Lĩnh Nam Ký

Chương 7: Chương 7: Chúng Ta Có




Minh không thể không nhìn nhiều Trưng Nhị vài lần. Tuy rằng hắn đã từng biết đến cái tên Trưng Trắc - Trưng Nhị không chỉ ở tiền thế, mà ngay cả kiếp này, cả hai đều hết sức được dân tộc kính mến. Đại Vương hiên ngang kiên cường, Nhị Vương tài giỏi dịu dàng, đó là kiến thức chung của rất nhiều người, dù là đứa bé còn đang thò lò mũi xanh, cho đến người già cả chống gậy, không ai không truyền nhau như thế. Minh cũng từng nghĩ hắn có lẽ sẽ gặp hai bà, có thể sẽ là lúc đại chiến ở Lũng Bằng, nhìn thấy bóng hai bà từ xa trên thớt voi chiến, đang không ngừng đánh trống dồn dập cổ soái Việt quân. Thế nhưng hắn sẽ không bao giờ nghĩ mình sẽ gặp Nhị Vương như vậy, càng khó có thể tưởng tượng Trưng Nhị, lại chỉ là một cô bé chưa tròn mười sáu, hoàn toàn không có chút nào liên quan được đến chữ “bà“. Thế nhưng, ngẫm lại những người tàn binh kia gọi một thằng nhóc mười ba tuổi như mình là “ngài”, bỗng chốc hắn cảm thấy tâm trạng thật cân bằng, cũng sâu sắc đồng cảm với nàng. Gánh nặng mà hai chị em phải gồng gánh, quả thực không nên là thứ mà cô gái trẻ còn chưa học hết cấp hai như nàng phải chịu đựng. Dù cho ở kiếp trước, Minh tin tưởng cũng sẽ không có bao nhiêu người có thể đủ kiên cường như các nàng.

Hai nàng quả thật rất quan trọng, dù cho đối với dân tộc Việt hay là Hán quân, sức nặng đó cũng không thay đổi. Không phải vậy khi nhìn thấy bọn Hán binh chỉ vì có được tin tức của nàng, mà dốc gần hết quân đội lao tới. Càng quan trọng hơn, Hàn Vũ, kẻ thù đã kết liễu lão Cây Đa, cũng ở trong đoàn quân.

Minh đã phải hít thở sâu rất nhiều lần để giữ bản thân bình tĩnh, hắn đương nhiên muốn tự tay giết chết tên tặc này, thế nhưng hắn biết mình hoàn toàn không có khả năng đó. Minh không phải là loại người mới nhận thức việc kết liễu một mạng sống sờ sờ trước mắt mà sinh lòng không đáng hay chán ghét, nhiều tháng qua bị buộc giãy dụa bôn ba giữa những chiến trường khốc liệt, Minh đã sớm quen thuộc với hành động đó, nhưng vì võ nghệ chỉ có thể dùng để biểu diễn của hắn, hoàn toàn không phải là địch thủ của tên kiêu tướng già dặn này. Điều này làm hắn có chút hâm mộ Ruộng.

Sau lưng Minh, Ruộng hai mắt lồng lộn nhìn chằm chằm Hàn Vũ, hai tay gồng cứng nổi đầy gân xanh. Nếu không phải những tia lý trí sau cùng còn đang giúp hắn nhớ rõ, không thể làm loạn kế hoạch của Minh, và nếu không phải tên Sáng đang dùng toàn lực, giữ hắn lại bằng cái cánh tay duy nhất, Ruộng đã lao ra ngoài từ lâu. Không hề ngạc nhiên chút nào, khi Minh nhận thấy ánh mắt đó không phải duy nhất chỉ thuộc quyền Ruộng. Chỉ thấy rất nhiều người, dù là binh lính hay dân làng, dù là trai hay gái, đều nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tên Hán tướng, cùng với đám binh lính sau lưng hắn. Hiển nhiên, những đau thương mà bọn chúng gây nên cho họ, là to lớn đến không thể kể hết bằng lời.

