Trong lòng nghĩ, tiểu Bối Bối trong ngực Đỗ Trần cười híp mắt nhìn Bairu.
Bairu tự nhiên biết Đỗ Trần đang đợi cái gì, nhưng hắn vẫn cười, cười có chút khó coi:
- A a, Francis huynh đệ, ta Bairu tự xưng một câu đại ca, huynh đệ, ai, lần này ngươi sao lại mang theo chất nữ? Như thế nào lại còn bị mấy...
Hắn thấp giọng nói, cười quái dị:
- Còn bị mấy lão yêu bà biến thái thấy được!
Lão yêu bà? Lại còn biến thái?
Đỗ Trần trong lòng biết Bairu ý chỉ mấy bạch y nữ tử là vì mình có quan hệ gần gũi, còn cảm thấy kỳ quái là Bairu không có nói thẳng ra như Thomas vô lo vô nghĩ, có thể để hắn nói ra “Lão yêu bà” ba chữ, vậy, mới rồi bốn bạch y nữ tử kia mười phần thì có tới tám chín là lão yêu bà! Hơn nữa dám chắc không phải cấp bậc bình thường.
Đỗ Trần cười nói:
- Tiểu Bối Bối nhà ta đáng yêu như vậy, ta không thể tách ra khỏi nàng.
Hắn nói lời nói thật, - thúi lắm, quân đội nhà ta chẳng lẽ không mang theo lôi đạn? Hơn nữa đây là một tiêu chí tiêu chuẩn - ta không có tâm xấu, ta mang theo tiểu nhà đầu không có sát thương lực tới.
Hắn thấp giọng nói:
- Lão yêu bà? Các nàng thoạt nhìn không quá già, cái từ “Yêu kia”... có chút giống thôi.
- Cái gì mà giống, căn bản là vậy.
Một kẻ mà mồm miệng kín như bưng lại phá lệ nói vậy, nguyên lai, Thomas lão đại vừa rồi không có biện pháp đã trở lại, hắn ngồi giữa Đỗ Trần cùng Bairu, sắc mặt cũng đỏ như râu mép, rụt cổ nhìn Đỗ Trần, cũng tính là hành động xin lỗi.
Sau đó nói:
- Ngươi ngẫm lại, một mẹ mìn, từ nhỏ bị người nuôi như nuôi chó, lớn lên, trong đầu chỉ biết chủ tử các nàng nói là chân lý, lại cả đời chưa từng gả ra ngoài, vậy khi nàng mười bảy tuổi, không phải là lão yêu bà thì còn là gì? Nói lão yêu bà đều là tiện nghi cho các nàng rồi!
Nói xong, Thomas cười ha hả.
Bairu cũng ở bên gật đầu, hé miệng cười, đồng ý với cách nói của Thomas.
Đỗ Trần cùng tiểu Bối Bối có chút ngạc nhiên.
Bairu cười giải thích, nhưng hắn dụng từ ngữ nho nhã hơn Thomas:
- Francis huynh đệ, đại ca biết ngươi rất muốn biết rõ mấy lão bà kia có thân phận lai lịch gì, nhưng là,... giáo đình có quy củ của giáo đình, thân phận chính xác của họ là cơ mật thủy tinh cấp, chỉ có người trên giáo phụ mới biết được... a, cho nên đại ca bây giờ chỉ có thể nói cho ngươi một bộ phận, đó là, phải theo lệnh của giáo hoàng bệ hạ.
- Ta hiểu, ngươi cứ nói.
Lỗ tai của Đỗ Trần nghe Bairu, con mắt lại nhìn chằm chằm Thomas, lão đại râu đỏ này vô cùng không tự nhiên.
Tiểu Bối Bối cũng nhìn hắn.
Bairu chậm rãi nói:
- Các nàng tự xưng thần phó bắt nha đầu! Thần phó hai chữ này, các nàng nên gọi như vậy, bởi vì chủ nhân của các nàng đích thật là... thần! So với giáo hoàng bệ hạ còn mạnh hơn một chút.
Đồng tử của Đỗ Trần có chút co rút lại. Trừng con mắt suy tư:
- Khó trách kiêu ngạo như vậy, thế lực các nàng đại biểu, ngay cả long thần cùng giáo hoàng bệ hạ cũng không dám dễ dàng đắc tội?
Bairu gật đầu:
- Nghe nói, vị thần kia tính tình hết sức cổ quái, mà tính tình của đông đảo thần phó dưới tay nàng đều có vài phần tương tự nàng! Hơn nữa thế lực bọn họ ở một địa phương kỳ dị, toàn bộ do nữ nhân tạo thành, các nữ nhân cả đời không cho xuất giá, nếu không, thần phó kia cùng trượng phu của nàng, thậm chí kể cả hài tử, đều phải chết dưới thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
- Trên đời không có ai có thể sống suốt đời mà không chết, vậy các nàng cướp đoạt nữ tử là vì kéo dài...
