưa họ xuống phía nam.

“trên đường về kinh, thần đã phái người đi rồi.”

Chu Hòa Sưởng gật đầu.

...

đi từ Tử Cấm Thành ra, không khí trên đường cái nặng nề, người đi đường bước vội bước vàng. Lực sĩ của Cẩm Y Vệ cầm trường thương, đi qua đi lại tuần tra, thấy ai có vẻ lén lút sẽ bắt giữ ngay tại chỗ.

Phó Vân anh trở về Phó trạch, trong ngõ khá ầm ĩ, ngựa xe xếp đầy trước cửa các nhà hàng xóm, mấy vị lão viên ngoại chuẩn bị dìu già dắt trẻ ra khỏi thành tránh nạn.

Nàng nhíu mày, thấy Phó Vân Chương định ra ngoài bèn hỏi y, “không phải kinh thành đã giới nghiêm rồi sao?”

Phó Vân Chương đáp: “Hoàng thượng chấp thuận để người dân trong thành rời đi.”

Trong thành, người người lo lắng, lời đồn nổi lên khắp nơi.

Có người nói Vệ Nô có trăm vạn đại quân, lần này nhất định sẽ đánh vào Hoàng Thành. Có người nói quân đội phòng thủ cấu kết với Vệ Nô, Hoàng thượng cũng chẳng hay biết gì, phen này chắc không giữ nổi kinh sư. Còn có người nói Hoàng thượng sợ hãi, định đưa Hoàng hậu và hoàng thân quốc thích chạy trốn tới Nam Kinh, mặc kệ dân chúng như bọn họ.

Nhà các đại thần có hộ vệ, có gia đinh, có tường viện kiên cố, đình viện thâm sâu. Dân chúng bình thường tay không tấc sắt, nhà thấp mỏng manh, lại chẳng có ai bảo vệ. Nếu Vệ Nô đánh vào đây thật, bọn họ chỉ có thể chờ chết. hiện giờ Vệ Nô đã công phá Kế Châu, có người đi đầu rời đi, những người khác thấy thế cũng bắt đầu dao động, mọi người lục tục đi trốn.

Sau đó số người đi trốn ngày càng nhiều hơn, quan phủ có cấm cũng không đươc, Chu Hòa Sưởng không cho quan binh ngăn cản.

Phó Vân anh thở dài, hỏi Phó Vân Chương muốn đi đâu.

“Ta tới mấy nhà đồng liêu xem thế nào rồi đón người nhà bọn họ về.”

Những quan viên ở lại Kinh Tương qua lại khá thân thiết với Phó Vân Chương. Bọn họ không ở trong kinh, trong nhà không có ai gánh vác, người nhà nhất định sợ hãi không thôi, y qua đó rồi đưa họ về Phó trạch, cùng tiện giúp đỡ lẫn nhau. Ngoài ra còn có mấy quan viên tới vùng khác làm việc đã nhờ y giúp đỡ người nhà bọn họ, y cũng phải sang xem thế nào.

Phó Vân anh bảo tùy tùng đi ra ngoài với y.

Nàng bôn ba xuống dọc đường, mệt không chịu nổi nữa, về phòng vội vàng tắm rửa, ngã xuống giường thiếp đi.

Đến chiều, Phó Vân Chương trở về.

Người nhà của những đồng liêu đó thật sự rất hoang mang lo sợ, thấy y tìm tới nhà vui qua khó òa lên, lập tức thu dọn hành lý, đi cùng y tới Phó trạch ở tạm. Mấy nhà cùng tới một lúc nên cũng không phải ngại ngần gì.

Phó Vân anh vẫn đang ngủ.

Phó Vân Chương không gọi nàng dậy, dặn dò quản gia bảo vệ nhà cửa cho tốt, tăng số người bảo vệ trước cửa, để ý động tĩnh ở cửa sau.

Phó Vân anh ngủ một mạch tới tận nửa đêm, bị người khác nhẹ nhàng lay tỉnh.

Thị nữ bưng chén trà tới cho nàng, nói: “Đại nhân, Lý chỉ huy sứ tới.”

Phó Vân anh vấn tóc lên, khoác áo đứng dậy, đi ra ngoài gặp Lý Xương.

Bóng đêm đặc quánh, Lý Xương mặc quân trang, đứng trên hành lang, tay đặt lên chuôi đao đeo bên hông, bảo thị nữ đi chỗ khác rồi chắp tay nói: “Nhị gia bảo ta chuyển lời nhắn cho đại nhân, kinh thành rất an toàn.”

