Liên Hoa Bảo Giám

Chương 284: Chương 284: Ấu nữ tịch dương đồ






Sắc mặt bình tĩnh của giáo hoàng không chút nào thay đổi, lắc đầu:

Đêm qua chuyện mất mát sẽ không phải Francis làm! Một tên trộm, sẽ không ngu ngốc đến nỗi ngày thứ hai mang tang vật ra dùng! Hơn nữa thần sứ nói, thập cấp Thấm Thủy Vân Kỳ đồng thời bị bức bách nhận chủ, Francis căn bản không có thực lực như vậy - cho dù là Đỗ Trần thần sau lưng hắn cũng không có khả năng cường đại vượt quá tưởng tượng - chỉ có thần hoàng Prince năm đó mới làm được.

Bairu khom người nói:

- Bệ hạ thánh minh! Ta cũng cho rằng như vậy, cho nên chỉ phái người âm thầm lưu ý Francis, mà không kinh động hắn... nhưng, bút pháp của họa thần không thể bắt chước, Bairu mặc dù vô năng, nhưng cũng có chút hiểu biết nghệ thuật, tuyệt sẽ không nhìn lầm. “Ấu nữ tịch dương” trong tay Beiermengde, tuyệt đối là bút tích vạn kim khó cầu của họa thần.

Thần điện tĩnh lặng, Bairu cũng cúi đầu trầm mặc không nói, không dám cắt đứt sự suy tư của đại biểu chúng thần trên đời.

Thật lâu sau...

- Đêm qua, thấm thủy doanh mất trộm, hôm nay, Beiermengde cầm trong tay một bức họa thần “Ấu nữ tịch dương”! Điều này sáng tỏ điều gì...

Giáo hoàng bình tĩnh nói:

- Bairu, đại biểu chúng thần trên trời muốn nghe cái nhìn của ngươi.

Bairu mỉm cười:

- Bệ hạ, Francis có hay không có liên quan tới vụ trộm, điều này không trọng yếu! Về phần Beiermengde trong tay vì sao có một bức họa của họa thần… điều này cũng không phải trọng điểm.

- A? Tiếp tục nói.

Giáo hoàng trong mắt lộ ra ý cười.

Bairu cười nói:

- Trọng điểm chính thức là - Bairu thấy được cơ hội, một cơ hội có thể nghiệm chứng Đỗ Trần thần có thật sự tồn tại hay không, và hắn rốt cục cường đại tới mức nào.

Không đợi giáo hoàng đặt câu hỏi, Bairu nói tiếp:

- Ngày trước, Thấm Thủy Thần Sứ cố gắng bắt Francis, Ziege ra mặt bảo vệ! Lúc này đấu thần học viện còn quan trọng hơn so với Thấm Thủy Hồ hư vô mờ mịt xa xăm, mười năm mới tới nhân gian một lần, người không cho rằng Thấm Thủy Thần Sứ quá trọng yếu. Cho nên, bệ hạ ra mặt giúp đỡ Ziege, bảo vệ Francis.

Tiếu ý trong mắt giáo hoàng càng rõ.

Bairu nhìn trộm, phản ứng giáo hoàng khiến hắn mừng rỡ trong lòng, lập tức tiếp tục:

- Nhưng, bệ hạ trong lòng vẫn hiểu được, nếu lúc ấy Ziege không ra mặt bảo vệ Francis thì có bao nhiêu cái tốt? Như vậy, Francis bị Thấm Thủy Hồ, Thấm Thủy Thần Sứ áp bức tới cực điểm, nhất định toàn lực phản kháng, nhưng với tùy tùng Brook của hắn không thể phá Thấm Thủy Vân Kỳ, cho nên, Francis nhất định tìm Đỗ Trần thần cầu cứu, kể từ đó, ngài có cơ hội nhìn thấy con chủ bài của hắn - thực lực của Đỗ Trần thần, tới cùng tới cảnh giới gì.

- Đáng tiếc, Ziege lại ra mặt, đại biểu chúng thần trên trời cũng chỉ có thể lựa chọn giúp Ziege, bỏ qua cơ hội quan sát Francis! Quả thật có chút tiếc nuối!

Trên mặt giáo hoàng không lộ chút vẻ đáng tiếc, ngược lại mỉm cười.

Lúc ấy tâm tư giáo hoàng đích xác là như thế.

Bairu nói:

- Vậy lúc này đây, cơ hội bức Đỗ Trần thần ra mặt lại tới...

Hắn hít sâu một hơi, rất nhanh nói một đoạn thoại thật dài:

- Bệ hạ, mặc kệ Francis có đúng là kẻ trộm hay không, dù bức họa trong tay Beiermengde có phải là bức bị mất hay không, nhưng bởi vì nó quả thật là thủ bút của họa thần, đó đủ làm chứng cớ to như núi cho các Thấm Thủy Thần Sứ! Ta đã nhờ giáo phụ Cloud cản trở Ziege, bệ hạ có thể ngồi xem Thấm Thủy Thần Sứ cùng Francis đánh nhau...

