“Người anh em Trần Phong có thiếu năm trăm triệu không là việc của cậu ấy, nhưng trả hay không lại là việc của tôi.” Chu Quảng Quyền cười khẩy, đám người này đúng là phát huy hết sức có thể ba chữ chỉ biết tiền, lúc anh vừa về nhà họ Chu, đám người này chỉ muốn xét xác Trần Phong, còn muốn đưa Trần Phong đến nhà họ Tôn để tạ tội.
Nhưng bây giờ sau khi biết Trần Phong không bình thường, đám người này ngay lập tức thay đổi.
“Đừng có nói nữa!” Lúc này, Chu Phùng Xuân nghiêm nghị quát: “Việc này Quảng Quyền làm rất đúng, tôi ủng hộ quyết định của nó!”
“Nhà họ Chu tôi, không phải người có lòng tham không đáy, thứ chúng ta nên lấy thì chúng ta không lấy thiếu chút nào, thứ chúng ta không nên lấy thì tặng cho chúng ta, chúng ta cũng không thể lấy!”
Người nhà họ Chu ấp úng, việc Chu Phùng Xuân đã quyết định, không ai dám chất vấn.
Nhưng Chu Quảng Quyền đúng là óc lợn, tiền mặt năm trăm triệu thế mà nói trả là trả, đúng là não bị xe đâm mà.
Chỉ có Chu Phùng Xuân vui mừng nhìn Chu Quảng Quyền một cái, lúc mới đầu ông ta không hiểu, Chu Quảng Quyền sao lại kết bạn được với người máu mặt như Trần Phong, nhưng giờ ông ta hiểu rồi.
Tất cả đều nhờ một trái tim chân thành!
Một trái tim chân thành đáng giá ngàn vàng!
“Quảng Quyền, người anh em Trần Phong kia của cháu, thân phận thực sự của cậu ấy là gì thế?” Thấy không được chia tiền, thím hai của Chu Quảng Quyền - Vương Xuân Hoa lại để ý Trần Phong.
Chu Quảng Quyền cau mày: “Cháu không biết.”
Anh đúng là không biết thân phận thực sự của Trần Phong, đương nhiên, anh ta cũng sẽ không hỏi, nếu có thể anh ta không mong quan hệ giữa mình và Trần Phong biến chất.
“Không biết?” Vương Xuân Hoa ngạc nhiên: “Sao có thể không biết chứ? Đây là cái ô siêu to khổng lồ đó, Quảng Quyền, cháu phải nghe ngóng cẩn thận, xem người ta rốt cuộc là cậu chủ nhà nào...”
“Thím hai, người anh em Trần Phong là cậu chủ nhà nào thì liên quan gì đến thím sao?” Chu Quảng Quyền hơi bực mình ngắt lời, trong số những người của nhà họ Chu, chỉ có thím hai Vương Xuân Hoa là ham danh lợi nhất.
“Quảng Quyền, cháu nói chuyện kiểu gì thế?” Vương Xuân Hoa không chịu rồi: “Trần Phong kia là cậu chủ nhà nào sao lại không liên quan đến thím?”
“Lần này cậu ấy giúp nhà họ Chu chúng ta, vậy cậu ấy chính là ân nhân của nhà họ Chu chúng ta, ân nhân của nhà họ Chu chúng ta thì là ân nhân của Vương Xuân Hoa thím, sao lại không liên quan đến thím?”
Chu Quảng Quyền cười khẩy, Vương Xuân Hoa đã cho anh thấy mặt dày hơn tường thành là gì, rõ ràng là hai việc chẳng liên quan gì nhau, thế mà bà ta lại có thể kéo vào với nhau.
“Thím hai, đừng tưởng cháu không biết thím đang nghĩ gì. Người anh em Trần Phong là người anh em Trần Phong, nhà họ Chu là nhà họ Chu, giữa hai cái này không có quan hệ gì hết, thím đừng hòng kéo người anh em Trần Phong vào làm một với nhà họ Chu chúng ta.” Chu Quảng Quyền lạnh lùng nhìn Vương Xuân Hoa một cái, sau khi nói xong, cũng không để ý phản ứng của mọi người, xoay người rời khỏi sảnh.
“Aiz, cháu...” Vương Xuân Hoa giậm chân, cái đồ không biết điều, tưởng mình là tai to mặt lớn thật à?
Thực ra bà ta để ý thân phận của Trần Phong như vậy cũng là có suy nghĩ riêng.
Theo tin bà ta nghe ngóng được, Trần Phong ở nhà họ Hạ không được coi trọng, gần như là đến mức ai trong nhà họ Hạ cũng có thể châm chọc, khinh bỉ Trần Phong, mặc dù bà ta không hiểu sao Trần Phong lại nhẫn nhịn như vậy, nhưng bà ta cảm thấy sớm muộn gì Trần Phong cũng cắt đứt với nhà họ Hạ.
Lúc đó, Trần Phong có thể sẽ trở lại làm người độc thân, một khi Trần Phong độc thân thì đến lúc đó những cô gái chưa kết hôn của nhà họ Chu có hi vọng rồi, đặc biệt là mấy cô con gái của bà ta đều đang đợi gả.