Phó Vân anh nhẹ nhàng thở phào.

Hoắc Minh Cẩm không nói quá bao giờ, nói được thì nhất định sẽ làm được. Có lời đảm bảo này của chàng, kể cả Vệ Nô có đánh tới cửa Vĩnh Định đi chăng nữa, kinh sư cũng vẫn sẽ bình yên, không có vấn đề gì.

Lý Xương rất bận, nói dứt lời đã vội vàng rời đi.

Phó Vân anh về phòng, ăn một bát mì rồi đốt nến làm việc.

Thi thoảng lại có một cơn gió lại thổi qua, cành lá lay động theo gió vang lên tiếng sàn sạt ngắt quãng.

Nửa canh giờ sau, trên hành lang dài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Kiều Gia đẩy cửa vào phòng, nói: “Đại nhân, Hoàng thượng triệu ngài vào cung gấp.”

Cẩm Y Vệ đang chờ bên ngoài.

Phó Vân anh ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, đen xì, trời còn chưa sáng.

Nàng thay áo bào mới, đội mũ sa, vội vàng vào cung.

Cát Tường đưa nàng tới trước thiên điện, thì thầm: “Giờ Mùi một khắc, Hoàng hậu bắt đầu đau bụng sinh, thái y của Thái Y Viện đã tới cả.”

Khổng hoàng hậu sắp sinh.

Phó Vân anh nghi hoặc: Nàng không phải thái y, không biết đỡ đẻ, gọi nàng tới đây làm gì?

Tuy thắc mắc như vậy nhưng nàng vẫn vào nội điện.

Trong điện, đèn đuốc sáng trưng, trông như thể ban ngày. Chu Hòa Sưởng ngồi xếp bằng trên giường La Hán, bên cạnh là một đạo sĩ già mặc đạo bào, đang ngồi lẩm nhẩm nghiêm túc hết sức ra dáng.

Cát Tường không vào điện, chỉ canh giữ bên ngoài.

Phó Vân anh đi vào.

Chu Hòa Sưởng bảo nàng ngồi xuống rồi cười nói: “Đêm khuya gọi đệ tới đây cũng không có việc gì khác, đứa con đầu tiên của Trẫm sắp ra đời.”

Chỗ ở của Hoàng hậu cách nơi này không xa lắm nhưng cung điện nguy nga rộng lớn, không nghe thấy tiếng gì. Dọc đường tới đây, Phó Vân anh chỉ nhìn thấy cung nhân đi đi lại lại vội vàng trên hành lang, đúng là không biết Hoàng hậu sắp sinh.

Nàng cáo tội rồi ngồi xuống.

Lão Sở Vương ngồi trước tấm bình phong, đưa mắt ra hiệu với nàng.

Chỉ chốc lát sau, Cát Tường bưng trà đi vào.

Lão Sở Vương ngồi nghiêm chỉnh, ra vẻ Quy Hạc đạo trưởng, Cát Tường căn bản không nhận ra ông ta.

Trong lúc đó, thi thoảng lại có người của Thái Y Viện tới, báo cáo tình hình của Hoàng hậu.

Ba người ngồi dùng trà, nói chuyện phiếm. Tuy rằng ngoài thành, Vệ Nô có thể đánh tới chân kinh sư bất cứ lúc nào nhưng thời khắc này, niềm vui tạo ra bởi một sự sống mới đã tạm thời hòa tan sự sầu lo của bọn họ.

Chẳng biết đã bao lâu, bóng đem ngoài điện dần tan, phía chân trời, mặt trời bắt đầu ló rạng, Cát Tường cười chạy vào trong điện, “Gia, mẹ tròn con vuông!”

Lần này Khổng hoàng hậu sinh sản rất thuận lợi.

Chu Hòa Sưởng lập tức đứng dậy, mặt mày hớn hở, sải bước ra ngoài.

Ngoài điện, nội quan, cung nhân quỳ xuống chúc mừng, xung quanh ngập trong tiếng mừng vui.

Phó Vân anh đứng cạnh cột trụ hành lang, nhìn theo hắn được cung nhân vây quanh đi xa dần.

Lúc này, Lão Sở Vương mới tới bên cạnh nàng, thì thầm: “Bảo Nhi làm cha, nhất định sẽ rất vui, đây chính là cơ hội ngàn năm có một!”

Phó Vân anh lườm ông ta một cái, trầm mặc không nói.

...

