Liên Hoa Bảo Giám

Chương 277: Chương 277: Nguồn gốc của tất cả mọi thứ đều bắt đầu từ 17 năm trước






Tay áo trường bào của bạch y đại giáo chủ vốn rộng thùng thình, Đỗ Trần có chút ngứa ngáy, tay trái rụt vào trong tay áo, một đóa Liên Hoa lặng lẽ kẹp giữa hai ngón tay.

Thần niệm phân phó Đỗ Tư:

- Nấp trong Liên Hoa, thừa dịp vân kỳ toàn bộ mở ra, nhân cơ hội lộ ra khe hở lẻn vào doanh địa của các nàng.

- Làm gì? Nhìn lén các lão nương này tắm rửa sao? Thật ác tâm, các nàng căn bản là đều biến thái, ta không đi

Đỗ Tư phản đối mãnh liệt.

- Đỗ Tư đại ca,... ngũ ca, giúp được không? Không phải để cho ngài đi làm việc đó đâu.

Đỗ Trần không có biện pháp với Đỗ Tư, người này, lúc nào cũng không nhanh không chậm, làm cho người ta hận không thể đá hắn hai đá, nhưng nguyên thần bất diệt, phân thân bất tử, cho dù là long thần cùng giáo hoàng cũng không đánh chết hắn được.

- Ai, lúc này mới ngoan nói “Ngũ ca”, thư thả chút đi.

Đỗ Tư ngồi vào trong một đóa Liên Hoa, dùng thần niệm trả lời:

- Ta hiểu rồi, xem ra, hôm nay mấy lão nương này không có khả năng mang ngươi đi, vậy các nàng sau khi trở lại doanh địa dám chắc sẽ thương lượng nên làm gì bây giờ, dám chắc sẽ chửi trộm ngươi vài câu.

- Đúng vậy, lúc này thì, ta muốn ngươi nghe lấy, nghe toàn bộ và nói cho ta biết! Ta phải biết, năm đó trên người Francis rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

- Có chuyện gì, kêu ngũ ca, đúng vậy! Ngươi quay lưng về phía giáo hoàng, thực lực lão già này phi thường cường đại, đừng cho hắn phát giác ta bay ra...

- Còn có chuyện ngươi phải nhớ kỹ, bọn thần sứ cũng không mạnh, ngươi phỏng chừng đều có thể giám sát các nàng, vân kỳ nhìn qua là mười cấp thánh khí mà chúng ta chưa thấy bao giờ, ngươi lưu tâm để ý, nếu có thể, sưu tập một chút tình báo về nó.

Đỗ Trần dụng thần thể che tầm mắt giáo hoàng, phóng ra Đỗ Tư.

Có một phân thân, thật là rất tiện lợi.

Ánh mắt Đỗ Trần nhìn lên người sư phụ, thấy Ziege chống lại vân kỳ, trán có chút mồ hôi, sự áy náy trong lòng lâu nay càng tăng thêm.

Mặc dù không thật sự quá quen thuộc, nhưng Đỗ Trần không thể không thừa nhận, Ziege mặc dù ngoan cố, có đôi khi còn không thông tình đạt lý, nhưng hắn chính thức là một sư phụ rất tốt.

Nhất nhật vi sư! Chung thân vi phụ! Những lời này là một cái bang quy đầu tiên mà Đỗ Trần phải nhớ khi nhập đạo môn.

Nhưng mình nếu không phải trộm đi thánh khí của hắn, Vân vụ toả liên, mà bây giờ là Thệ Tuyết kiếm, làm hại sư phụ thua thiên hạ đệ nhất sát thủ, thua trong tay Glagins, anh danh một đời trôi theo dòng nước.

Không tự giác, tay Đỗ Trần sờ Thệ Tuyết kiếm bên hông.

Lúc này đây, giáo hoàng hiểu được chuyện rất rõ ràng, trong lòng cũng nghĩ tới lợi hại, hắn nhẹ nhàng hạ kim hoàn trên đầu xuống, tiện tay ném ra ngoài:

- Thần sứ, Ziege huynh đệ, cần gì phải thương tổn hòa khí! Nghe đại biểu của chúng thần trên đời khuyên bảo một câu a.

Kim hoàn nọ phiêu phiêu bay tới phụ cận vân kỳ cùng thủy hoàn dây dưa, nhẹ nhàng rung lên. Đột nhiên đánh vào mây trắng, đám mây bình yên vô sự, nhưng kinh ức thủy hoàn của Ziege lại bị đẩy ra.

- Bệ hạ dùng thập cấp thánh khí Chúng Thần Kim Hoàn thật danh bất hư truyền!