Bairu gật đầu nói:
- Đúng vậy, vị thần kia mặc dù mạnh mẽ vô cùng, thọ lâu dài, nhưng thủ hạ dưới tay nàng lại sống không lâu! Vì cam đoan thế lực kéo dài, các nàng cứ cách mười năm lại tới tam đại lục một lần, sưu tập tiểu cô nương thiên tư xuất chúng trở về bồi dưỡng - về phần phương pháp bồi dưỡng, giáo đình mặc dù không biết tỉ mỉ, nhưng đại khái hiểu rõ một chút, Thomas nói đúng.
Đỗ Trần đột nhiên phát hiện một chút nghi hoặc:
- Các nàng không ở tam đại lục mà ở một địa phương khác phát triển thế lực sao? Cũng không có tin tức về căn cứ sao?
- Đúng vậy, địa điểm của thế lực kia cực kỳ thần bí, đại ca nói cho ngươi một câu nói thật, về cứ điểm của các nàng, các đại giáo hoàng đều điều tra, cho tới giờ không ai thành công, hơn nữa người phái đi dò xét, kể cả cửu cấp đấu thần đều chưa có ai còn sống trở về.
Đỗ Trần lại hỏi:
- Vậy... các nàng hình như rất quen thuộc với giáo đình?
- A a, đây là tự nhiên, giáo hoàng bệ hạ thân là thần, đại biểu chúng thần trên trời... các đại giáo hoàng đều có chút liên lạc với thế lực kia.
Thomas ngắt lời:
- Đúng vậy, hơn nữa nói cho ngươi, giáo đình còn ngầm hiệp nghị sưu tập các tiểu cô nương cho các nàng, lần này thời gian mười năm lại tới, Bairu tới đón các nàng, chính là mời các nàng tới Thiên Mục lâm để nghiệm thu các tiểu nha đầu mà giáo đình đã thu được những năm gần đây! Tiện đường lợi dụng chủ nhân của các nàng hù dọa long thần một chút... Bairu ngươi nhìn ta cái gì? A, đáng chết, đây là chuyện cơ mật thủy tinh cấp, Francis không thể biết...
- Ha ha! Ha ha.
Đỗ Trần đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to.
Đây là thần? Giáo hoàng thần này bằng vào uy vọng không người có thể so sánh, sưu tập tiểu cô nương còn không hiểu sự, sau đó đưa cho một vị thần khác đổi lại chỗ tốt... mà vị thần kia cường đại hơn, nuôi các tiểu cô nương như nuôi chó, từ nhỏ tẩy não, để cho các nàng cả đời ngu trung với một lão yêu phụ, cuối cùng biến thành những kẻ có bộ dáng như bốn bạch y nữ tử sao?
Bọn họ có nghĩ tới phụ mẫu mất đi hài tử không?
Vạn hạnh a, hôm nay con cho Dịch Cốt âm thầm bảo vệ tiểu Bối Bối, nếu không… Bairu dụng ánh mắt quát bảo Thomas ngưng lại, để cho hắn đừng chõ miệng vào, cười nói:
- Francis huynh đệ, vừa rồi đại ca dùng danh nghĩa giáo hoàng khuyên mấy lão yêu bà trở về, bất quá các nàng nhất định không chịu từ bỏ ý đồ, còn có thể tìm tới tiểu chất nữ đáng yêu! Nhưng ngươi yên tâm, các nàng mặc dù không dễ chọc, nhưng nơi này là địa phương mà giáo hoàng bệ hạ thống trị, bệ hạ tuyệt sẽ không cho loại chuyện này phát sinh.
Dừng lại một chút, hắn nói một câu không có đầu óc:
- Giáo hoàng bệ hạ cùng vị thần rất cường đại kia có quan hệ hợp tác giả...
Gần là ba chữ “Hợp tác giả”, đã tiết lộ cho Đỗ Trần nhiều tin tức hữu dụng.
Thomas mặc dù thấy được ánh mắt của Bairu, nhưng không nhịn được nói:
- Nhưng, ngươi yên tâm đi! Bệ hạ sẽ không mặc kệ ngươi hay bốn mẫu môn thần sứ kia, nhưng ngươi cũng đại biểu cho một cao thủ có thể nhất chiêu diệt Phillip a.
Chờ! “Cao thủ thần bí” sau lưng ta, vậy giáo hoàng bệ hạ mới có thể giúp, thương lượng với hợp tác giả, thay ta gánh chuyện này, đúng không?
Nếu sau lưng ta không có vị cao thủ thần bí này, vậy giáo hoàng bệ hạ có phải sẽ giết ta, sau đó tặng tiểu Bối Bối làm thần phó?