Hoàng hậu sinh được đích trưởng tử. Đây vốn nên là chuyện vui nhất trên đời nhưng lúc này thế cục trong kinh đang căng thẳng, các đạo quân bảo vệ kinh thành lục tục chạy tới, lần lượt đóng quân ở ngoài cửa thành, Chu Hòa Sưởng không loan báo tin mừng, nhưng vẫn phái người đón người Khổng gia vào cung để họ bầu bạn với Khổng hoàng hậu.

Cẩm Y Vệ ra ngoài cung đón họ, sau giờ Ngọ mới về cung phục mệnh, “Hoàng Thượng, người Khổng gia... không ở trong kinh.”

Chu Hòa Sưởng đang nói chuyện với Phó Vân anh, nghe thấy vậy cũng sửng sốt.

Cẩm Y Vệ kể lại chi tiết: Người Khổng gia mua rất nhiều đồng ruộng thôn trang ở Đông Giao, Vệ Nô ào ạt xông vào, thôn trang nhà bọn họ đều bị phá hỏng cả, người hầu bảo vệ ở thôn trang cũng bị chặt đầu. Đợt này, trong thành, lời đồn nổi lên khắp nơi, công tử Khổng gia bị đuổi đi Nam Kinh, nhà chỉ còn có người già và trẻ nhỏ, lão thái thái sợ tới mức luống cuống, tới tìm Binh Mã Tư, yêu cầu phái binh bảo vệ riêng cho bọn họ Binh Mã Tư đang bận việc bố trí phòng ngự, không để ý. Người Khổng gia cho rằng sau lần tức giận trước đây, Chu Hòa Sưởng sẽ không bao giờ quan tâm tới bọn họ nữa, cả nhà khóc lóc ỉ ôi. Đúng lúc này lại có mấy nhà khác hẹn nhau ra khỏi kinh thành, xúi giục bọn họ đi cùng, bọn họ lập tức thu dọn vàng bạc và đồ dùng cần thiết chạy trốn khỏi kinh.”

Chu Hòa Sưởng câm nín hồi lâu. một lúc sau, hắn cười lắc đầu, phất tay bảo Cẩm Y Vệ lui ra.

hắn gọi nữ quan tới, “không cần nói với Hoàng hậu về chuyện người Khổng gia đã rời kinh thành. Nếu Hoàng hậu hỏi thì bảo người Khổng gia bình an, không sao hết.”

Sắc mặt nữ quan hơi thay đổi, khom người thưa vâng.

...

Quân đội Vệ Nô quả là có thực lực, Tam Hà, Hương Hà cũng nhanh chóng bị chiếm đóng.

Tiết trời càng lúc càng lạnh, quân đội Vệ Nô qua lại ở khu vực xung quanh kinh sư, đốt giết đánh cướp, không chuyện ác nào không làm.

Khu vực xung quanh kinh sư giàu có đông đúc ngày xưa giờ trăm họ lầm than, thây chất khắp nơi.

Thành Bắc Kinh đã giới nghiêm. không khí trong thành càng lúc càng nặng nề. Đến lúc này, các đại thần không dám lấy những lời như kiểu “Vệ Nô chỉ vào cướp bóc, cướp được của cải là đi luôn” ra để an ủi Chu Hòa Sưởng nữa.

Các vị đại thần đều thầm hiểu trong lòng, quân đội Vệ Nô ban đầu thực ra cũng không có tham vọng lớn như vậy, nhưng liên tiếp thắng trận, Kinh Sư lại ở ngay trước mắt, Vệ Nô có thể trở thành nguy cơ bất cứ lúc nào.

đã sắp sang năm mới. Nếu là trước kia, hẳn là dân chúng đang chọn mua hàng Tết, chuẩn bị đồ ăn Tết nhưng năm nay trên thì có Thiên tử, dưới thì có dân chúng bình thường, tất cả đều biết Tết năm nay sẽ không vui vẻ gì.

Thấy gót sắt của Vệ Nô đã sắp đạp lên những tấc đất xung quan kinh sư tới nơi, đại thần trong triều bắt đầu dao động, đưa ra đề nghị muốn nghị hòa với Vệ Nô, cho bọn chúng vàng bạc của cải, dê béo, bò béo để bọn chúng không tàn hại dân chúng nữa.

Chu Hòa Sưởng tức giận, sau người nhốt những đại thần đưa ra ý tưởng nghị hòa vào ngục.

Sau khi bãi triều, hắn nói với Phó Vân anh: “Nếu lần này nghị hòa thì sau này có còn muốn trấn thủ Liêu Đông nữa không đây? Trẫm chắc chắn không nghị hòa.”