Donna thở hổn hển, phẫn nộ nhìn chằm chằm giáo hoàng.

Ziege yên lặng thu lại thủy hoàn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Donna.

Mẹ nó, vương miện của giáo hoàng là thập cấp thánh khí sao? Đáng chết, mình đương nhiên bỏ qua... giáo hoàng thật sự có không ít đồ tốt a.

Đỗ Trần thở than trong lòng, tay lại ngứa ngáy! Không có biện pháp, phản xạ có điều kiện a.

Giáo hoàng ôn nhu nhỏ nhẹ nói:

- Donna thần sứ, Quý thần cùng thánh giáo vốn là một thể, mà Ziege là huynh đệ của ta. Chuyện của hai nhà cần gì phải dùng binh đao? Đại biểu chúng thần trên đời nói, Francis kỳ thật cũng là một vị thần sứ...

- Ngươi nói cái gì? Điều này sao có thể?

Donna giật mình.

Đỗ Trần thầm hận, giáo hoàng lão tiểu tử ngươi, tiếp theo sẽ nói muốn bắt Francis, vậy tìm chủ tử của các ngươi gặp Đỗ Trần thần mà đàm phàn, cho nên mau chuyển cáo chủ tử của ngươi, không nên tranh đấu ở đây! Mặt khác, Francis a, bằng hữu Đỗ Trần của ngươi cũng đừng giấu mặt, cho ta xem đi.

Giáo hoàng một mặt bình tức sự việc, một mặt bức “Đỗ Trần thần” sớm ngày hiện thân.

Cũng quả nhiên, giáo hoàng nói ra những lời như Đỗ Trần dự đoán, bất quá ngôn từ lại chính thức hơn! Thần thánh hơn:

- ... Ziege huynh đệ, ngươi nói phải không?

Ziege cũng biểu đạt thái độ nói:

- Vị Đỗ Trần thần kia thế nào, cùng Ziege ta không quan hệ, nhưng ta tuyệt sẽ không để cho đệ tử bị người nào đó bắt đi.

Donna trên mặt âm tình bất đinh, giáo hoàng lại bỏ thêm một câu:

- Chúng thần sứ có thể yên tâm, Francis sẽ ở lại Thiên Mục lâm, chúng ta có thể chậm rãi thương lượng một biện pháp giải quyết.

Hắn không chạy thoát được đâu, trước tiên, nếu giáo hoàng ta phát hiện “Đỗ Trần thần” là giả, hoặc thực lực không đủ, vậy trở tay bán đứng Francis cũng dễ dàng.

Đỗ Trần vuốt mũi thầm nghĩ, giáo hoàng cũng quả nhiên không dễ lừa a. So với đối thủ trước kia đều gian ngoan giảo quyệt hơn! Xem ra, thật phải để “Đỗ Trần thần” lộ diện rồi. Donna nhìn giáo hoàng một chút, gật gật đầu, mang theo ba tỷ muội rời đi.

Đỗ Trần cùng Ziege một lần nữa trở lại chúng thần kim liễn, không đợi Ziege mở miệng hỏi tại sao thần sứ lại bắt Đỗ Trần, giáo hoàng nhân tiện nói:

- Huynh đệ của ta, không nên hỏi ta, ta trước kia đích xác nói nhiều lời không đúng với ngươi, nhưng lần này, huynh trưởng ta cũng thật nghi hoặc a.

Hắn đối với Ziege biểu lộ thái độ “Khai thành bố công” (mở thành công báo).

Ziege lại nhìn Đỗ Trần.

Đỗ Trần cười khổ lắc đầu:

- Sư phụ, ngài biết không, mẫu thân ta mười bốn năm trước qua đời, mà phụ thân... ta cái gì cũng không rõ ràng.

- Vậy chuyện xảy ra vừa rồi thì sao?

Ziege nhíu mày nói:

- Tựa hồ, Francis từ ngu ngốc biến thành Thiên Sứ Thủy Thân, chuyện này phi thường xúc nộ vị thần kia.

Giáo hoàng khép hờ hai mắt:

- Huynh đệ của ta, huynh trưởng thật ra muốn ra mặt... Francis, thật không dám giấu, ngươi sau khi gia nhập thánh giáo, chấp pháp thần điện từng điều tra qua lai lịch của ngươi...

- Điều này ta hiểu.

Đỗ Trần rất phối hợp cười nói.

