Buổi tối khi Hứa Lưu
Liễm đến nhà Bành Duy Triết,mặt Bành Duy Triết vẫn còn có chút vặn
vẹo,nhưng đã không có khó coi như ngày đó,hắn mặc áo màu xanh quỳnh
quang tay đút vào miệng túi tựa tại cửa thư phòng nói với cô,
“Hứa Lưu Liễm, thật xin lỗi! Ngày đó em không nên thô lỗ với cô. . . . . .”
Mấy ngày qua hắn suy nghĩ rất nhiều,thật vất vả tâm trạng mới bình phục
lại, mẹ của hắn vì chuyện này đã không ngừng giáo huấn hắn,còn nói hắn
nếu như còn như vậy hoài sẽ đổi cô, hắn không thể làm gì khác hơn là
thỏa hiệp. Lão sư khác cho dù dạy giỏi hơn nữa, hắn cũng không muốn,hắn
chỉ cần cô.
Thật ra vốn Anh ngữ của hắn căn bản không tệ như
trong tưởng tượng người khác ,lúc đầu hắn cố ý nói trình độ Anh ngữ rất kém cỏi vì muốn mẹ quan tâm đến hắn,Bành vận cả ngày bận bộn nhiều
việc cơ hồ quên lãng, hắn chỉ còn cách để thành tích thấp Lão sư trường
học phải gọi điện thoại tìm phụ huynh mới khiến mẹ hắn chú ý,sau đó Bành vận lại bắt đầu không ngừng tìm thầy dạy kèm tại nhà cho hắn,nhưng mỗi
một lần đều bị hắn tức giận đuổi đi.
Sau lại tới cô,thành tích
hắn tiếp tục thấp chính vì muốn cô tiếp tục dạy hắn, dĩ nhiên mỗi lần
thời điểm thi hắn cũng sẽ phối hợp tiến bộ một chút,nếu không cô cũng
chán nản thất vọng không phải sao.
Hắn chân tình nói xin lỗi làm
Hứa Lưu Liễm kinh ngạc,theo cô nhìn thấy Bành Duy Triết là chàng trai
lòng tự ái vượt qua kiêu ngạo,ngày đó mặc dù hắn không kiểm soát được
nhưng cô cũng không hy vọng hắn có thể nói xin lỗi với cô,nghĩ thầm chỉ
cần hắn đừng nữa tiếp tục giận dỗi là được, cho nên lúc này nghe được
hắn nói xin lỗi cô cười thuận tiện trêu chọc hắn,
“Ai u, nghe em ở nơi này nói câu thật xin lỗi đúng là rất không dễ dàng nha,Lão sư sẽ tha thứ em!”
Thấy cô cười, Bành Duy Triết trên mặt lúc này mới hiện ra chút nụ cười,
“Để tỏ lòng nghiêm chỉnh xin lỗi cô,em hiện muốn mờic ô ăn cơm,em đã nói với mẹ giúp em đặt bàn ăn ở Tác Phỉ Á!”
Hắn cảm thấy cô vẫn xem nhẹ tình cảm hắn đối với cô là vì hắn chẳng bao
giờ chính thức biểu lộ qua với cô,hắn vốn định chờ sau khi xong thi tốt
nghiệp trung học sẽ biểu lộ sau đó kiên trì theo đuổi cô,không nghĩ tới
cô thậm chí có người đàn ông khác, ngày đó chút dấu vết trên cổ cô hắn
dĩ nhiên biết là gì, điều này làm cho hắn cảm giác nguy cơ, cho nên hắn
tính thừa dịp bữa ăn tối nay biểu lộ.
Mặc dù cô lớn hơn hắn vài
tuổi, nhưng hắn cho đây căn bản không vấn đề, hắn cũng không quan tâm
người khác nói cái gì chị em yêu nhau hay thầy trò yêu nhau ,hắn ở trong trường học cũng coi như nhân vật phong vân,cũng có rất nhiều cô
bé bằng tuổi đuổi theo hắn ,nhưng hắn vẫn chưa từng có cảm giác tim đập rộn lên như ở gần cô.
Hứa Lưu Liễm nghe hắn nói muốn mời cô ăn cơm vội vàng khoát tay,
“Mời ăn cơm,đừng đi,cô cũng vậy không có giận em,em không cần huy động nhân lực lên học quan trọng hơn!”
Cô nói xong liền cầm lấy sách giáo khoa tính vào thư phòng, nhưng Bành Duy
Triết che ở một bên cửa thanh kéo cô cố chấp kiên trì,
“Nếu cô không đi chứng tỏ cô không chịu tha thứ em!”
Hứa Lưu Liễm nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai trẻ tuổi không kềm chế được
,không biết nên nói cái gì cho phải,cô thật không phải là loại mật ngọt
chết ruồi mới có thể tha thứ hắn , hơn nữa cô vốn không có giận hắn,hắn
cần gì phải như vậy nha? Chẳng qua cô đâu biết đâu rằng, trong lòng
thiếu niên trẻ tuổi anh tuấn cất giấu tâm tư thế nào.
*
Tại sao hạnh phúc đều là ảo mộng
Khi đến gần Thiên đường lại nhanh tỉnh