Phó Vân anh nói: “Kinh thành phòng thủ nghiêm ngặt, thành trì vững chắc, Hoàng thượng không cần để ý tới những người đó.”

Ngày nào Hoắc Minh Cẩm cũng phái người truyền tin cho nàng để nàng yên tâm nhưng lại không nói chàng đang ở đâu. Nàng khó mà nói ra được chuyện của Hoắc Minh Cẩm, chỉ có thể an ủi Chu Hòa Sưởng như thế.

Chu Hòa Sưởng gật đầu, “Trẫm biết, nếu bọn chúng công thành thì cũng giữ chẳng được mấy ngày.”

Quân đội Vệ Nô đi đường vòng qua Mông Cổ, đi vào Trung Nguyên, tiếp viện là một vấn đề khó khăn không nhỏ. Bọn chúng chuẩn bị đầy đủ, khiến quân đội canh gác trở tay không kịp nên mới có thể đánh tới khu vực xung quanh kinh thành nhanh như thế.

Đối với việc nghị hòa, Vương các lão không tỏ thái độ rõ ràng, Diêu Văn Đạt, Phạm Duy Bình kiên quyết phản đối. hiện giờ trong triều, phái chủ chiến vẫn chiếm đa số.

Phó Vân anh đi từ cung Càn Thanh ra, cúi đầu nghĩ ngợi, bỗng nhiên cảm thấy lành lạnh trên mặt.

Nàng ngẩng đầu, khẽ vuốt mặt, thấy ươn ướt.

Phía chân trời tuyết trắng như bông, những bông tuyết bay xuống tả tả, hóa ra là có tuyết rồi.

Có tiếng bước chân từ nội điện vọng ra, Cát Tường đi từ bên trong ra, trong tay cầm một chiếc áo choàng dày cộp, “Đại nhân, bên ngoài tuyết rơi rồi, Vạn tuế gia sai nô đưa quần áo ấm cho đại nhân. Trời giá rét, ngài đừng để bị cóng.”

Phó Vân anh tạ ơn, Cát Tường giũ áo choàng ra, khoác vào cho nàng.

“Đại nhân, Vệ Nô sắp đánh vào đây thật sao? Mấy ngày nay gia ngoài miệng không nói gì nhưng ăn ít hơn trước kia rất nhiều, hôm qua chỉ ngủ có nửa canh giờ.”

Phó Vân anh nhìn tuyết rơi đầy trời, nói: “Khuyên Hoàng thượng nhiều một chút.”

Cát Tưởng hiểu ý, thở dài, đồng ý.

Nàng còn chưa đi xa đã bị mấy nội quan cản lại.

Phượng liễn đang ở cách đó không xa.

Sau khi sinh sản xong, Khổng hoàng hậu đã được chăm sóc chu đáo, hồi phục rất tốt, giờ đã có thể đi lại bình thường. Tuy nhiên nàng ta vẫn không dám ra gió, ngồi trong kiệu, màn che tầng tầng lớp lớp.

Nhìn thấy Phó Vân anh đi tới, nàng lệnh cho nữ quan dừng kiệu lại.

Phó Vân anh đứng chờ dưới tường cung, phượng liễn của Hoàng hậu ở ngay phía trước, nội quan không dám bung dù cho nàng, đành thu dù lại, lui ra sau vài bước, quỳ xuống mặt đất.

Nàng không cần quỳ nhưng cũng đứng trên nền tuyết hồi lâu, trên mũ sa đọng đầy tuyết, mãi vẫn không thấy kiệu rời đi, nhíu mày.

Nội quan thì thầm với nàng, Hoàng trưởng tử được nuôi trong điện phía đông của cung Càn Thanh, hằng ngày Hoàng hậu đều tới thăm Hoàng trưởng tử và gặp Hoàng thượng.

Phó Vân anh cúi đầu, ngước mắt lên, nhìn xung quanh một lượt, thấy phượng liễn mãi không chịu đi, nàng không thể đi ra ngoài.

Nhưng nàng cũng chẳng thể giục Khổng Hoàng hậu.

Nàng nghĩ ngợi một lúc rồi dứt khoát xoay người quay lại.

Đám nội quan kinh ngạc nhưng không ngăn cản. Vừa rồi bọn họ cản Phó đại nhân lại là bởi sợ ngài ấy mạo phạm Hoàng hậu, nhưng giờ Phó đại nhân quay về cung Càn Thanh thì không liên quan gì tới bọn họ nữa.

Lúc Phó Vân anh quay lại cung Càn Thanh là đúng lúc Chu Hoàng Sưởng đi từ bên trong ra.