Đây là thần!!!
Đỗ Trần trong lòng cười lạnh, nhưng còn tính toán tới tình báo mới nhận được - nguyên lai bốn bạch y nữ tử là thần phó còn có sáu bảy tiểu cô nương, các nàng sẽ đi tới Thiên Mục lâm tiếp nhận nhiều “Thần phó” tương lai... đáp ứng câu nói với nữ nhi còn vang bên tai - ai dám cướp ngươi đi, ba ba sẽ lột sạch cả nhà hắn để cho hắn trần truồng... ha ha.
Ai, đã lâu không có ra tay, tựa hồ chính mình đều chóng quên mất rồi... lão tử là ngàn năm đạo môn, nhất thế vô song thiên tài!
Đỗ Trần trong lòng hạ quyết định.
Sau khi hàn huyên với bọn họ một hồi, Bairu cùng Thomas đứng dậy cáo từ, mà Đỗ Trần càng cẩn thận, cho tiểu Bối Bối vào trong Liên Hoa, các thần sứ có thể được gọi là “Lão yêu bà”, vậy còn có gì làm không được? Trong lúc này cẩn thận một chút là tốt nhất.
Tiểu Bối Bối vào trong Liên Hoa, Andy đang che mũi cùng Dịch Cốt thủ bên ngoài! Mà Đỗ Trần... hắn tặc mi thử nhãn, nhìn trái nhìn phải, dưới ngọn đèn leo lét, cho tay vào trong quần, như lấy gì đó... thật lâu sau, Đỗ Tư không tình nguyện bị Đỗ Trần bắt từ trên người xuống, “Ba tức” một tiếng nằm trên bàn Đỗ Trần, rất khó chịu:
- Đỗ Tư, đừng giả chết, biến thành hình dáng của ta! Có chuyện gì ngươi nói đi.
Đỗ Tư hừ hừ hai tiếng, thân thể nhu nhuyễn bất động.
Đỗ Trần đảo mắt, hận không thể rút ra Thệ Tuyết kiếm băm hắn thành mảnh nhỏ, nhưng Đỗ Trần biết, lão ngũ với thân thể này không có bản lãnh gì, ngoại trừ có một chút chỗ tốt là tổ hợp thánh khí, không sợ bị đánh! Hoặc là nói ngươi làm thế nào hắn cũng đều chấp nhận, chỉ cần Đỗ Trần không chết, ngươi dù chém lão ngũ nát như tương, nhân gia cũng có thể mở miệng phun nước bọt, đứng lên... cam đoan giống hệt trước kia.
Nếu dụng lời Bồ Đào nói, đây là thân ngoại hóa thân, nguyên thần bất diệt, phân thân bất tử.
- Đỗ Tư, a, là ngũ ca, giúp chút được không?
Đỗ Trần bất đắc dĩ đầu hàng.
- Làm gì? Không thấy ta đang giúp sao? Quẻ thứ 3 lập tức nghiên cứu ra...
Hắn một mặt nói, thân thể một mặt thiên biến vạn hoá, tự nhiên không có quần áo.
Đỗ Trần tiện tay móc ra một bộ quần áo phủ lên người hắn, sau đó nhìn Đỗ Tư từ trên xuống dưới, miệng than thở không thôi:
- Thật tốt, thật sự quá tốt! Ca ngợi Bồ Đào sư phó, Đỗ Tư quả thực là lưu môn khiêu tỏa, đạo kim thiết ngân tất bị pháp bảo.. chỉ cần ta tay chân sạch sẽ, không bị bắt quả tang, vậy có chứng cớ vắng mặt hoàn mỹ.
- Ta chỉ biết, ngươi tìm ta không có chuyện tốt.
Đỗ Tư hai mắt vừa mở, phi thường cứng ngắc.
Đi tới đi lui vòng quanh Đỗ Tư, Đỗ Trần vuốt mũi cười nói: “Đỗ Tư, ngươi nhớ kỹ, bây giờ ngươi biến thành hình dáng của ta, động tác phi thường cứng ngắc, vậy, ngươi khi xuất hiện bên ngoài trước mặt người khác, sẽ...
Hắn thấp giọng nói vào tai Đỗ Tư.
- Tốt, cứ như vậy, ngươi nhớ kỹ.
Đỗ Trần nói xong, lại đắc ý đánh giá Đỗ Tư, một chứng cớ hoàn mỹ, quả thực là một pháp bảo mơ tưởng của tiểu thâu.
Nhưng Đỗ Trần còn lẩm bẩm:
- Đáng tiếc, ngươi chỉ là hóa thân, mà không phải là bảo bối có bảy mươi hai phép biến hóa như sư huynh của ta, nếu không...
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe lão ngũ nói thầm:
- Sao? Nhớ lấy một chuyện, ta có thể biến hóa thành một người khác...