Phương Đông Thần là
một người ôn hòa,nhưng giờ phút này nhìn người đó trả lời như hợp tình
hợp lý “Đúng”,thì hắn chỉ cảm thấy một cổ tức giận xông thẳng lên
đầu,lời nói ra cũng có chút không suy nghĩ,
“Lục lão sư,thầy theo đuổi một người từng là học sinh mình chả lẽ thầy không cảm thấy xấu hổ sao?”
Hắn tuy nói khó nghe nhưng Lục Chu Việt không có tức giận,hắn chẳng qua vẻ mặt nghiêm túc giọng nói sắc bén từng câu từng chữ trả lời hắn.
“Yêu một người là sai sao? Yêu một người chẳng lẻ phải bận tâm thân phận
cùng bối cảnh của người đó ? Nếu như vậy đó là lợi dụng chứ không phải
tình yêu!”
Phương Đông Thần bị hắn phản bác một câu nói cũng nói không ra,chỉ nắm chặc hai tay đứng im tại chỗ ngực kịch liệt phập
phồng,Lục Chu Việt cười lạnh một tiếng khóe môi vẽ ra vòng cung tao nhã,
“Phương Đông Thần,tình yêu càng không phải nhìn trước ngó sau yên lặng chờ đợi là được,muốn yêu phải dũng cảm nói ra dũng cảm theo đuổi, đây chính là
nguyên nhân vì sao cậu để vuột mất cô ấy sáu năm !”
Hắn phái
người nghe ngóng mới biết được tên Phương Đông Thần này từ trung học đệ nhị cấp đã bắt đầu yêu thầm cô,hắn thậm chí còn biết tên này vui vẻ đến thành phố N rồi lại mất đi tin tức của cô,giờ đây hắn chỉ có thể nói
tính cách quyết định vận mệnh.
Phương Đông Thần là người có tính
cách ôn hoà,cho dù hôm nay không phải là Lục Chu Việt ở bên người
cô,cũng sẽ là người đàn ông khác nhưng tuyệt đối không phải là Phương
Đông Thần.Người đàn ông như Phương Đông Thần không thích hợp chủ động
đuổi theo nữ sinh,mà chỉ thích hợp bị động để cô bé theo đuổi.
Phương Đông Thần nghe hắn nói xong sắc mặt trong nháy mắt tái mét,hắn nắm chặt hai tay trên mặt tất cả đều là đau khổ,hắn thừa nhận Lục Chu Việt nói
rất đúng,lúc ơ trung học đệ nhị cấp hắn bởi vì thấy cô và Trần Thanh
Sở một đôi mà không tỏ tình,mấy năm ở đại học hắn cũng không có dũng
khí hỏi mấy bạn học khác về tin tức của cô,hôm nay lần nữa gặp lại hắn
cũng không có dũng khí bày tỏ,hắn bất tài để vuột mất cô . . . . .
Lục Chu Việt bất động thanh sắc nhìn vẻ mặt Phương Đông Thần,trong lòng hừ
lạnh một tiếng,tiểu tử này mà dám đoạt người phụ nữ của hắn? Hắn tốt
nhất nên về tu luyện thêm mấy năm,đem cái gì gọi là không lộ hỉ nộ luyện tốt rồi hẳn nói.
Hắn thu hồi cảm xúc trong mắt lần nữa thấp giọng nói.
“Hôm nay gọi cậu lên đây,chỉ muốn nói nếu như cậu cảm thấy tôi thích học
sinh mình là chuyện đáng xấu hổ,vậy cậu có ý với một người đã có chồng
chẳng phải đáng xấu hổ hơn?”
Phương Đông Thần trên mặt tất cả đều mang theo kinh ngạc.
“Thầy nói cái gì? Có chồng? Hai người. . . . . .”
“Không sai!Đúng như cậu nghĩ,chúng tôi đã đăng ký trước đó rất lâu,cô ấy hiện tại là vợ của Lục Chu Việt!”
Hắn cười lạnh nhạt mà xa cách .
“Tại sao không thấy báo đăng những việc nói? Hơn nữa cũng không thấy các người làm hôn lễ?”
Phương Đông Thần trong mắt tràn đầy hoài nghi.Dựa theo thân phận nổi tiếng của hắn,chuyện kết hôn lớn như vậy tại sao không thông báo?
“Nói vậy cậu không biết tính cách cô ấy,cô ấy không muốn làm lớn mọi chuyện!”
Lục Chu Việt mặt không đổi sắc tim không nhảy bình tĩnh trả lời.