Nhìn thấy trên đầu trên vai nàng toàn tuyết là tuyết, hắn hơi cau mày.

Nàng phủi tuyết trên đầu trên vai đi, chắp tay, “Hoàng Thượng, vừa rồi thần quên mất một chuyện. Lần này thần thuyết phục lưu dân đầu hàng ở Kinh Tương, Miêu Bát Cân chủ động quy hàng, hắn võ nghệ cao cường, giỏi binh pháp, hóa ra lại là một nhân tài.”

Chu Hòa Sưởng cười cười, “hắn tình nguyện nghênh địch sao?”

“hắn chủ động xin ra trận, nguyện bảo vệ kinh sư cho Hoàng thượng.”

Chu Hòa Sưởng cân nhắc rồi nói: “hiện giờ đang là lúc hết sức cần người, phái hắn đi giữ cửa Quảng Cừ.”

Vua tôi hai người vừa đi vừa nói chuyện, lần này đương nhiên không ai dám cản Phó Vân anh, phượng liễn của Hoàng hậu cũng phải lùi tới dưới tường cung.

Ra khỏi hành lang, nàng lập tức xin phép ra về.

Chu Hòa Sưởng đứng dưới hành lang, chắp tay sau lưng, nhìn theo bóng dáng nàng xa dần trong màn tuyết.

hắn quay sang hỏi Cát Tường, “Khi nãy tại sao Phó thị lang lại quay lại?”

Cát Tường cúi đầu đáp: “Có lẽ là Phó đại nhân sợ mạo phạm nương nương.”

Chu Hòa Sưởng không nói gì.

...

Vệ Nô có thể đánh vào bất cứ lúc nào, các đại thần trong triều bắt đầu lo lắng, quan viên Lục Bộ căn bản không thể nào tập trung làm việc.

Phó Vân anh có thêm chức tuần phủ, theo thường lệ sẽ thêm hàm thị lang, không cần đi Đại Lý Tự làm việc nữa mà chuyển thành đi Thiên Bộ Lang.

Công Bộ chủ sự thường tới gặp nàng nói chuyện, bảo với nàng đại pháo của Phật Lang Cơ không phải là vũ khí đáng sợ nhất hiện nay. Ở phương Tây, vẫn còn có những vũ khí khác có uy lực lớn hơn đại pháo của Phật Lang Cơ.

Sau khi lệnh cấm biển được giải trừ, đại thần trong triều càng ngày càng có nhiều hiểu biết về phương tây, lần lượt bị các phát minh kì lạ nhưng lại vô cùng có ích của phương Tây làm cho kinh ngạc.

Công Bộ chủ sự cảm thán: “Nhóm người đầu tiên được cử ra biển đã quay lại rồi, ta đã đọc sách báo mà họ phiên dịch lại... nói thật, chúng đúng là một đám ếch ngồi đáy giếng.”

Phó Vân anh lại hỏi hắn chuyện Hồng Di đại pháo.

Công Bộ chủ sự nói: “Mấy khẩu đại pháo trên trên tường thành là loại đã được cải tiến rồi, tầm bắn xa hơn, cũng không hay bị nổ nữa, nhét đạn đơn giản hơn trước rất nhiều, đảm bảo là dùng tốt! Vệ Nô tới bao nhiêu cho nổ bấy nhiêu luôn!”

đang nói đến đoạn hưng phấn, nội quan tới truyền triệu Phó Vân anh.

Nàng vào cung gặp Chu Hòa Sưởng.

Chu Hòa Sưởng bảo cung nhân ra ngoài rồi nói: “Có chuyện này nhờ đệ làm giúp, ông già muốn lên núi Hạc Đài tìm Trương đạo trưởng, đệ thay mặt Trẫm tiễn ông già ra khỏi thành.”

Phó Vân anh nhíu mày. Lúc này mà còn lên núi Hạc Đài Sơn? Lão Sở Vương làm sao thế không biết?

Nàng tới tìm Lão Sở Vương đang mặc đồ đạo sĩ: “Kinh sư rất an toàn, sao lại phải tới núi Hạc Đài?”

Lão Sở Vương lắc lư phất trần, nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ, tóm lại là ta đi làm chính sự đấy.”

Thấy ông ta không chịu nói, Phó Vân anh không hỏi nhiều, đưa ông ta ra khỏi thành.

Chu Hòa Sưởng đồng ý để ông ta ra khỏi thành, ắt là có lý do.

Được quan binh hộ tống suốt dọc đường, xe ngựa đi mãi cũng tới ngoại thành.

