Liên Hoa Bảo Giám

Chương 303: Chương 303: Nguyện mượn ba ngàn hổ bi (tinh binh)






Nụ cười của nữ nhi khiến cho Đỗ Trần hiểu được điều gì đó!

- Bối Bối, xú nha đầu, bây giờ cũng học cách trêu đùa lão gia ngươi sao?

Đỗ Trần trong nháy mắt thiết giáp tướng quân động thủ, đột nhiên cười rộ lên, vẫy ngón tay xuất ra một đóa Liên Hoa, dễ dàng ngăn cản đòn công kích của thiết giáp tướng quân.

Ariza song quyền ép xuống, ngăn cái đầu gối đang vọt tới rồi lùi lại, mà Dịch Cốt “Keng” Một đao, tuy không kích phá được chiến giáp của hắn, nhưng đủ mạnh làm thiết giáp tướng quân quỵ xuống!

Thiết giáp tướng quân này... Chẳng phải rất cường đại sao!

- Bối Bối, ngươi chẳng phải nói hắn rất nguy hiểm, phải do ngươi và Alex tự mình trấn áp sao? Nhưng không chịu nổi đòn?

Ariza gãi gãi đầu, nhìn tiểu gia hỏa kia rất cổ quái!

Tiểu Bối Bối hai tay nắm lấy cái yếm vân vê, cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Xin lỗi, Bối Bối thông đồng với Đỗ Tư lừa ba ba đó.... hì hì, thực lực của người này nhiều nhất cũng chỉ là thất cấp đầu thần!

Đỗ Trần và Dịch Cốt khóc cười không được! Nhất là Dịch Cốt, hắn bởi vì hắc thiết tướng quân kia cả người chiến giáp cổ quái mà không kiểm tra thực lực của hắn, kết quả... đã bị lừa rồi!

Ariza khó hiểu nói:

- Xú nha đầu, ngươi lừa ba ba ngươi làm gì?

- Hì!

Tiểu Bối Bối vẫn cười xấu, cũng phát ra mị lực đáng yêu vô cực hạn của nàng.

Đỗ Trần không hề tức giận nói:

- Nha đầu này là nhìn trúng tên gia hỏa kia rồi, muốn thu lại làm đồ chơi, nhưng nó lo lắng ta không cho, mới nghĩ biện pháp lừa ta!Nói người này cường đại vô cùng, nguy hiểm vô cùng, phải giao cho nó và Alex hai đỉnh cấp thần thủ mới có thể áp chế! Sau đó...

- Sau đó ba ba đáp ứng cho Bối Bối rồi!

Tiểu gia hỏa kia nhảy lên lưng hắc thiết tướng quân mới ngã xuống kia, nằm xuống, làm nũng nói:

- Ba ba, nói phải giữ lời, bằng không sẽ dạy hư con nhỏ!

- Tiểu nha đầu này!

Đỗ Trần bất đắc dĩ lắc đầu.

Tiểu Bối Bối mừng rỡ vỗ vỗ mũ giáp của thiết giáp tướng quân:

- Ê, đầu to, ngươi là của ta!

Thiết giáp tướng quân lại nhắm mắt lại, cảm thấy thánh khí còn trong tay, hắn thở phào nhẹ nhõm:

- Ta, ta là của ngươi? Ngươi biết tên ta là gì sao?

- Ừmmm… Ngươi gọi là Đỗ Đức!

Tiểu gia hỏa thuận miệng lấy một cái tên!

- Ta là Đỗ Đức... Vậy ta làm cái gì?

- Ngươi là món đồ chơi của ta! Ồ, không, là đệ đệ của ta nha! Chuyên môn theo tiếp ta chơi đùa!

Tiểu Bối Bối nói rất tha thiết:

- Từ nay về sau nha, ngươi gọi ta là tỷ tỷ, giống với Alex, hiểu chứ?

Thiếp giáp tướng quân... À, là Đỗ Đức, trong đầu hắn là một mãng hỗn loạn, ôm đầu tự hỏi!

-------------

Thừa lúc hắn suy nghĩ, Đỗ Trần ôm Bối Bối lên yên lặng đi ra xa, khóc cười không được nói:

- Bảo bối, con sao lại đột nhiên muốn một món đồ chơi như thế? Hắn chẳng thú vị chút nào! Hơn nữa thân phận của hắn chúng ta còn chưa tra rõ ràng!

