“Cô ấy đến chỗ em làm gì?”
Lục Chu Việt dĩ nhiên biết cô nói có người khác làm chăn ấm cho cô không
thể nào chỉ người đàn ông khác,nhưng khi nghe nói Hạ Vi Lương ở chổ cô
vẫn rất căm tức,bởi vì ôn hương nhuyễn ngọc hắn mò không đến lại bị Hạ
Vi Lương chiếm lấy,nhưng Hạ Vi Lương sẽ không ôm bảo bối của hắn vào
lòng,vì người ta không thích con gái,người ta chỉ thích đẹp trai.
Hứa Lưu Liễm tìm tư thế thoải mái nằm khẽ cười nói với hắn ,
“Nói chuyện phiếm còn ôn chuyện cũ!”
Hạ Vi Lương ở bên bàn đọc sách vừa đánh chữ vừa quay đầu lại lớn tiếng ồn ào một câu.
“Ơ ơ,Lục lão sư,anh ngay cả con gái cũng ăn giấm sao,thật quá ích kỷ đi,thật chịu không nổi anh”
Hứa Lưu Liễm liếc cô một cái,không phải đang liều chết đánh chữ sao,còn có
tâm trạng nghe lén cô nói điện thoại.Quả nhiên hắn nghe được lời Hạ Vi
Lương sau truyền đến một tiếng hừ lạnh,cô mở miệng an ủi hắn,
“À,không nói nữa,với lại thời gian không còn sớm,anh cũng mau nghĩ ngơi sớm đi”
“Ngày mai anh đi tìm em!”
Hắn bất đắc dĩ ném cho cô một câu,cô suy nghĩ một chút chuyện ngày mai không thể làm gì khác hơn mở miệng nói xin lỗi,
“Ai nha,ngày mai sợ rằng không có thời gian,em phải cùng Vi Lưng đi dạo phố mua quần áo,còn phải đi một chuyến đến ba em!”
Cô gái Hạ Vi Lương này,đột nhiên kéo cô đi mua áo mừng năm mới,còn bên phía Hứa Định Biên cô cũng phải đi.
“Vậy thì tối ngày mai!”
Hắn có chút tức giận,nói xong liền cúp điện thoại,Hứa Lưu Liễm vội vàng hỏi,
“Ơ ơ,tối mai anh đến nhà em hay thế nào?”
Nhưng bên tai đã truyền đến thanh âm cúp điện thoại tích tích,cô buồn bực trở
mình trên giường,người này làm sao vậy,một ngày không thấy mặt không
được sao?
Vốn đang đánh chữ Hạ Vi Lương xẹt một cái chạy đến trên giường nhìn cô mới vừa cúp điện thoại mập mờ cười,
“Ai u ai u, nhìn hai người anh anh em em,thật là ước ao có người bên cạnh!”
“Hứ,cậu đánh xong chữ rồi sao?”
Gối của Hứa Lưu Liễm đã bị cô đoạt lấy,xoay người ôm IPAD của mình nhìn
tiểu thuyết hiện lên,Hạ Vi Lương quả nhiên lập tức bay đến bàn sách tiếp tục lộp bộp đánh chữ,
“Ai,hôm nào chị đây cũng mang IPAD, so với mang theo Tiểu Lam tiện hơn rất nhiều!”
Laptop Hạ Vi Lương là màu lam,cô luôn thân mật gọi nó là Tiểu Lam.
“A ——!”
Hạ Vi Lương mới vừa cằn nhằn không đến mấy câu bỗng nhiên lại hét lên,Hứa
Lưu Liễm sợ hết hồn vội vàng bò dậy chạy tới nhìn cô,chỉ thấy Hạ Vi
Lương ngồi đối diện màn hình máy tính đen thui khóc không ra nước mắt.
“Tại sao như vậy?”
Hứa Lưu Liễm cũng rất buồn bực,vừa rồi không phải rất tốt sao,bỗng nhiên màn hình lại đen thui?
Hạ Vi Lương giống như điên vuốt vuốt máy tính của mình,gấp đến độ sắp khóc lên,
“Hu hu hu,bản thảo của tớ,bản thảo tớ viết cả đêm nha!”
“Vi Lương,đừng có gấp, nếu không khởi động xem lại một chút?”