Trong thành giới nghiêm, không khí nghiêm trang nặng nề, ngoại trừ binh linh tuần tra, không hề nhìn thấy ai khác bên ngoài.

Tới cửa thành, Phó Vân anh thấy Phó Vân Chương đang đi đi lại lại chờ đợi bên đường bèn giục ngựa đi nhanh mấy bước, “Nhị ca, sao huynh lại ở đây?”

Phó Vân Chương cũng đi tới chỗ nàng, nói: “Vừa nãy nội quan tới truyền lời, nói Hoàng thượng lệnh cho ta chờ ở đây.”

Tim Phó Vân anh bỗng nhiên nhảy lên, xoay người xuống ngựa, đi tới trước xe ngựa của Lão Sở Vương. không màng tới sự cản trở của binh lính, nàng vén màn xe lên.

Trong xe, Lão Sở Vương không hề kinh ngạc, nhìn nàng cười tủm tỉm, vẫy tay với nàng, nói: “Tốt, ngươi cũng vào đây ngồi đi.”

Phó Vân anh nhíu mày rất chặt.

Lão Sở Vương ra hiệu cho nàng im lặng, phất tay để những binh lính xung quanh lui ra rồi bảo Phó Vân anh lên xe.

Nàng khom lưng ngồi vào khoang xe, buông màn xe xuống.

Lão Sở Vương cười với nàng, ôm một cuộn chăn quấn chặt để trong một góc hoang xe lên, đẩy một góc ra cho nàng nhìn.

Phó Vân anh trợn trừng mắt,

Chăn được xếp thành dạng tã lót, bọc lấy một đứa trẻ trắng trẻo mập mạp đang ngủ im thin thít!

“Đây là...” Mặt nàng biến sắc, “Là Hoàng trưởng tử?!”

Tuy Hoàng trưởng tử là đích trưởng tử nhưng vẫn còn nhỏ tuổi, chưa chính thức được sắc phong là Thái tử.

Lão Sở Vương bế bọc tã lót rất cẩn thận, gật đầu.

Mí mắt Phó Vân anh giật giật, “Ông lén lút đưa Hoàng trưởng tử ra ngoài à?!”

Lão Sở Vương lắc đầu, “không phải lén đưa ra ngoài, là quang minh chính đại đưa ra ngoài.”

Phó Vân anh nheo mắt lại.

Lão Sở Vương không giấu giếm nữa, “Bảo Nhi bảo ta đưa nó ra ngoài thật mà, không phải ta lén lút! Binh mã của Vệ Nô sắp đánh vào kinh thành tới nơi rồi, Bảo Nhi bảo ta đưa cháu nội đi Nam Kinh.”

“đi Nam Kinh sao?”

“Đúng thế, Nam Kinh cũng có Lục Bộ [1], nếu ở kinh thành có biến cố gì thì sẽ lấy Nam Kinh làm kinh đô.”

[1] Nam Kinh là đô cũ của triều Minh trước khi chuyển tới Bắc Kinh. Trong lịch sử TQ, có một số triều đại duy trì một nơi coi như kinh đô thứ hai, có cung điện thành quách, thậm chí có hệ thống quan lại để đề phòng các trường hợp như thế này.

Phó Vân anh day day ấn đường, “Hoàng thượng sợ có chuyện gì xảy ra với Hoàng trưởng tử đúng không?”

Lão Sở Vương gật đầu, “Đây cũng chỉ là để phòng ngừa thôi, không thể để hết trứng vào một giỏ. một khi Vệ Nô công phá kinh sư, phiên vương các nơi chắc chắn sẽ ngóc đầu dậy, nhất là cái tên Đàm Vương suýt được chọn lần trước ấy. Bọn họ nhất định đang mong chờ có chuyện gì xảy ra với Bảo Nhi nên cần phải chuẩn bị trước vài thứ. Ngươi đi Nam Kinh với ta. Nếu kinh thành có chuyện gì, ngươi có thể liên hợp với Hoắc Minh Cẩm nâng đỡ cháu nội ta đăng cơ, cháu nội ta là đích trưởng tử, danh chính ngôn thuận, đám phiên vương kia chẳng có lý do gì, không thể xuất binh.”

Phó Vân anh nhìn hoàng tử nhỏ đang ngủ say, mãi chẳng nói lời nào.