Phương Đông Thần cuối cùng khôi phục chút ít lý trí,nghe hắn trả lời sau nhíu lại lông mày cười lạnh một tiếng,
“Là cô ấy không thích làm lớn mọi chuyện,hay cô ấy vốn không muốn cuộc hôn nhân này?”
Dựa theo hiểu biết của hắn và cô,ban đầu cô ấy và Trần Thanh Sở yêu nhau
bao nhiêu,cũng không nghe qua cô ấy có tình cảm đặc biệt gì với Lục Chu
Việt,cho nên làm sao có thể đột nhiên gả cho hắn đây? Trong khoảng thời
gian đó nhất định đã xảy ra chuyện gì!
Lời của Phương Đông Thần
vừa vặn đâm trúng vết thương của Lục Chu Việt,tim của hắn không
thể khống chế đau nhói một chút sắc mặt cũng hơi thay đổi, nhưng trong
nháy mắt hắn đã thu hồi lại tâm trạng của mình mình, bình tĩnh nhìn
Phương Đông Thần nói,
“Bất kể cô ấy vì chuyện gì vội gả cho tôi,cậu cũng không thể phủ nhận hiện tại cô ấy đã có tình cảm với tôi không phải sao?”
Mặc dù cô chưa nói lời gì,nhưng hắn là người nhạy cảm cở nào,nhất sau
chuyện kia hắn lại càng nhìn thấu tâm tư bên trong của cô.Theo giữa hai
người chung đụng dần dần hòa hợp,hắn cũng từ từ phát hiện cô thay
đổi,trong lòng hắn mừng rỡ như điên nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ như thờ
ơ,bởi vì hắn sợ dọa làm cô sợ.
Giờ đến phiên Phương Đông Thần
trầm mặc,hắn làm sao nhìn không ra,cô toàn tâm lệ thuộc vào người đàn
ông bên cạnh này. Có lẽ chính cô cũng không phát giác,mỗi lần nhắc tới
hắn cô có chút xấu hổ,đôi khi còn kìm lòng không được nở nụ cười,cô bận
tâm suy nghĩ của hắn,tỷ như đêm đó bọn họ muốn đi ca hát,cô bởi vì sợ
hắn không vui mà tính từ bỏ đi về.
Hắn nắm chặt hai tay hít một
hơi thật sâu sau đó xoay người sải bước đi ra khỏi nơi làm người ta hít
thở không thông,chạy trối chết. Nếu cô vẫn độc thân,hoặc đã có bạn
trai,hoặc cho dù cô đã kết hôn nhưng trong lòng cô không có người đàn
ông kia,hắn có lẽ sẽ thử đeo đuổi cô.
Nhưng hôm nay cô vui vẻ
chấp nhận hôn nhân ngọt ngào do người đàn ông kia mang lại,hắn còn có tư cách gì nữa ở bên cạnh cô? Nói như vậy hắn mới thật sự đáng xấu hổ là
người thứ ba phá hoại hôn nhân người khác!
Phương Đông Thần vừa
mới rời đi,Lục Chu Việt liền gọi điện bảo cô đi vào,cô tựa hồ đang bề
bộn,đối với việc hắn vô lý gọi cô vào rất căm tức,nhưng hắn mặc kệ cô,đi đến một bước đưa tay kéo cô vào trong ngực rồi để cô ngồi lên đùi
mình,sau đó sâu lắng mở miệng,
“Anh muốn công khai quan hệ giữa chúng ta !”
Hắn chịu không được,chịu không được mỗi ngày lo lắng đề phòng tiểu tình
địch xuất hiện ở cửa,chịu không được loại bực bội không được thừa
nhận,bất kể cô có đồng ý hay không,dù sao mọi việc hắn sẽ làm hết.
Không nghĩ đến cô ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn hắn hồi lâu,sâu kín phun ra một chữ,
“Được!”
Sự thật này đổi lại hắn há hốc mồm,không thể tin dùng sức nắm vai cô hỏi ngược lại cô một lần,
“Thật?”
“Ừm!”
Hứa Lưu Liễm nhìn trên mặt hắn có kinh ngạc có vui sướng có loại không thể tin, nghiêm túc gật đầu.
Thật ra thì đã sớm biết không đường để trốn,nhưng một mực giãy dụa vô vị ,
chẳng qua không cam lòng bị hắn giam cầm,nhưng lại không thể không thừa
nhận cô đã không bài xích hắn,nhiều lần nói bản thân không nên yêu
hắn,nhắc lại những chuyện hắn đã làm,những năm này hắn yêu thật giống
như nồng đậm kịch độc,theo thời gian từng chút từng chút xâm nhập ngũ
tạng lục phủ.