- Đúng là bởi vì chấp pháp thần điện tra qua, hơn nữa thánh giáo lại tương đối hiểu rõ hành tung của các thần sứ, cho nên, ta có thể cam đoan, từ khi ngươi đầy tháng - cũng là ngày cha ngươi chinh phạt Mc Allen trở về, từ khi hắn nhìn thấy ngươi, ngươi chưa bao giờ cùng thần sứ phát sinh quan hệ gì! Cho nên, thần sứ gây nên chuyện này, hẳn là phát sinh mười bảy năm trước, trước hoặc ngay sau khi ngươi xuất sinh.

- Mười bảy năm trước?

Ziege giật mình cả kinh:

- Vậy đúng là khi Roland bị thần sứ bức phong kiếm.

Giáo hoàng gật đầu:

- Đồng thời, cũng là lúc Renault xảy ra biến đổi lớn, Alonso nổi giận.

Hắn nhìn thoáng qua Ariza:

- Cũng là lúc mọi người tại đế quốc Renault thấy những mảnh nhỏ thánh khí của thiên đao Benz, phán đoán hắn khổ chiến thân tử! Mà nhi tử duy nhất của hắn, Ariza lần đầu xuất hiện tại chợ nô đãi trong bản ghi chép giao dịch.

Đỗ Trần nghe được như lọt vào sương mù, cười khổ:

- Tựa hồ, mười bảy năm trước đã phát sinh ra đại sự gì đó

Ziege nhìn giáo hoàng:

- Ngươi nói đi, tin tức mà chấp pháp thần điện của ngươi nắm giữ nhiều hơn nhiều so với ta biết.

- Nhưng đây đều là cơ mật thủy tinh cấp, chỉ có thần chức nhân viên ngoài cấp giáo phụ mới có thể biết...A a, không lâu trước giáo phụ Ya Qin lúc đuổi bắt Constantine bị chết trận, bây giờ chỉ còn lại tám vị giáo phụ, Francis. Quỳ xuống.

Giáo hoàng mơ hồ hiểu được, chuyện này có thể đào móc ích lợi thật lớn, cho nên không chút do dự lệnh cho Đỗ Trần cúi mình theo lễ nghi của thánh giáo ngay trên kim liễn, tay đặt lên trán hắn, trên người phát ra kim quang, trầm giọng nói:

- Ngàn năm qua, thánh giáo ta có tất cả chín đại giáo phụ các ti, trợ chúng thần trên đời đại biểu ban phát thần ân, hôm nay, giáo phụ Ya Qin bất hạnh thân tử, chúng thần thống nhất phân phó! Francis, ngươi có nguyện là đại giáo phụ Ya Qin ban phát thần quang?

Francis, ta nói cho ngươi, ích lợi trước mắt, ta tuyệt không thể bắt ngươi trả giá cao, cho nên, ngươi mau cho ta thấy “Đỗ Trần thần”, nếu không, ta có thể lập ngươi, cũng có thể phế ngươi.

Một cái chức vụ giáo phụ địa phương mà thôi.. Đỗ Trần tự nhiên hiểu được ý tứ của giáo hoàng, nhưng tâm trạng còn có chút vui mừng - Francis giáo phụ! Nghe thật con mẹ nó thích chí a.

Đầu cúi xuống, Đỗ Trần nói:

- Thần ân của bệ hạ, Francis tất đem toàn lực, trợ bệ hạ truyền bá thần quang.

Tiếp đó, hắn mừng rỡ ngước đầu lên, tựa như một hài tử được bảo bối:

- Ta, ta sẽ viết thư cho gia đình.

“Được rồi, ngươi rất nhanh sẽ nhìn thấy Đỗ Trần thần.”

Giáo hoàng cũng Đỗ Trần nhìn nhau cười, hết thảy đều không nói.

Ziege đột nhiên bỏ thêm một câu:

- Để cho hắn làm ám điện chấp sự giáo phụ được rồi, chức vụ của hắn không nên cho hắn làm! Samar huynh trưởng, chuyện này ngươi làm loạn cả rồi, không nên dụ hoặc đệ tử của ta.

Lão nhân này, ám điện chấp sự giáo phụ, vừa nghe là một chức vụ không có thực…

- Được rồi, cứ như vậy! Hết thảy, Francis giáo phụ ngươi có thể từ thủy tinh thần điện truy tra.

Giáo hoàng cười nói.

- Thủy tinh thần điện? Bệ hạ, có thể để cho Thomas đấu thần cùng ta đi thủy tinh thần điện? Ta còn không quen đường...

Đỗ Trần cười như một hài tử ngoan.

... Gọi Thomas, đích xác là có nguyên nhân, Đỗ Trần không quen đường, nhưng càng là vì... người này dễ dàng tiết lộ nhiều bí mật. Hơn nữa, hắn thật sự rất có thiên phú ngâm du thiên nhân... Thomas không thẹn với đánh giá trong lòng Đỗ Trần, nghe xong lệnh, hắn liền vui mừng kéo Đỗ Trần tới sâu trong “Cung điện di động” của giáo hoàng, cùng mấy vị hắc bào lão nhân giao thiệp xong, được phê chuẩn, dẫn Đỗ Trần tiến vào một thần điện giản dị.