Mấy ngày này, lần nào triệu kiến nàng, Chu Hòa Sưởng cũng thể hiện vẻ bình tĩnh, tự nhiên, thi thoảng lại nói đùa mấy câu, nàng cứ tưởng hắn không sợ Vệ Nô, không ngờ hắn lại còn nghĩ đến chuyện nếu thành bị phá sẽ hy sinh vì nước như thế này!

hắn lại còn đưa hoàng tử duy nhất ra ngoài để nàng dẫn hoàng tử nhỏ và Lão Sở Vương đi Nam Kinh...

Nàng vén màn xe lên.

“Khoan đã!”

Lão Sở Vương giữ chặt tay nàng.

“Ngươi đã đưa người nhà của ngươi xuống phía nam, Phó Vân Chương đang chờ bên ngoài rồi, ngươi không còn phải lo lắng gì cả. Kinh thành đã có quân đội từ các nơi tới bảo vệ, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả. Bảo Nhi tin tưởng ngươi nên mới có thể giao ta và hoàng tử cho ngươi, ta và cháu nội ta đều trông cậy vào ngươi cả.”

Phó Vân anh thở dài.

Chu Hòa Sưởng làm như vậy, rõ ràng là muốn đẩy nàng đi luôn.

Lão Sở Vương nhìn thẳng vào mắt nàng, “anh tỷ nhi, Bảo Nhi suy xét như thế là suy nghĩ vì đại cục. Ai mà biết chuyện gì xảy ra cơ chứ! Ngươi không biết đánh giặc, có ở lại cũng thế. Thà hộ tống cháu nội ta xuôi nam còn hơn.”

Phó Vân anh không nói gì.

Xe ngựa đi chầm chậm về hướng nam.

...

Cung Càn Thanh.

Sau đợt tuyết, trời lại trong xanh. Bên ngoài điện, lớp tuyết đọng rất dày phản xạ ánh nắng, ánh sáng hắt lên cửa sổ, khiến cả điện sáng bừng lên.

Chu Hòa Sưởng cúi đầu đọc tấu chương.

Lúc này, các đại thần không còn tâm trạng buộc tội hết cái này đến cái nọ, hắn đang đọc những tấu chương tồn đọng từ trước, vẫn còn chưa kịp phê duyệt. Hôm qua hắn nhận được chiến báo, mấy cánh quân của Vệ Nô đã hợp lại, xông thẳng về hướng kinh thành, hẳn là ngày mai sẽ đánh tới chân kinh thành.

Đám triều thần lo lắng sốt ruột. Trong cung, nội quan, cung nhân cũng sợ hãi vô cùng. Thi thoảng hắn đi dạo trong vườn sau điện còn nghe thấy tiếng cung nhân lén khóc thút thít sau núi giả.

hắn cũng sợ, Vệ Nô có thể nói là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nếu bọn chúng đánh vào thành Bắc Kinh thật, dẫu hắn là Hoàng đế đi nữa thì chẳng có cách nào.

Sợ cũng chẳng có tác dụng gì, giờ chỉ còn cách tử thủ.

Là Hoàng đế, hắn phải bình tĩnh xử lý.

hắn uống một ngum trà, ánh mắt hướng về phía cửa sổ được chiếu sáng bằng ánh sáng từ tuyết hắt lên.

Cát Tường cúi đầu đi vào, tay bưng một chiếc khay sơn đỏ.

“Vạn Tuế gia, Quy Hạc đạo trưởng để lại một bức thư.”

“Hả?”

Chu Hòa Sưởng cầm bức thư trên khay lên, mở ra đoc kỹ.

một lát sau, hắn nhíu mày.



Ngoài cổng thành, xe ngựa đã đi được một đoạn, bánh xe cán lên nền tuyết kêu kẽo kẹt.

Lão Sở Vương nhét hoàng tử nhỏ vào lòng Phó Vân anh, “Đây là cháu nội ta, ngươi trông nó cẩn thận.”

Phó Vân anh cúi đầu nhìn hoàng tử nhỏ.

Khoang xe hơi lắc lư.

Nàng lắc đầu, bế hoàng tử nhỏ lên, đưa lại về chỗ Lão Sở Vương.

“Ta phải về đây.”

Lão Sở Vương nhíu mày, nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Ngươi đừng có không biết nặng nhẹ! không được hành động theo cảm tính. Ta là cha của Bảo Nhi, ta còn đi rồi, ngươi ở lại làm gì?”

Khóe miệng Phó Vân anh cong lên, mỉm cười, vén màn xe, nhìn tường thành cao vợi ở nơi xa.

Tuyết đọng đầy trên mặt đất, bầu trời xanh thẳm, tường thành loang lổ cao lớn đồ sộ, lạnh lẽo uy nghiêm.

Chẳng bao lâu nữa, nơi này sẽ chờ đón một trận chiến lớn.