- Ba ba! Nhưng tinh thần lực của tên gia hỏa này rất thú vị a! Bối Bối thích!

Tiểu Bối Bối ép nhỏ giọng, ở trong lòng ngực Đỗ Trần giải thích:

- Xin lỗi, ba ba, vừa rồi đã lừa người! Thực lực chân chính của Đỗ Đức chỉ có thất cấp đỉnh phong, nhưng hắn không giống với tuyệt đại đa số thất cấp đầu thần - nhục thể mạnh, nhưng tinh thần yếu! Thân thể và tinh thần của hắn đều là thất cấp! Phi thường cân bằng! Nhưng, ba ba người có hiểu điều này nghĩa là gì không?

Đỗ Trần suy tư một chút:

- Một thất cấp đấu thần không thể chia điểm bình quân như thế, vậy phải là.... Trước kia Đỗ Đức phi thường cường đại, tất cả các mặt đều đã vượt xa thất cấp. Nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, thực lực của hắn bị thoái hóa, tất cả thực lực tạo thành bộ phận - đấu khí, tinh thần lực, tốc độ... Toàn bộ đều thoái hóa tới mức chỉ còn bình quân thất cấp!

- Ừ, chính là như thế, nhưng ngoại trừ kinh nghệm!

Tiểu Bối Bối gật đầu:

- Tinh thần lực còn có thể thoái hóa! Cái này làm Bối Bối rất hiếu kì, cho nên Bối Bối muốn hắn làm món đồ chơi...

Ngắm nhìn thiết giáp tướng quân một cách thích thú, tiểu Bối Bối tiếp tục nói:

- Hơn nữa bây giờ tinh thần lực của hắn rất là vui, loạn đến hồ đồ, có thể ngay đến mụ mụ của hắn cũng đều quên rồi!

Đỗ Trần rốt cục cũng làm rõ trạng thái của Đỗ Đức!

Bị hủy dung mạo, mất đi trí nhớ, hơn nữa vĩnh viễn không thể tháo rời thiết giáp trên người, thực lực cũng thoái hóa tới thất cấp - nhưng bởi vì các phương diện của hắn đều phi thường cân bằng. Còn nữa, Dịch Cốt cũng không cách nào công phá chiến giáp của hắn, cùng với thánh khí cường đại, cho nên thực lực tổng hợp phi thường khó đánh giá!

Hiểu được tình trạng, Đỗ Trần âm thầm suy nghĩ cách xử trí tướng quân này:

- Bối Bối, con nghe ba ba nói, người này lai lịch không rõ, nhưng có thể khẳng định hắn bị phong ấn trong nham thạch nhiều năm, con muốn lưu hắn lại...

Nói còn chưa hết, chỉ thấy tiểu nha đầu tinh quái nháy đôi mắt to, ngọt ngào cầu khẩn:

- Ba ba... Bối Bối thực sự phi thường phi thường tò mò với tinh thần lực của hắn! Người cho Bối Bối đi, Bối Bối cam đoan hắn sẽ không gây ra phiền toái!

Nói rồi, tiểu gia hỏa chớp chớp mắt, khéo léo ám chỉ Đỗ Trần:

- Hắn bầy giờ chỉ có thất cấp tinh thần lực a... Bối Bối nói nói gì, hắn cũng sẽ tin cái đó!

- Thất cấp tinh thần lực? Ha ha, bảo bối, hắn là của con rồi đó!

Đỗ Trần đột nhiên cười không ngừng, đặt Bối Bối trên đất, tùy ý để tiểu Bối Bối từng bước đi tới trước mặt Đỗ Đức. Đỗ Đức vẫn đang khổ sở suy nghĩ, mà Dịch Cốt, lặng lẽ kéo Ariza tránh ra, tiểu gia hỏa kia tiếp theo đến làm gì, đời này Dịch Cốt cũng không nghĩ có thể nhìn thấy được lần nữa...

-------------

Đỗ Trần ở xa xa nhìn, nữ nhi “chơi đùa” rất vui vẻ, hắn thầm nghĩ, kỳ thực phương pháp xử lý Đỗ Đức chỉ có ba cách - giết, thả, lưu lại.