Hứa Lưu Liễm an ủi cô, Hạ Vi Lương lúc này mới hoàn hồn vội khởi động
lại,trong quá trình chờ đợi khởi động cô một lần lại một lần nói liên
miên cằn nhằn,
“Tiểu Lam ơi,chị không phải thật muốn vứt bỏ
em,chị chỉ nói muốn mua IPAD,nhưng thật ra chị đây không muốn mua,em
đừng bãi công kháng nghị biết chưa?”
Rốt cuộc máy tính khỏi động
xong,Hạ Vi Lương phát hiện bản thảo của mình may bị mất một chút chứ
không mất hoàn toàn,cô không có thời gian đau khổ chút ít bản thảo bị
mất lại lần nữa vùi đầu đánh chữ.
Sau lại chờ Hạ Vi Lương đánh
đến hơn 12 giờ,sau đó vô cùng mệt mỏi nằm trên giường,Hứa Lưu Liễm cả
đêm cũng bị cô làm cho tâm trạng không yên,cho nên cũng hết buồn ngủ.
Hai người lẳng lặng nằm trên giường,bọc một cái chăn cảm nhận yên tĩnh
trong đêm đông,hồi lâu Hạ Vi Lương sâu kín thở dài một hơi,
“Lưu
Liễm,tớ cảm thấy tớ quá mức lệ thuộc vào máy tính của tớ,như vậy thật
không tốt, thật không tốt,cậu nhìn thấy đó nói một chút lại xảy ra ngoài ý muốn,tớ hoàn toàn luống cuống tay chân!”
Hứa Lưu Liễm nhẹ nhàng tiếp lời cô,
“Cũng giống như cuộc sống của chúng ta,không nên quá độ lệ thuộc vào một
người nào đó,đến một ngày nào đối phương bỗng nhiên rời đi hoặc xảy ra
điều gì ngoài ý muốn,đó sẽ là điểm chí mạng của chúng ta!”
Cô
hiểu Hạ Vi Lương muốn nói gì ,nhắc nhở cô không nên yêu mù quáng, không
nên yêu mất đi chính mình,nếu không đến cuối cùng bị thương chỉ có bản
thân mình.
“Lưu Liễm. . . . . .”
Hạ Vi Lương không nói gì,giọng nói có chút chua xót nhẹ nhàng lẩm bẩm tên cô.
Cuộc đời sao mà ngắn,sinh mạng của ngươi có phải cũng ngắn như thế,mình không cần nói thêm gì người đó cũng sẽ hiểu.
*
Ngày hôm sau Hứa Lưu Liễm dậy rất sớm,bởi vì cô còn muốn đi sang chỗ Hứa
Định Biên,Hạ Vi Lương không đi bảo là muốn đánh chữ, Hứa Lưu Liễm trêu
ghẹo cô,
“Lúc đi học tớ cũng chưa từng thấy cậu tích cực như vậy!”
Hạ Vi Lương trừng cô,cô xem thấy Hạ Vi Lương ở nơi đó mở máy tính bỗng
nhiên lại nhớ tới cái gì,mặt có chút đỏ lúng túng mở miệng,
“Cái kia Vi Lương. . . . . .”
“Sao? Lưu Liễm,cậu có chuyện gì? Mặt tại sao hồng như vậy? Không phải là bị cảm chứ?”
Hạ Vi Lương nhìn sang cô, kinh ngạc hỏi,cô nhắm mắt hỏi ra miệng,
“Cậu có tấm ảnh kia hay không?”
Lần trước hắn không phải nói để cô chủ động sao,cho nên đã nghĩ muốn xem
phim tìm chút kinh nghiệm. Hạ Vi Lương là tiểu thuyết gia sắc
tình,hẳn sẽ có những món đồ đó?
Nhìn vẻ mặt cô đỏ không thôi,Hạ
Vi Lương nhất thời hiểu lời cô nói có dụng ý gì,lập tức mập mờ cười bắt
đầu lục lọi máy tính của mình,
“À,không có,mấy tấm này được không!”
“Ảnh gì?”
Hứa Lưu Liễm không hiểu đi đến phía trước,khi nhìn đến trong màn hình Hạ Vi Lương xuất hiện hình ảnh hai nam nhân dây dưa chung một chỗ,một lông
mày nhất thời nhíu lại,vội vàng đứng dậy dời ánh mắt sang nơi khác.
“Hạ Vi Lương,cậu,cậu là hủ nữ sao!”