Trong trận chiến này, rất nhiều người sẽ chết, máu thịt bay tứ tung, xác chết chất chồng khắp nơi.

Nàng nhìn lên những lá cờ xí tung bay trên tường thành, nhấn mạnh từ câu từng chữ: “Quân chủ đối đãi với ta như đối với bậc quốc sĩ, ta cũng sẽ đáp lại quân chủ bằng cách đối đãi của bậc quốc sĩ [2]. Vương gia, ta không đi đâu.”

[2] Trích “Sử ký - Thích khách liệt truyện” của Tư Mã Thiên.

Giọng nói của nàng bình tĩnh, biểu cảm cũng bình tĩnh.

Nhưng chính sự bình tĩnh này lại khiến mặt Lão Sở Vương hơi biến sắc, bàng hoàng.

Phó Vân anh gạt màn xe, lệnh cho hộ vệ dừng xe lại, nhảy xuống.

Nàng cúi đầu vuốt phẳng những nếp nhăn trên quan bào, đi từng bước một quay về.

Bóng dáng cao gầy mảnh khảnh bước về phía Tử Cấm thành với nguy cơ bốn bề một lần nữa.

Lão Sở Vương nheo mắt, nhìn nàng đi xa dần.

Bảo Nhi, cha sai rồi, đúng là thánh nhân đãi kẻ khù khờ, thằng nhãi thối tha như con ngốc thì ngốc thật đấy nhưng lại tìm được một người bạn thật lòng.

...

Nhìn thấy Phó Vân anh xuống xe ngựa, Phó Vân Chương cũng quay đầu ngựa lại.

“Sao thế?”

Phó Vân anh lắc đầu, “không sao đâu.”

Quay lại hoàng thành, Phó Vân anh vào cung ngay lập tức.

Sau khi dùng bữa, Chu Hòa Sưởng bàn bạc công việc với các vị các lão.

Ai cũng biết Vệ Nô sắp đánh vào đây tới nơi, giờ có cuống cũng chẳng có tác dụng gì nhưng vẫn không thể nào không cuống.

Tổng binh các nơi phụng chiếu vào cung, tỏ vẻ sẽ liều chết bảo vệ kinh thành, nhất định sẽ không lùi về phía sau một bước!

Chu Hòa Sưởng cổ vũ bọn họ một phen, ban thưởng cho họ.

Cuối cùng, hắn đích thân khoác áo khoác dày cho các vị tổng binh, tiễn họ ra khỏi cung Càn Thanh.

Mấy vị tổng binh thấy vậy thì cảm động lắm, nghẹn ngào nói, nhất định thề sống chết bảo vệ kinh sư.

Chu Hòa Sưởng mặc thường phục màu đen bó tay, đứng trên đài cao, sai Cát Tường thay mặt mình tiễn họ ra khỏi cung.

Tuyết đã ngừng rơi nhưng bên ngoài vẫn lạnh.

hắn đứng bên ngoài như thế hồi lâu, hai má lạnh ngắt, đưa mắt nhìn quanh một lượt, sân rộng uy nghiêm lặng lẽ, dưới lớp tuyết đọng, tường cung vẫn nguy nga như cũ.

đang định quay người về nội điện, hắn bỗng bắt gặp một hình bóng quen thuộc qua khóe mắt, sững sờ một lúc.

Dưới bậc thang, một người thanh niên mặc quan bào đỏ cổ tròn đang bước qua sân rộng, đi về hướng đại điện.

Tuyết đọng tới tầm một thước, bảo điện sừng sững hai bên, ở giữa là khoảng sân rộng trắng xóa những tuyết.

Trong khoảng tuyết trắng ấy, bóng dáng kia rất nổi bật, áo đỏ thẫm, mũ cánh chuồn, da trắng nõn, đôi mắt trong trẻo.

Chu Hòa Sưởng lấy lại tinh thần, bước nhanh về phía trước.

Dưới bậc thang, Phó Vân anh đang bước lên.

Chu Hòa Sưởng càng đi càng nhanh, đám nội quan phía sau vội vàng cất bước đuổi theo, cẩn thận đi hai bên hắn, “Vạn tuế gia, cần thận đường trơn.”

hắn tựa như mắt điếc tai ngơ, không thèm để ý.

Phó Vân anh vừa bước lên bậc thang cuối cùng đã bị ôm lấy.

Hoàng đế trẻ tuổi cao lớn cay cay sống mũi, ôm chặt nàng mấy cái mới chịu buông ra, “Sao đệ lại quay về?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.