Ba chọn một, rất dễ dàng chọn ra đáp án “lưu lại”, nhưng lưu lại một người lai lịch không rõ bên người, tất phải có chút bảo đảm... cho nên Đỗ Trần để mặc cho nàng dùng tinh thần lực khủng bố đi “chơi đùa”.

Bất quá dấu vết có liên quan trên người Đỗ Đức phải xóa đi, ví như thánh khí của hắn, thứ này, tồn tại ở trong lòng mình là đủ rồi, mà chính mình cùng chỉ có thể ghi tạc trong lòng, sau đó ngầm tra ra lai lịch của Đỗ Đức!

Đang suy nghĩ, Đỗ Trần thấy Đỗ Đức đột nhiên đứng lên, một tay nắm thánh khí, hai mắt nhắm chặt, đi nhanh tới trước mặt mình.

- Bối Bối, muốn Đỗ Đức làm gì đây?

Tiểu Bối Bối còn chưa kịp trả lời, đột nhiên, Đỗ Đức quỳ đầu gối, tay trái dựng thánh khí, tay phải ép vào ngực trái, lớn tiếng nói:

- Nghĩa phụ!

- Nghĩa phụ?

Đỗ Trần vốn đang mỉm cười xem náo nhiệt một chút phản ứng cũng không có!

Đỗ Đức nói xong, ngạo nghễ ưỡn ngực đứng ở sau lưng Đỗ Trần, không hề nói gì, một thân hắc giáp còn có hắc sắc diện cụ, lộ ra khí tức âm lãnh mờ mịt! Hai mắt khép hờ ảm đảm vô quang, nhưng tựa hồ bất kể lúc nào cũng đều bộc phát ra hung mang nuốt người.

- Ba ba! Bối Bối chỉ nói cho Đỗ Đức, Bối Bối là tỷ tỷ của hắn, người là dưỡng phụ của Bối Bối... Còn lại đều là do hắn tự hiểu ra!

Tiểu gia hỏa kia nói rất bất đắc dĩ.

Đỗ Trần lạnh như một khối băng, không nói cái gì, cũng không phản đối gì!

- Vậy ta đây chẳng phải là thúc thúc của ngươi sao?

Ariza há cái miệng rộng, đập vào ngực Đỗ Đức, nhưng Đỗ Đức nhắm mắt không nói!

Dịch Cốt tiến lên hỏi, Đỗ Đức cũng chẳng để ý đến hắn, tựa hồ Đỗ Đức chỉ chấp nhận nghĩa phụ... Đỗ Trần?

Đỗ Trần đột nhiên cảm thấy không biết đặt tay vào đâu. Khẽ ho một tiếng:

- Đỗ Đức à, thánh khí của con thật sự là rất khó coi, ta... sửa lại cho con được không?

Đỗ Đức trầm mặc không nói, nhưng hai tay nâng thánh khí lên! Cho tới khi Đỗ Trần thay đổi hình dáng thanh trường kích giao lại cho hắn, thì nó phảng phất giống như phương thiên họa kích ở tiền thế. Đỗ Đức theo phép tắc quân đội gầm nhẹ:

- Đa tạ nghĩa phụ!

Khóe miệng Đỗ Trần nhếch lên, lắc lắc đầu, không có đáp lời. Không khí phi thường ngượng ngập.

- Thời gian không còn nhiều lắm, Dịch Cốt chúng ta đi, Dịch Cốt ngươi còn phải chuẩn bị việc tứ phong phong hào...

Đỗ Trần vừa mới động cước thì “rầm” một tiếng, trường kích nện lên mặt đất, Đỗ Đức nâng kích mà đi, giống như cái bóng theo sau Đỗ Trần!

Không khí bên trong Liên Hoa có chút cổ quái, Đỗ Trần trở nên lúng túng:

- Đỗ Đức, con... con có yêu cầu gì sao?

Đỗ Đức hơi lắc đầu, môi vẫn ngậm chặt.

- Bây giờ con đợi ở đây mấy ngày, đợi ta ly khai Thiên Mục lâm, sẽ để con xem xét thế giới bên ngoài được không?