Giáo hoàng tựa hồ có ý trách:

- Thấm Thủy Thần Sứ một khi biết tin, sẽ cùng Francis thế bất lưỡng lập, cũng sẽ đánh lớn! Nhưng, các nàng mất đi Thấm Thủy Vân Kỳ, chỉ cần Brook cũng có thể giết bọn họ, Francis còn không cần mời Đỗ Trần thần ra mặt.

- Bệ hạ, Thấm Thủy Thần Sứ đích xác không đủ uy hiếp tánh mạng Francis, nhưng mà để bức bách Đỗ Trần thần lộ diện bảo vệ Francis... nếu có thêm Long tộc thì sao?

Bairu cúi đầu cười khẽ.

Giáo hoàng cười không ra tiếng:

- Chuyện này giao cho ngươi đi làm.

- Bệ hạ yên tâm, Bairu nhất định làm cho Francis thân hãm hiểm địa, sinh tử tồn vong, đồng thời dẫn xuất Đỗ Trần thần! Đương nhiên, hết thảy cùng thánh giáo sẽ không liên quan.

Ngồi trên bảo tọa, thấy Bairu hưng phấn rời đi, giáo hoàng khép hai mắt lại...

Bairu không thẹn mình đề bạt hắn nhiều năm nay, khả năng làm việc cũng tốt! Đáng tiếc, đáng tiếc tâm tư của hắn nhiều một chút! Nếu Thomas có một nửa tâm cơ của Bairu, hoặc Bairu có một nửa sự trung thành của Thomas... vậy thật tốt.

Nhưng đêm qua đến tột cùng là ai đã hạ thủ? Phá giải thập cấp thánh khí, thực lực này ra sao chứ? Nhưng tên trộm chạy trốn chỉ có thực lực hóa thân thành thủy quang, rất nhiều người đều xác nhận hắn không phải hết sức cường đại... điều này sáng tỏ cái gì?

Bí pháp! Trên người tên trộm có một loại bí pháp có thể dùng thực lực thấp để phá giải cao cấp thánh khí.

Giáo hoàng mở con mắt, tinh quang chớp động...

Thật lâu sau.

Giáo hoàng mở miệng phân phó:

- Chuẩn bị! Đại biểu chúng thần trên đời muốn tự mình thẩm tra vụ mất trộm ở Nguyệt hồ! Mặt khác, nếu bắt được tên trộm hóa thân thành lam thủy kia, nhất định phải bí mật không nói ra ngoài, mang hắn tới gặp ta! Ta muốn tự mình thẩm vấn hắn.

Bairu nói mấy câu, khiến cho Nguyệt hồ mới khôi phục bình tĩnh lại hỗn loạn.

Hắn nói với thần sứ:

- Mấy vị, ta vừa rồi phát hiện trong tay dưỡng nữ của Francis một bức họa của họa thần “Ấu nữ tịch dương đồ”! Tỉnh táo, xin mấy vị tỉnh táo! Nghe Bairu nói xong đã... Giáo hoàng bệ hạ công chính vô tư, lần này, hắn tuyệt sẽ không bao che cho Francis! Nhưng là, cũng không thể loại trừ có người cố ý mang tang vật hãm hại Francis! Mà Nguyệt hồ bị mất trộm, Thiên Mục lâm lại chỉ có thế lực ba nhà, cho nên, công bình mà nói, giáo đình cùng Long tộc bây giờ đều có hiềm nghi! Vì tra rõ chân tướng, xin mấy vị thần sứ dùng danh nghĩa Quý thần, mời Long tộc hiệp tra! Thánh giáo chúng ta cũng sẽ toàn lực phối hợp.

Sau đó, Thấm Thủy Thần Sứ chạy tới doanh địa Long tộc.

Long thần Samuel bế quan, quyền lớn nhất là Liege nói:

- Đích xác, Thiên Mục lâm chỉ có thế lực ba nhà, trước khi kẻ trộm bị bắt, trên lý luận của vụ mất trộm tại Nguyệt hồ, chúng ta cùng thánh giáo đều có hiềm nghi! Long thần bệ hạ đã cấp đại ấn cho mấy vị Long thần, vậy các ngươi chính là khách nhân của Long tộc tại Thiên Mục lâm! Sự kiện Nguyệt hồ Long tộc tuyệt không khoanh tay đứng nhìn, nếu đã có tin tức, ta tự mình suất lĩnh Long thần cận vệ trợ giúp các ngươi điều tra.

Cuối cùng, cùng Long tộc hội họp, Bairu nói:

- Vì công bình, chúng ta gọi Francis vào giữa giới tuyến thế lực hai nhà - Nguyệt hồ để điều tra, hai nhà cùng thính thẩm.