Bình Lục Hầu Hàn Vũ dường như rất thỏa mãn khi thấy những ánh mắt này, hắn quyét ngang mọi người, nụ cười trên mặt chưa bao giờ dứt. Hắn đến giờ vẫn chưa thể bình tĩnh lại được. Không một chiến tướng nào có thể giữ được bình tĩnh khi sắp lập được công lao như hắn. Mấy tháng chiến tranh, bao nhiêu kẻ ngã xuống, bao nhiêu máu và công sức, liệu có ai có thể chạm bàn tay vào được một trong hai tên đầu đảng phản loạn như hắn? Cho dù là lão già láu cá Lưu Long cũng không, cho dù là Phục ba tướng quân hay những tên tướng lĩnh con cháu hắn cũng không, duy có Hàn Vũ hắn, sau bao nhiêu ngày gian khổ, mới được thượng thiên ban cho ân huệ này. Ngắm nhìn trời, Bình Lục Hầu phát hiện tâm tình của mình thật không tệ, do đó, hắn không phát động Hán binh tấn công ngay, hắn muốn hưởng thụ cảm giác này thêm một chút. Hắn quyết định, cho đám chuột nhắt trước mặt mở mang một chút kiến thức. Cười mỉm về phía bị vây chặt cứng Việt binh, Hàn Vũ cất tiếng.

“Các ngươi là một lũ ngu xuẩn, một đám man di mọi rợ. Đại Hán ban bố cho các ngươi không biết bao nhiêu ân huệ, thế nhưng các ngươi không biết thụ ơn. Các ngươi bị hai ả đàn bà lừa, chị ả vì từ chối Tô thái thú yêu mến nạp làm thiếp mà phản, còn các ngươi? Heo chó không bằng. Các ngươi ngu muội, đi theo hai ả đàn bà, vậy mà dám ếch ngồi đáy giếng chống lại thiên uy Đại Hán ta?” Hắn quát to, tuy hắn nói bằng tiếng Hán, nhưng hắn biết Lạc tướng xuất thân cùng thời gian dài bị đô hộ người Việt sẽ hiểu, do đó, hắn tiếp tuc trào phúng.

“Đại Hán ta thiên uy cuồn cuộn, đất đai rộng lớn bao la, các người lấy gì chống lại? Đại Hán ta tinh binh tính vạn, chiến tướng tính ngàn, đao thương kiếm thuẫn, kỵ mã bắn cung không gì không thạo, các người lấy gì mà cự? Đại Hán ta đạo nghĩa lẫm lẫm, lấy nhân tính giáo họa vạn dân, chư man lấy làm mừng mà quy hàng, cớ sao các ngươi còn dám phản? Các ngươi, có cái gì?” Hắn vừa dứt lời, hơn trăm tên quân sĩ chung quanh lại hô to không dứt.

“Đại Hán uy vũ!”

“Đại Hán uy vũ!”

Trưng Nhị ngạc nhiên nhìn về phía hắn. Không phải vì những lời lẻ đầy oai hùng vừa rồi hoặc lay động nàng, hay làm nàng tức giận, mà vì đêm qua, nàng đã từng hỏi một người những câu hỏi cũng gần như vậy. “Lĩnh Nam quân có cái gì? Dựa vào đâu mới thắng được Đại Hán?” Nhắm mắt lại hồi tưởng lại những gì hắn đã trả lời, từng câu từng chữ như đâm sâu vào tim nàng, xóa tan đi một nỗi sợ hãi vô hình từng xiềng xích nàng, cũng mau chóng làm tâm tình chập chùng đầy phẫn nộ của nàng mau chóng dịu lại. Mở mắt, trong con ngươi tràn đầy tự tin cùng một nỗi tự hào không cần che giấu, nàng nói.

“Chúng ta có.” không đợi tên Hán tướng kịp phản ứng, nàng giơ cao thanh kiếm mà quát.

“Chúng ta có toàn dân là những chiến binh quả cảm, không ai lùi bước, không ai chịu khuất nhục.” Dứt lời, bỗng chốc phô thiên cái địa mưa tên bay tới tấp từ sau lưng bọn Hán binh, làm không kịp chuẩn bị chúng ngã xuống một mảnh lớn. Người dân Việt quanh năm tranh đấu với cuộc sống, vừa là thiên nhiên, vừa là nhân họa, vừa phải chống lại kẻ thù ngoại xâm, lại phải chiến đấu chống thú rừng phá hoại. Do đó, mỗi người đều sẽ bắn cung, sẽ biết chế nỗ. Hơn bốn mươi người đã mai phục từ trước trong những đám cỏ cao bỗng chốc như thiên binh trên trời giáng xuống, trút như mưa những đợt tên liên tục. Chính vì bất ngờ, Hán binh bị tổn thất nặng nề, chỉ hai ba đợt bắn tên mà đã có hơn hai mươi tên bị loại khỏi vòng chiến.

