Bất quá cô không nghĩ tới trong chốc lát, nữ thư ký xinh đẹp thông minh Lâm San Ni thật đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy cô ở chổ này Lâm San Ni cũng không khỏi sửng sốt một chút,không
phải cô có ý gì,mà là đi theo bên cạnh hắn nhiều năm như vậy,cô đã dưỡng thành thói quen, mỗi khi gặp hắn có bữa tiệc,bọn họ ở bên ngoài chờ đón hắn rời đi. Hắn không phải không có tài xế,cô chẳng qua không yên lòng
để hắn say mèm giao cho vào trong tay người khác.
Giờ khắc này
nhìn cô bé kia mặt mũi lạnh tanh đứng ở nơi đó ,trong lòng Lâm San Ni
tất cả đều là khổ sở.Hắn quả thật đặt cô ta ở vị trí rất quan trọng,
ngay cả Đường Dục Hàn và Diêm Hạo Nam hai nhân vật nổi tiếng đi theo bên cạnh hắn nhiều năm như vậy,cũng không đến mấy lần thấy cô thư ký kia,
bọn họ mới đến hắn đã khẩn cấp đưa cô bé đến cho bọn họ gặp.
Đây chính là khác nhau giữa yêu và không yêu!
Ép buộc mình nhìn sang mấy người bọn họ lễ phép mỉm cười một chút,cô mặt không đổi sắc nhìn hắn đang ngồi trên ghế xoa trán.
Bởi vì lúc này trong phòng có bốn người, không có một người nào,không có một ai đi qua dìu,cô thật sự không đành lòng nhìn nữa.
Bọn Trác Thính Phong không đi đở chủ yếu cho là Hứa Lưu Liễm có thể đến đở, cũng muốn ép cô đi đở. Nhưng Hứa Lưu Liễm sau khi bị hắn nói ban nãy
không đi đỡ hắn,cứ thờ ơ đứng ở nơi đó.
Lúc Lâm San Ni đi tới cô
cũng chỉ mím môi nhích sang bên cạnh để cô ta có chỗ đi,nếu như nói
trước đây cô có chút ý nghĩ đi đỡ hắn,thì giờ phút này nhìn Lâm San Ni
thuần thục đỡ hắn dậy đi ra ngoài,một chút ý nghĩ đó cũng không còn.
Không biết tại sao giống như giận dỗi,nghĩ dù sao nữ thư ký kia đỡ thuần thục như vậy, không bằng cứ để cô ta đỡ là được,nghĩ tới đây cô nghiêng đầu
xoay người muốn đi ra ngoài, tối nay tan cuộc cô cũng nên trở về trường
học.
Thời điểm đi tới bên cạnh mấy người Trác Thính Phong, Đường Dục Hàn kia có chút nghiến răng nghiến lợi nói,
“Tôi nói nha đầu cô lòng cũng thật tàn nhẫn? Hắn say thành dạng này mà cô
không đi dìu? Không đi đở cũng thôi, hiện tại hắn bị phụ nữ khác kéo cô
cũng không có động tá gì?”
Hắn nói như vậy làm cho Hứa Lưu Liễm
rất tức giận,không phải cô bảo hắn uống nhiều,cũng không phải cô nguyện ý tới tham gia tụ họp cùng bọn họ, bất quá cô còn chưa mở miệng lại bị
Diêm Hạo Nam một câu nói ngăn lại, chỉ thấy Diêm Hạo Nam lạnh lùng rất
ít nói chuyện liếc cô một cái, giọng nói lành lạnh,
“Cô ta không tim không phổi không đáng để nói!”
Hắn nói xong hừ lạnh một tiếng sải bước rời đi,Đường Dục Hàn cũng đi theo
rời đi, còn dư lại một mìnhTrác Thính Phong, muốn nói lại thôi nhìn cô
hồi lâu lắc đầu thở dài rời đi,vẻ mặt biểu đạt ý cô làm hắn rất thất
vọng.
Hứa Lưu Liễm bị bọn họ kẻ xướng người họa châm chọc ráng
nén giận,rõ ràng hắn áp đặt cuộc sống của cô,áp đặt tình cảm cho cô,tại
sao cho tới cuối cùng ngược lại là cô sai?
Lúc cô từ bên trong
ra,mấy người bọn họ đang đứng chờ xe cửa quán,hắn được Lâm San Ni thân
thể có chút nghiêng,bóng lưng thoạt nhìn có chút nản lòng,cô cắn cắn môi nắm chặc túi của mình xoay người đi sang bên cạnh.
“Em đi đâu vậy?”
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng thét tức giận của hắn,cô vừa quay đầu
lại chỉ thấy khuôn mặt lửa giận của hắn nhìn chằm chằm cô,cô không biết
mình nơi nào chọc hắn,trong lòng cô vốn cũng có hỏa,hôm nay hắn cũng đã
rống cô cho nên cô cũng không chút khách khí đáp lại hắn ba chữ,
“Về trường học!”