Đỗ Trần cảm thấy càng ngày càng không tự nhiên, lắc đầu muốn ra khỏi Liên Hoa.

------------------

Trong lòng Đỗ Đức cũng có chút không đúng, nhưng không ngượng ngập giống như Đỗ Trần, hắn cảm thấy hoàn toàn trống rỗng! Lại phảng phất như mất đi một tay, lại giống như người bạn nhiều năm, chưa từng chia cách tới một ngày đột nhiên không thấy nữa.

Loại cảm giác này làm trong lòng hắn mất mát rất khó chịu!

Đáng chết, ta biết rồi, ta tên là Đỗ Đức, là nghĩa tử lĩnh chủ thành Duerkesi thu dưỡng, cho nên không lâu trước ta thụ trọng thương trong lần đầu tiên chiến đấu, bởi vì lần trọng thương này, ta đã quên đi hết thảy, trên người cũng phải vĩnh viễn mang thiết giáp...

Nghĩa phụ cho ta sinh mệnh, ban cho ta thánh khí, ban cho ta chiến giáp, cái này đều không sai, đều là sự thật vô cùng chính xác.

Những thứ quên đi nghĩa phụ cũng sẽ từ từ nói cho ta.

Nhưng ta tóm lại vẫn cảm thấy thiếu cái gì... hơn nữa thứ thiếu mất đó, là thứ quan trọng nhất trong đời ta!

Linh quang chợt lóe lên, đúng rồi, ta thiếu nó!

Ta vì sao hiểu được cái này? Không biết! Nhưng ta biết, ta không thể không có nó!

----------------

Lẳng lặng đi theo Đỗ Trần, Đỗ Đức đột nhiên mở miệng, âm thanh vẫn lạnh như băng y như trước:

- Nghĩa phụ phải chăng có binh mã?

Đỗ Trần sửng sốt, thuận miệng nói:

- Có! Trong lãnh địa của ta có ba ngàn tân quân nhân loại...

Đỗ Đức quỳ mạnh xuống đất, dựng trường kích bên cạnh, hai tay giơ cao, đầu cúi xuống... Đỗ Trần nhận ra, đây chính là lễ tiết trước khi thượng tướng trong quân thụ mệnh xuất chính, nhận hổ phù quân lệnh trong tay quân chủ.

- Con, thế này là...

- Đỗ Đức nguyện mượn ba ngàn hổ bí, vì nghĩa phụ san bằng thiên hạ!

Hắn muốn quân quyền? Đỗ Trần nhíu mày thầm nghĩ, mặc dù Đỗ Đức nhìn qua giống như một tướng quân, nhưng ai mà biết tướng quân mất trí này có mấy phần bản lĩnh? Hơn nữa hắn mới đến, mặc dù biết hắn trung thành không có vấn đề, nhưng trong quân nói chuyện tư cách và thực lực, ba ngàn quân giao cho hắn, ai có thể thành thành thật thật nghe hắn a?

Từ chối nói:

- À ừm... ta không cần thiên hạ!

- Đỗ Đức nguyện mượn ba ngàn hổ bi, chiếm thành giữ đất, rước nghĩa phụ trông nghiêng danh tướng thiên hạ sát vũ nhi quy!

Đỗ Trần rất bất đắc dĩ nhún vai, chẳng lẽ Đỗ Đức này là tên cuồng chiến tranh? Nên đành phải giải thích:

- Trong lãnh địa của ta mặc dù có mấy đám đạo tặc, nhưng tổng thể là rất yên bình, càng không có đại quân sẽ đi công kích lãnh địa của ta...

- Vậy Đỗ Đức nguyện lấy ba ngàn hổ bi, luyện thành hùng sư bất bại, nghĩa phụ có thể dùng uy nhiếp tam đại lục, khiến các nước trong thiên hạ nhìn vào!

Đỗ Đức ngẩng mạnh đầu, mắt máu đột nhiên mở ra, nhin thẳng Đỗ Trần!Áp lực hiệu lệnh thiên quân vạn mã, lạnh lẽo liếc quần địch, làm cho Đỗ Trần nhất thời không dám đối mắt.