Tên Hàn Vũ sau giây phút bất ngờ, là người mau chóng lấy lại bình tĩnh nhất. Vì biết rõ số lượng Việt binh không thể quá nhiều, hắn lập tức trọng chỉnh đội hình. Hán binh ngay lập tức co cụm lại, thuẫn bài binh che chở vòng ngoài, thương binh giữ bên trong, chúng vừa tránh né mưa tên, vừa chờ cho Việt binh dừng bắn, phản ứng nhanh chóng của chúng khiến cho số tuần suất hao tổn giảm mạnh, cũng làm cho tinh thần chúng ổn định lại. Qua đó, Đại Hán tinh binh tinh nhuệ, đã thấy được lốm đốm. Thế nhưng chỉ một lúc sau, bọn hắn kinh ngạc phát hiện mưa tên của Việt binh vẫn không ngừng trút xuống. Chỉ hơn năm mươi tên tàn binh bắn tên lại làm chúng có cảm giác như hơn trăm ngàn người tề bắn, mưa tên liên miên không dứt khiến chiến quả Việt binh tuy không nhiều, vẫn kiên định gia tăng. Hàn Vũ khẽ nép người sau tấm khiên, hắn há hốc khi thấy bốn mươi người Việt binh, có cả dân làng lẫn binh lính, chia nhau làm ba đợt mà luân phiên bắn. Cứ hàng một vừa bắn xong là tới hàng hai, rồi hàng ba, sau đó vòng lại hàng một. Như thế, chỉ cần tên không hết, bọn hắn sẽ phải đối mặt với liên tiếp đe dọa.

May mắn là Hán binh trang bị tinh chuẩn, giáp đồng có bọc thêm sắt che chắn những chỗ yếu hại, mà tên của Việt binh chỉ là những nhánh cây được vót đơn giản vội vàng, nên đa phần binh lính bị trúng tên đều không phải trí mạng. Trừ có mấy tên bị trúng chỗ hiểm ra, số còn lại chỉ bị nặng nhất là mất khả năng chiến đấu tạm thời. Hàn Vũ nhìn bọn lính ra hiệu, bọn Hán binh mau chóng cởi cung lắp tên phản kích. Những mũi tên đồng ba khía hết sức hung hiểm gần như có thể kiến huyết phong hầu, khiến Việt binh không thể lại bắn áp chế chúng. Chưa kịp cho hắn thở phào, Tiếng quát yêu kiều của Trưng Nhị lại vang lên.

“Chúng ta có đất mẹ che chở thương yêu, vì chúng ta hiểu rất rõ đất mẹ bao dung.”

Cùng lúc, rất nhiều túi da được ném vào trong trận hình Hán binh, nhất thời, từng cổ từng cổ mùi thơm cùng từng đợt từng đợt vị ngọt tràn vào miệng chúng. Mùi vị ngon tuyệt lại khiến Bình Lục Hầu khiếp đảm, hắn la lên “Cẩn thận!” Nhưng vô dụng, từng tiếng ông ông vang dội của hàng ngàn con ong rừng, mà tổ ong bị những người dân Việt thu thập ném vào trong quân trận, gào rú đầy giận dữ mà lao vào như cơn nước lũ tràn đê. Đồng thời, từ những túi da bò ra vô số rắn rết, chúng men theo quần áo bọn Hán binh mà luồn vào, gặp phản kháng quyết liệt chúng không do dự cắn trả, tạo nên từng cổ từng cổ thi thể với tử trạng thê thảm gào rú ngã xuống. Quân trận Hán binh vốn co cự để phòng chống tên nỗ của dân quân Việt bỗng chốc vỡ toan. Không gian chật hẹp chúng không thể né tránh lũ ong, lũ rắn, mà quần áo cồng kềnh càng làm chúng mất hết sự linh hoạt khi so sánh cùng những con vật bé nhỏ này. Ngay lúc đội hình Hán quân bị phá tan, cơn mưa tên lại tiếp tục trút xuống. Khác biệt là những mũi tên lúc này đã được bôi lên những chất lỏng lạ muôn màu vạn trạn. Chỉ cần chúng tạo thành một vết thương nhỏ ngoài da, cũng làm cho một tên Hán binh tinh nhuệ ngã vật xuống đất đau đớn, hoặc tê liệt, hoặc thống khổ giãy dụa. “Bọn hèn hạ, cẩn thận tên độc.” Hàn Vũ quát to trong giận dữ. Rồi hắn bất chợt nhận ra gò đất của Việt quân tuy ở khá gần chúng, nhưng hoàn toàn miễn dịch với lũ ong rắn này. Mắt sáng lên, hắn phát hiện mình có lẽ đã tìm được điểm mấu chốt để đảo ngược tình thế, đề sức, hắn la to.