Nếu có một đứa có thể may mắn được Trần Phong thích, trở thành vợ của Trần Phong, vậy nhà họ Chu có lẽ sẽ nhanh chóng chen lên gia tộc hạng một của Thương Châu, thậm chí có thể sóng vai cùng nhà họ Lý, nhà họ Thẩm!
Đến lúc đó, bà ta cũng sẽ trở thành đại công thần của nhà họ Chu, mở mày mở mặt hoàn toàn.
Mặc dù bà ta cũng biết, cơ hội thành công nhỏ bé nhưng không thử sao biết chứ?
Trần Phong lúc này đã về đến núi Ngọc Tuyền, lần này lúc lên núi, anh không mang theo sạc dự phòng, lúc tối qua, điện thoại đã tắt máy.
Sau khi sạc pin, Trần Phong mở máy ngay.
Ngay lập tức nhìn thấy bảy, tám cuộc gọi nhỡ.
Trong đó có tận mấy cuộc cùng một người gọi, hiển thị là số lạ.
Còn ba cuộc là Hạ Mộng Dao gọi.
Trần Phong đương nhiên gọi cho Hạ Mộng Dao trước.
“Mộng Dao, em ở...”
“Trần Phong, bố biến mất rồi!”
Trần Phong còn chưa dứt lời, thì đã bị Hạ Mộng Dao vội vàng ngắt lời.
“Bố biến mất rồi?” Tim Trần Phong giật thót, Hạ Vệ Quốc đang yên đang lành sao lại biến mất?
“Lúc chiều, y tá bệnh viện gọi cho em, nói là bố em biến mất rồi, những y tá đó nói người mang bố đi hình như là người nhà họ Diệp.” Giọng Hạ Mộng Dao xen lẫn tiếng khóc, mấy ngày gần đây, cô đã bị việc trong nhà làm cho luống cuống tay chân, nên lơ là không quan tâm Hạ Vệ Quốc, chẳng đến viện được mấy lần.
Nhà họ Diệp?
Muốn chết!
Trần Phong vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, anh không ngờ, nhà họ Diệp thế mà lại giở trò đê tiện thế này, dùng Hạ Vệ Quốc để uy hiếp anh và Hạ Mộng Dao.
“Mộng Dao, giờ em ở đâu? Anh đến ngay.” Sau khi hít sâu một hơi, Trần Phong bình tĩnh hỏi, nhà họ Diệp dẫn Hạ Vệ Quốc đi không phải nhà họ Diệp của Diệp Hải Đường, mà là nhà họ Diệp do hai người anh trai của Diệp Hải Đường lập, hai người này làm việc còn không kiêng nể gì hơn Diệp Hải Đường, nên Trần Phong thực sự lo rằng họ không đợi được mình sẽ xử Hạ Vệ Quốc.
“Giờ em đang trên đường đến nhà họ Diệp.” Hạ Mộng Dao nói.
“Được, em đừng vội, anh đến ngay!” Trần Phong trầm giọng nói, sau khi nói xong thì dập máy.
Đến gara, chui vào chiếc Koenigsegg, giẫm chân ga, chiếc Koenigsegg nghênh ngang lao đi.
Lúc này, trong biệt thự nhà họ Diệp, đã tụ tập không ít người.
Có người giúp việc nhà họ Đặng, cũng có vệ sĩ của nhà họ Diệp, còn có gia quyến của Vương Hải Sơn và Khang Hải Ba, hai người này cùng đến bữa tiệc với Diệp Minh Mân, sau bữa tiệc, đương nhiên là cùng mất tích.
Nên người hai nhà sau khi nghe nói nhà họ Diệp có cách tìm người, bèn đến nhà họ Diệp.
“Chủ tịch Diệp, thằng vô dụng kia sẽ xuất hiện thật chứ?” Anh trai của Khang Hải Ba, Khang Vân Ba nói với vẻ nghi ngờ, lúc đầu, Hạ Hạo nói, việc ba người Diệp Minh Mân, Khang Hải Ba và Vương Hải Sơn mất tích không liên quan gì đến nhà họ Hạ, là một mình Trần Phong làm.
Họ đương nhiên không tin, nhưng sau đó, khi thấy Hạ Hạo quỳ xuống trước mặt họ thề độc, họ tin rồi, thằng vô dụng đó rất có thể đã làm trái lời nhà họ Hạ!
Nên họ nghe ý kiến của Hạ Hạo, lấy Hạ Vệ Quốc làm quân cờ, uy hiếp Trần Phong, để Trần Phong giao người ra.
Nhưng Khang Vân Ba lại cảm thấy, Trần Phong chưa chắc dám xuất hiện, dù sao lần này, người anh đắc tội là nhà họ Diệp!
Còn cả nhà họ Khang và nhà họ Vương bọn họ!
Một người đi ở rể như Trần Phong, lấy gì ra để đấu với hai gia tộc hạng hai và một gia tộc hạng một chứ?