Cô buồn bực kháng nghị,khi ở trung học đệ nhị cấp cô mặc dù cũng học theo
Hạ Vi Lương xem rất nhiều tiểu thuyết BL,nhưng đọc là một chuyện,chân
thật thấy lại là chuyện khác.
Cô không phải loại hũ nữ thích
BL,cô bình thường chỉ lên net xem tin tức hoặc xem một chút tiểu thuyết
bình thường,sau đó xem một chút hình ảnh liên quan đến phương diện kiến
trúc.
Hạ Vi Lương bình tĩnh đóng hình ảnh lại,
“Ai nha đại Hứa,xem ra tỷ tỷ không có ở bên cạnh muội những năm này,muội OUT rất
nhiều nha,hiện tại nào có xem hình kia,người xuất hiện cũng đã nhìn
thấy!”
“Không tính,tớ không thích loại này !”
Cô rốt cục hiểu Hạ Vi Lương tại sao thích xoi mói bọn đàn ông,thì ra đã xem nhiều loại này.
Sau khi ăn xong điểm tâm cô phải đến bên Hứa Định Biên,Hạ Vi Lương thì ở
lại nhà cô đánh chữ,hai người hẹn đợi cô ra khỏi nhà của Hứa Định Biên
rồi cùng đi dạo phố.
Bên Hứa Định Biên kể từ sau sự kiện kia bắt
đầu dần dần ít tiếp xúc công chúng,thật ra thì ông vốn là người được đề
cử chức thị trưởng Ôn Thành, mặc dù ông không thích những loại tranh
giành quyền thế,nhưng bởi vì ông là người xử lý công việc công minh cùng với danh tiếng trong sạch hóa bộ máy chính trị, cho nên tất cả mọi
người rất mong đợi ông lên làm thị trưởng. Nhưng sau khi bị chuyện
này,nghe nói mấy ngày hôm trước thượng cấp mới vừa nhận mệnh cho Lục
Phương Đình làm thị trưởng Ôn Thành.Cho nên thời điểm Hứa Lưu Liễm đi
đến tâm trạng có chút nặng nề,trước kia trong lòng cô không có Lục Chu
Việt,cho nên cũng không có suy nghĩ đến chuyện này quá nhiều.
Cô
trước kia đã nghĩ dù cô có chết cũng không trước mặt thừa nhận quan hệ
mình cùng Lục Chu Việt trước mặt Hứa Định Biên,vì cô và hắn không có
quan hệ, nhưng hôm nay trong lòng cô có hắn,nên hi vọng hắn có thể được
người nhà của mình tiếp nhận,bên Liên Tố đã sớm không có việc gì,nhưng
bên Hứa Định Biên thì. . . . .
Hứa Định Biên trước sau như một
yêu thương cô,nhưng càng như vậy thì trong lòng cô càng cảm thấy khổ
sở,trong thư phòng,Hứa Định Biên nhìn thoáng qua cô tâm trạng không yên
ân cần hỏi,
“Tiểu Liễm? con có phải có tâm sự gì không?”
Thấy cô như vậy,ông cho rằng cô đã quen bạn trai,liền cười nói,
“Yêu cầu duy nhất của bố chính là,đối tốt với con gái bảo bối của bố,những thứ khác. . . . . . không quan trọng!”
Hứa Định Biên vừa nói xong câu này vừa sâu lắng nhìn cô,
“Không liên quan đến gia đình hắn, bối cảnh, còn có thân phận!”
Ông trước kia mơ hồ nghe nói qua Lục Chu Việt vô cùng quan tâm cô,nhất là
lần trước ông gặp chuyện không may,nghe nói là Lục Chu Việt ra tay cứu
giúp , hôm nay nhìn phản ứng của con gái,trong lòng ông đại khái cũng
đoán ra,nếu là người khác con bé sẽ trực tiếp đưa đến cho ông nhìn,chứ
không phải khó xử như bây giờ.
Hứa Lưu Liễm hốc mắt chua chát
thiếu chút nữa rơi xuống nước mắt,Hứa Định Biên nói lời này,đã xóa đi
kiêng kị lớn nhất trong lòng cô,còn yêu cầu duy nhất của ông,Lục Chu
Việt nhất định làm được,hắn đối với cô rất tốt,người sáng suốt nhìn một
cái đã nhận ra.