“Mau mau chiếm ngọn gò kia, nơi đó an toàn.” Bọn Hán binh cũng nhận thấy điều đó, chúng hò hét rồi cố hết sức lao về phía trận hình Việt quân. Nhiều tên gục ngã ngay khi vừa cố di chuyển, làm cho trận hình chúng càng thêm toán loạn, càng chật vật. Tuy nhiên, vẫn còn hơn ba mươi tên có thể nhịn đau lao về phía gò đất. Chúng hung dữ la hét, vung vẩy vũ khí trong tay, chém bay tên nỗ đang bắn xuống mà xung phong mãnh liệt.

Nhưng khi chúng còn cách gò đất một đoạn ngắn, thì bỗng chốc dưới chân chúng đạp hụt. Một hàng dài hố được đào dọc theo gò đất như những dòng suối cạn. Duy có đón nhận bọn Hán binh không phải mà dòng nước mát lành, mà là tua tủa gai nhọn cùng chông vót, mà chen chúc phía dưới lại có vô số rắn rết sâu bọ. Chúng bi ai phát hiện mình không thể thoát. Một tên bị đâm xuyên chỗ yếu hại chết ngay tại chỗ, hắn đã rất may mắn, vì rất nhiều đồng đội của hắn đang phải chịu tra tấn dữ dội khi chỉ bị những ngọn tầm vông xuyên qua đùi hoặc bàn chân, song lại bị chi chít sâu kiến chui vào da thịt theo miệng vết thương mà cắn xé, để lại những tiếng rú tê liệt tâm phế như một cõi địa ngục trần gian.

Trên gò đất, Việt binh vẫn duy trì trận hình ổn trọng. Nhiều người xanh cả mặt khi chứng kiến chốn địa ngục sống này, thậm chí có người không chịu nổi mùi tanh hôi mà nôn cả ra. Xong, không ai lùi bước, cũng không ai quay đầu, họ gắt gao nhìn về phía trước, ánh mắt hưng phấn nhìn những kẻ xâm lược, bị chính những người dân Việt, với những vũ khí thô sơ và sự che chở của đất mẹ, chà đạp triệt để. Từng gương mặt từng gương mặt sáng, từng người từng người thầm niệm những gì Nhị Vương vừa nói. Trong lòng họ thầm nghĩ, hóa ra, dân Lĩnh Nam ta cũng không phải yếu kém đến vậy, hóa ra, đất mẹ Lĩnh Nam vẫn luôn mong mỏi, chờ mong ta chiến thắng...

Bình Lục Hầu Hàn Vũ như điên như dại, hắn nhìn thấy hơn trăm Hán quân tinh nhuệ bị hắn dẫn tới ngả gục trong tay những con sâu, cái kiến nhỏ bé. Hắn gần như phát cuồng, nội tâm nhỏ máu cùng hối hận không nguôi, đáng lẽ hắn nên tập trung quân lực lại để truy đuổi, nên cho các trại xung quanh thời gian tập kết, đáng lẽ hắn chỉ nên cho trinh kỵ tiếp tục theo đuôi, chứ không nên vội vã tham công như vầy. Hắn biết, mình đã khó thoát, hắn thật không cam lòng. Hai mươi sáu tuổi hắn chính là tương lai Hàn gia, hắn là hậu duệ Hoài Âm Hầu vô địch, sự nghiệp hắn chưa tới đỉnh cao, hắn không cam lòng. Lồng lộn hét lên thật to, Hàn Vũ mặc kệ hình dung đang hết sức tiều tụy của mình, để mặc cho tóc rối tung bay, y giáp xộc xệch, hắn phóng ngựa hết sức, vọt qua cái rãnh đào rộng hơn hai mét. Khóe miệng hắn đầy tơ máu, hắn lách người né tránh hai mũi tên bay tới. Trong mắt hắn, trận hình Việt binh bỗng chốc rối loạn, rồi không đợi hắn tươi cười vung đao, một thân ảnh nhỏ bé quen thuộc lao ra, một tay cầm thương, tay kia cầm một đoạn dây thừng được buộc hai cục đá hai đầu, ném về phía chân ngựa. Ngựa bị trói chân té nhoài ra đất, hất tên Bình Lục Hầu một đoạn dài, trong lúc hắn đang bay, hắn nghe rõ ràng giọng nam trong đầy mạnh mẽ.

“Hàn Vũ mau nhận lấy cái chết!” Cùng hình ảnh Đại Hán quân kỳ sau lưng hắn đã đổ ập xuống, kèm theo, là màn đen che đầy nhận thức hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.