- Đây là thủy tinh thần điện sao?

Đỗ Trần nhìn gian đại điện bày hơn nghìn pho tượng, sợ hãi không thôi! Đại điện chia làm năm tầng thứ, từ vào cửa, tầng thứ nhất thờ phụng các tiểu thần tượng ước chùng bảy tám trăm năm, toàn bộ điêu khắc bằng đồng vàng (đồng thau).

Tầng thứ hai, có trăm pho tượng bạc.

Tầng thứ ba cũng không giống các pho tượng trước, cung phụng một loạt đại thần, nhưng số lượng cũng rất thưa thớt, chỉ có hai ba mươi người, cũng là do hoàng kim đả tạo nên.

Pho tượng tầng thứ tư càng thêm xa hoa đắt tiền do tinh hạch của ma thú điêu khắc thành, thần tượng cũng không ngoại lệ! Mà số lượng pho tượng của tầng này càng ít, chỉ có chín vị. Nhưng rất kỳ quái, y theo thánh giáo pháp điển ghi lại, trong chúng thần cung phụng, vị trí giữa cao Quý nhất, nhưng vị trí trung ương chín vị thần không có thần tượng.

Mà tầng thứ năm chỉ có môt pho tượng, chẳng biết là cái gì điêu khắc thành, toàn thân quang hoa chói mắt, làm cho người ta không thấy rõ dung mạo hắn. Bất quá, có thể được cung phụng ở vị trí cao nhất chỉ có một thần - đi tới cuối con đường đấu thần trong truyền thuyết, chỉ kém bất tử nửa bước, đại nghị trưởng của thần thánh liên minh, thần hoàng Prince.

Thomas cười nói:

- Kinh ngạc sao? Đây là giản dị thần điện theo giáo hoàng viễn chinh, thần điện chính thức trên thánh sơn ngươi còn chưa thấy, pho tượng kia, năm đó dọa ta suýt ngất.

Thân ở thần điện, Thomas cũng cười to vài tiếng nói:

- Đây không phải thủy tinh thần điện, mà là cung phụng thần điện! Nhưng, ngươi phải biết một chuyện, có thể ở nơi này, là chuyện từ xưa lâu lắm rồi...

Trong khi Thomas nói, tặc nhãn của Đỗ Trần lai cẩn thận đánh giá đông đảo thần tượng, liếc mắt thấy vị trí trống rỗng ở trung ương tầng bốn, hắn lại phát hiện mấy vị trí không có tượng, không biết đại biểu ý tứ gì.

Rất nhanh, Đỗ Trần tại trung tâm tầng hai phát hiện một pho tượng cực kỳ quen mắt... toàn thân chiến giáp, lửa cháy phần thể, trường mâu đâm thủng ngực, nhưng vẫn cầm kiếm không ngã, đúng là tổ tiên St. Kain. Shigeru.

Không nói cũng biết, tầng thứ của thần điện này đại biểu địa vị, mà các lão tổ mẫu nói, Shigeru năm đó trong quân giữ chức đốc kỵ đại thống lĩnh chiến khu Beins, tam tinh trung tướng! Vậy, đệ nhất đệ nhị tầng thần điện hẳn là chuẩn tướng, thiếu tướng, trung tướng một loại, bọn họ do mấy người Shigeru cầm đầu.

Mà tầng ba, hẳn là thượng tướng, về phần tầng bốn, nhất định là tổ tiên của Vẫn Thần ngũ gia tộc, đại nguyên soái của thần thánh liên minh.

- Uy, Francis, chú ý nghe.

Thomas thấy Đỗ Trần lưu tâm tới pho tượng, có chút không thích nói.

Đỗ Trần cười, nói đùa:

- Ngươi không phải nói về thật lâu trước kia sao? Vậy phỏng chừng đã rất lâu rồi, ta đợi ngươi giảng tới chính đề sẽ nghe.

Thomas trắng mắt liếc hắn, nói:

- Thật lâu trước kia là chính đề! Francis... giáo phụ các hạ! Lão tử, ngươi nói cho lão tử trước, năm nay là năm nào?

- Vẫn Thần lịch 1279 năm!

Đỗ Trần rất kỳ quái hắn hỏi làm gì.

Thomas gật đầu:

- Vậy, chuyện này bắt đầu từ một ngàn hai trăm bảy mươi chín năm trước...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.