- Ài, Đỗ Đức, con muốn lên chiến trường, đây là việc tốt, nam nhân tốt công danh ở chiến trường! Nhưng ba ngàn tân quân của ta thật sự không đưa ra được, bọn họ vừa mới thành quân kì mấy tháng, Ngư nhân nhỏ nhoi cũng có thể xông loạn vào quân trận của bọn họ...

Đỗ Trần còn chưa nói hết, Đỗ Đức trầm giọng chậm rãi nói:

- Thiên, địa, tướng, khí, thú! Năm thứ này có một thứ là tinh binh, có hai đã là hùng binh, có ba là thiết huyết hùng sư! Nghĩa phụ trong quân không có thánh khí, không có chiến tranh!

- Nhưng có thống soái vô song, thiện dùng thiên thời địa lợi, năm thứ có ba, đã đủ làm binh!

Nói xong. hắn không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Đỗ Trần!

Ariza đột nhiên lại gần bên người Đỗ Trần, nhỏ giọng thì thầm:

- Thiếu gia, có phải trong đầu hắn có bệnh, dùng ba ngàn người đánh thiên hạ, ta đây ngu, nhưng hắn so với ta đây còn ngu hơn!

Dịch Cốt cũng nhích tới nói:

- Thiếu gia, lòng trung thành của Đỗ Đức vì có khế ước của tiểu thư nên không có chuyện gì, nhưng quân đội của người có Porter thống soái. Chiến lực đang từng bước tăng cường, chỉ cần đợi một hai năm sẽ có thể huấn luyện ra một đội quân không tệ, nếu lúc này lấy đi quân quyền Porter đã dùng trận chiến tiêu diệt Ngư nhân chứng minh năng lực, sau đó giao cho một người không lai lịch bất minh, năng lực quân lữ chưa rõ ràng...

Đỗ Trần hơi lắc đầu, lại nhìn con ngươi huyết làm người ta e dè của Đỗ Đức, một cỗ khát vọng và chấp ảo sâu sắc, làm Đỗ Trần bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, cho con một nhánh quân đội, nhưng ba ngàn nhân mã trước mắt không thể giao cho con, ba trăm người đã là cực hạn rồi! Ta muốn thấy được thành quả!

- Đỗ Đức tuân mệnh!

Đỗ Đức nắm kích đứng dậy, trong lòng cỗ cảm giác trống rỗng kia biến mất! Thay vào đó, là một loại tự do của hổ sa trở lại đại hải, khoái sướng của cự long bay lên thiên không.

Ba trăm ngươi? Đích xác hơi ít một chút, nhưng... thống soái của bọn họ gọi là Đỗ Đức!

Con ngươi máu của hắn nhắm lại!

----------------

Tân thánh khí thuộc về Đỗ Đức, mà lúc này Đỗ Đức lại vì Đỗ Trần mà ra sức, Đỗ Trần rốt cục cũng không có ý đoạt lấy thánh khí của Đỗ Đức, chỉ là lấy để nghiên cứu qua một chút!

Tiểu Bối Bối mệnh danh “trường kích bất phàm” kia là “Sự chúc phúc của Beiermengde”, phán đoán ban đầu của Đỗ Trần hoàn toàn đánh giá nó không đúng mức! Kết cấu của trường kích này là tam tỏa đồng tâm, trong hàm chứ mộc, hỏa, thổ ba nguyên tố lớn, phân chia ra ở ba tỏa tâm, có ba cái khí hồn!

Đáng tiếc, Đỗ Đức bây giờ chỉ có thất cấp thực lực hoàn toàn không phát huy được uy lực của thành khí, kỳ thực Đỗ Trần đã suy nghĩ cẩn thận, trong tay hắn căn bản không một ai có thể phát huy được năm thành uy lực của thánh khí này!

Sau khi Đỗ Đức có được quân quyền, yên yên tĩnh tĩnh đứng trong Liên Hoa, phảng phất như một pho tượng không nhúc nhích, mà Đỗ Trần và Dịch Cốt cũng vì việc hàng ngày của Thiên Mục lâm mà bắt đầu bận rộn.

Nửa tháng sau, pho tượng Đỗ Trần thần xuất hiện tại thần điện cung phụng của giáo đình, mà vị trí của nó lại đặt bên cạnh Shigeru, chiếm chỗ dưới thượng tướng bốn sao Vẫn Thần.