Hết thảy đều làm hết sức bí ẩn nhanh chóng, mà Đỗ Trần còn đang sửa sang lại tang vật.

Nhưng lúc này, tiểu Bối Bối chạy trở về, cẩn thận nhìn Thomas đang ngủ say, hai tay nhỏ bé che miệng, nhỏ giọng nói:

- Ba ba, nói cho ngươi một chuyện phi thường không tốt a.

Đỗ Trần nhướng mày, nhìn một chút Dịch Cốt đang ở bên giúp hắn sửa sang, hai người cười khổ.

- Bảo bối, có chuyện gì không tốt?

Đỗ Trần cười nói.

Tiểu Bối Bối lấy ra “Ấu nữ tịch dương đồ”, nói chuyện vừa rồi Bairu tinh thần dị thường! Đỗ Trần một mặt nghe, một mặt sửa sang lại tang vật:

- Phúc đồ này khiến cho tinh thần Bairu dị thường... đáng chết! Đây là...

Lúc này Đỗ Trần mở một cái bao, sợ hãi phát hiện, bên trong cũng có một bức “Ấu nữ tịch dương đồ”.

Cơ hồ trong nháy mắt, Đỗ Trần biết chuyện không ổn rồi.

Sao lại xảo hợp như vậy chứ? Đương nhiên có hai bức họa giống hệt nhau, trong đó một là tang vật, cái kia bị Bairu thấy được... bây giờ giáo đình sợ rằng đã bí mật bao vây, muốn thu thập mình.

- Ba ba ngươi đã quên rồi sao? Hơn năm trước, tại đấu thần đảo...

Đỗ Trần vỗ cái trán:

- Đáng chết, ba ba muốn bắt đi.

Hắn đột nhiên nói:

- Brook, theo ánh mắt ta mà làm việc. Bối Bối, mấy món đồ chơi của ngươi đâu? Toàn bộ mang tới đây... Andy, tới hỗ trợ, trong kho còn nhiều đồ chơi của tiểu thư, ngươi mang hết ra đây.

Chỉ chốc lát, bên ngoài có người tới:

- Francis giáo phụ, Thomas đấu thần! Giáo hoàng bệ hạ lệnh các ngươi lập tức tới Nguyệt hồ, không được chậm trễ.

Đỗ Trần nhìn qua thấy đã chuẩn bị tốt lắm, liền phân phó:

- Đánh thức Thomas dậy, Andy, ngươi mang những thứ vừa chuẩn bị lên lưng, đừng bí xị như vậy, thứ này nhẹ mà, không khó khăn cho ngươi đâu.

Đỗ Trần ôm tiểu Bối Bối, trong khi Dịch Cốt dẫn Thomas mơ màng đi tới Nguyệt hồ, phát hiện hào khí nơi này hoàn toàn không bình thường.

Ngay phụ cận doanh trại thấm thủy, mấy trăm Long tộc cùng hơn ngàn hắc giáp võ sĩ cùng đối diện phái xa, sát khí ập tới, kim liễn của giáo hoàng đứng ở bên bìa rừng. Đối diện trên không trung, Liege cũng đang ngồi trên một cự long màu vàng.

Ánh mắt mọi người, tập trung lên Đỗ Trần.

Nguyệt hồ tĩnh lặng.

Donna mấy thần sứ vừa thấy Đỗ Trần tới, đột nhiên đứng dậy bay tới, các nàng không có thánh khí, tay không chỉ Đỗ Trần, mắng:

- Francis! Mau nhận tội, giao ra tang vật! Chúng ta có thể ban cho ngươi một cái chết có thể diện.

Bairu đi theo bên người Donna, bên cạnh còn có một trung niên tráng hán mà Đỗ Trần cũng không nhận ra, chắc là người của Long tộc, Bairu nghiêm mặt:

- Francis giáo phụ, bệ hạ đang nhìn ngươi, ngươi mau nói thật đi.

Đỗ Trần “ngây ngốc” đưa mắt nhìn bốn phía, khó hiểu nói:

- Bairu các hạ, làm sao vậy?

- Ngươi còn dám không nhận tội? Bọn tỷ muội, giết hắn.

Donna nhảy lên, đưa tay muốn giết Đỗ Trần.

Dịch Cốt cười lạnh, chuẩn bị ra tay, chỉ nghe Liege quát:

- Thần sứ, chuyện này hỏi rõ mới được! Dù sao trước mắt không thể xác nhận Francis là tên trộm.

Donna hạ xuống đất, chỉ vào Đỗ Trần mắng:

- Francis, đêm qua thấm thủy doanh bị trộm, mời vừa rồi, dưỡng nữ ngươi cầm trong tay một bức họa mà chúng ta bị mất, ngươi giải thích thế nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.