Hắn đang ôm lấy mặt cô có chút thất khống hôn hít lung tung trên trán cô,trong giọng nói tràn đầy bất an.
“Lưu Liễm,tại sao em,tại sao em bỗng nhiên đồng ý,thật ra thì em cự tuyệt
cũng không sao,anh đợi em đến lúc tốt nghiệp mới công khai. . . . . .”
Cô bỗng nhiên sảng khoái đồng ý ngược lại làm cho hắn bất an,hắn nhớ tới
chuyện đã đồng ý với cô,nhất thời cảm giác bản thân đòi hỏi có chút bá
đạo,cố tình gây sự .
Bộ dạng này của hắn khiến cho Hứa Lưu Liễm
nhìn cảm thấy trong lòng mơ hồ chua xót,cô kéo bàn tay lớn của hắn nhẹ
nhàng nắm,tròng mắt đen lưu ly nhìn thẳng hắn , “Chu Việt,là em trước
kia quá tùy hứng quá ích kỷ,một chút cũng không để ý cảm nhận của
anh,cám ơn anh đã bao dung em. Nếu tính toán kỹ,em hẳn là nên lựa chọn
đồng ý tất cả!”
Cô nói xong liền nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt
,mặc dù cô không biết bản thân có phải đã yêu hắn không,cũng không biết
mình có thể yêu hắn như yêu nồng đậm Trần Thanh Sở hay không,nhưng cô
biết cuộc sống của cô đã không thể thiếu hắn.
Lục Chu Việt nghe
cô nói lời này xong,tâm trạng đã không thể dùng hai từ kích động để hình dung,hắn thậm chí cảm thấy được từ khóe mắt rỉ ra chút ươn ướt, hắn đem nàng thật chặc ôm vào trong ngực một lần vừa một lần địa hô tên của
nàng,
“Lưu Liễm, Lưu Liễm, cám ơn em, cám ơn em chịu tiếp nhận anh!”
Đợi nhiều … năm,theo đuổi nhiều … năm,những năm tháng giao ra rốt cục đợi
được đến ngày cô đồng ý với hắn,trong chuyện này vui vẻ nhất chính là
hắn,mặc dù cô không nói yêu hắn,cho dù có một ngày cô yêu hắn nhưng
không sâu đậm giống hắn yêu cô,nhưng không sao cả,chỉ cần trong lòng cô
có hắn,vậy là đủ rồi.
Hứa Lưu Liễm chẳng qua nhẹ nhàng nhắm hai
mắt để hắn dùng sức ôm vào trong ngực,lực đạo mạnh đến sắp làm gãy xương cô,cô cũng không có giãy dụa,vì cô biết hắn đang xúc động.
Một
lát sau hắn buông cô ra cầm điện thoại trong tay định gọi,cô nhìn thấy
nụ cười trên mặt hắn lớn hơn trong lòng dâng lên một loại dự cảm
xấu,liền vội vàng đè tay hắn lại hỏi,
“Anh định làm gì?”
Khuôn mặt hắn thật tình,
“Báo cho bộ phận PR, để cho bọn họ báo tin tức em đã có chồng!”
Cô có chút dở khóc dở cười,
“Anh có cần thiết hưng sư động chúng như vậy không nha?”
“Anh một khắc cũng chờ không kịp,anh muốn để cho người toàn bộ thế giới
biết em chính là người phụ nữ của Lục Chu Việt,muốn cho những người có ý đồ với em ngừng lại!”
Hắn cười nhìn con mắt trong suốt của cô,giọng nói trẻ con như đưa bé.
Cô thở dài nhìn hắn,
“Như vậy đương nhiên không tốt? Nếu bị truyền thông chụp được thì hào phóng
thừa nhận,nếu chụp không được chúng ta vẫn có thể trải qua cuộc sống yên lặng ,như vậy không tốt sao?”
Hắn cúi đầu ở trên đôi môi đỏ mọng của cô ấn xuống hôn lên,
“Được! Theo ý em!”
Sau đó ngậm lấy môi cô nhiều lần hôn sâu,cô không có cự tuyệt,giơ tay lên
ôm hắn ngượng ngùng đáp lại hắn,trong văn phòng làm việc sáng ngời,ánh
sáng rực rỡ ấm áp xuyên qua cửa thủy tinh chiếu vào trên hai người ôm
nhau thật chặc hôn môi. . . . . .