Dịch Cốt cũng được phong hào - Minh Đao! Tên Brook lập tức khắc trong thánh giáo pháp điển, dương danh thiên hạ!

(danh hiệu Minh Đao của Brook thì Minh không phải là sáng đối nghịch với ám mà là Biển Đao)

Bất quá đao của hắn đã được Đỗ Trần dùng mảnh vụn của nham thạch cải tạo lại một phen, mặc dù vẫn như cũ là loan nguyệt đao, xương sống đao răng cá, nhưng chuôi đao, hộ thủ, thân đao không thể nói giống như trước, vì thế Dịch Cốt còn từng cười thầm, từ nay ám sát đánh lén ta đây không cần lo lắng để lại dấu vết nữa, giết một lần, đổi một lần, cam đoan không một ai có thể từ dấu vểt thánh khí truy ra ta được!

Đỗ Trần thần giáo chính thức trở thành một giáo phái nhỏ của thánh giáo, có thể danh chính ngôn thuận truyền bá giáo nghĩa, thu nhận giáo đồ, điểm này là điều Đỗ Trần vui sướng nhất!

Đỗ Trần nửa tháng này cười tới mức chưa từng ngậm miệng, nhưng cùng lúc đó, thánh giáo và Long tộc cũng bận rộn đến rối loạn, ngay một vụ án mất trộm làm cho Long thần và giáo hoàng không hiểu gì cả, chỉ có một manh mối duy nhất là một cao cấp thủy hệ đấu thần, có lẽ hắn còn có đồng bọn, cho nên bọn họ có thể tra được Brockman và lai lịch của Brockman hay không là điều Đỗ Trần không thể đoán trước được! Phỏng chừng hy vọng cũng không lớn!

Constantine được ngươi khác cứu thoát, tân thánh khí bị người khác trộm mất, mặc dù giáo hoàng và Long thần âm thầm ghi nhớ oán hận với đối phương, nhưng ai cũng sẽ không ngu ngốc đánh tiếp ở Thiên Mục lâm, vì vậy sau ngày 11 đầu tháng, hai bên chính thức lui binh!

Nhưng lúc này, Đỗ Trần lại không cười nổi nữa!

Ariza và Dịch Cốt đang thu thập mọi thứ, trong thần niệm Đỗ Trần oán trách:

- Đỗ Tư à, không phải nói dừng can qua, là việc tốt không đếm xuể sao? Tính một chút, quẻ thứ tư giải cứu một vạn nhân mạng mới nở một đóa hoa, vậy ta ngăn cản hai tộc tranh đấu, bằng cứu bao nhiêu người a! Như thế nào... mới nở hơn nửa đóa hoa!

Lão ngũ lại dương dương nói:

- Đúng vậy, ngăn cản can qua là việc tốt vô cùng. Nhưng ngươi đã chính thức chấm dứt được can qua chưa? Ngươi chỉ trì hoãn tranh đấu giáo đình và Long tộc, làm bọn họ không có đánh nhau ở Thiên Mục lâm mà thôi!

- Nhưng về sau này? Long tộc và giáo đình mấy năm nay vẫn luôn không ngừng chiến tranh lạnh, hai bên sớm đã là tử địch rồi! Lúc này không đánh, sau này khẳng định vẫn phải đánh! Chân chính ngừng can qua, là ngươi hóa giải được cừu oán của bọn họ, trọn đời hữu hảo...

- Ài, đích xác là đạo lý này, nhưng nở hơn nửa đóa hoa thật sự là quá ít!

Đỗ Trần chằng biết thỏa mãn nói.

Đỗ Tư khinh miệt nói:

- Ít? Ngươi tự mình tính xem, lần tới Thiên Mục lâm này ngươi được bao nhiêu thứ? Chỉ bằng giáo đình xuất tiền không giới hạn giúp ngươi làm việc thiện hạng nhất, ngươi đã được bao nhiêu chỗ tốt rồi?

Đỗ Trần bĩu môi cười, không oán tránh nữa, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, đứng dậy phân phó:

- Dịch Cốt, bỏ việc trong tay đi, đừng quên, chúng ta còn việc chưa làm... một việc đủ làm cho ta chết không chỗ chôn thây!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.