Từ lúc nhắc tới chuyện Phượng Hành cho
tới sau này, tinh thần Ngao Du xuống dốc trầm trọng, thoạt nhìn cứ ủ rũ ủ rũ, uể oải không vui vẻ, trừ lúc chạng vạng tối đăng ký thủ tục với lễ
tân khách sạn xong mới mở miệng nói chuyện ra, còn thì vẫn im lặng suốt. Lễ tân còn cố tình không nể mặt mũi, cứ trước mặt cô gái nhỏ vẻ mặt bất đắc dĩ bảo: “Ngượng quá, chỉ còn lại có mỗi một phòng”
Sau đó Ngao Du uể oải mang hành lý hai
người đi lên lầu, có thêm người khuân vác giúp mang hành lý đi huých một cái, nhìn hai người họ cười cười đầy thiện ý, Vương Bồi thì cảm thấy
đặc biệt ngượng ngùng.
Hai người ở phòng thuộc lầu 26, kéo rèm cửa sổ ra, tầm mắt lại bị tầng lầu trước mắt chắn.
Chỗ này từ xưa đã hoá thành thành phố,
Vương Bồi trước đây từng ở nơi này trải qua bốn năm đại học, lúc đó là
thời sinh viên đẹp nhất, lúc nào cũng vui. Nhưng cô cũng không hiểu sao
lại không thích nơi này, thành phố này quá lớn, người đông, nhịp sống
gấp, sẽ làm cho cô cảm thấy mình cũng vội, cảm thấy mình đặc biệt bé
nhỏ, cứ như muối bỏ biển vậy.
Vì thế sau khi tốt nghiệp, cô không nghĩ
ngợi gì trở về quê, cái thành phố nho nhỏ kia, kiến trúc cũng không tinh xảo, đường cũng đang sửa chữa rất lộn xộn, hay bị kẹt xe, mọi người nói chuyện đủ thứ tiếng, nhưng Vương Bồi vẫn cứ thích nơi đó. Cô còn nhớ
rất rõ ngày còn bé ngày nào cũng đi qua cây cầu tới trường, dưới nước có vịt trời và cá, vào mùa hè nước cạn, nhấc váy xuống nước, dẫm phải đá
cuội trắng, vừa mát mẻ vừa thoải mái.
Hơn nữa, ở đây cô đã gặp được Ngao Du.
Ngao Du vào phòng thì bắt đầu cân nhắc
muốn đem hai chiếc giường kéo sát cạnh nhau, sau khi kiểm tra mới phát
hiện hình như đầu giường được gắn chặt với tường, bỗng chốc mất hứng nhỏ giọng nói thầm gì đó, mặt mũi đen sì. Vương Bồi nhìn thấy âm mưu của
anh không thực hiện được thì đã buồn cười, chỉ vì nghĩ tới báo đáp ân
tình của anh nên mới cố nén, không nghĩ ngợi gì đi vào toilet rửa mặt.
Lúc cô đang ở trong toilet thì nghe thấy
tiếng “bang bang” vang lên trong phòng, không biết là Ngao Du đang làm
trò gì, đợi tới khi từ trong toilet ra, mắt Vương Bồi liền choáng váng.
Hoá ra Ngao Du đã lôi tấm đệm xuống đất đồng loạt xếp chồng lên nhau. Cả chiếc sofa và bàn làm việc đều bị anh di chuyển đặt lên trên giường,
trong phòng hỗn độn một trận.
Ngao Du tuyệt nhiên không thấy mình làm
vậy là không đúng cả, thấy Vương Bồi ngây ngốc đứng ở hành lang không
nói gì, anh còn bảo cô hỗ trợ, “Bồi Bồi à, mang hành lý, chăn gối ôm lại đây nào.” Nói xong thì tự mình cúi xuống sửa sang lại chăn đệm, hai đầu chập vào nhau, xong sau đó thì kéo rèm cửa ra, cười tủm tỉm bảo: ‘Buổi
tối chúng mình ngủ ở đây xem cảnh đẹp, thật hay quá”
Ai muốn cùng anh ngủ chứ! Vương Bồi đối với tên này tự quyết định như thế thực sự là không còn cách nào cả.
Tới tối hai người xuống ăn cơm ở lầu hai, cố chọn một gian nho nhỏ ngồi xuống, người bê đồ ăn là một cô gái nhỏ,
Ngao Du vừa tiến đến, cô bé vẫn không chịu đứng im len lén liếc anh, một lát sau thì lại ra ngoài, rồi quay vào lại là một người khác…Cứ thế hai người họ đi ra đi vào tổng cộng mang được ba món và một canh, sau đó
lại tiếp tục bê thức ăn, rồi lại tiếp tục bưng tới xếp thức ăn, rồi lại
rót đồ uống, cứ thế từng nhóm đã thay đổi đến vài cô bé.
Vương Bồi đối với chuyện này cũng đã
quen, nếu là cô, nhìn thấy một thanh niên như Ngao Du đẹp trai như vậy
cũng sẽ nhịn không được lén ngắm vài lần, vì thế cô cũng không để ý, làm gì thì cứ làm vậy. Ngao Du lại càng không muốn nói, cúi thấp đầu đặc
biệt thực sự còn bóc tôm cho Vương Bồi nữa..
Ăn cơm chiều xong, Vương Bồi đề nghị đi
ra ngoài dạo chút. Thực ra cô cũng có chút nhớ lại trường học cũ của
mình, trước kia khi còn ở trường học lúc nào cũng oán hận không thể ăn
cơm căngtin, cứ ra đường là oán trách, phòng ở không thoải mái…Đợi tới
lúc rời xa lâu vậy bây giờ nhớ đến lại nghĩ tất cả đều là kỷ niệm đẹp.
Ngao Du có chút không muốn, anh còn định
lôi Vương Bồi về phòng để bồi đắp tình cảm, nhưng anh cũng không dám
phản đối, vì thế hai người bắt taxi tới trường cũ của Vương Bồi.
Lúc này trường đang vào kỳ nghỉ đông,
trong trường không có người, lại là vào giữa mùa đông, gió bắc gào thét, chỉ đi một vòng là đã lạnh cóng. Vương Bồi mới đi được vài bước đã bắt
đầu có chút hối hận, cũng may là có Ngao Du bên cạnh, nắm tay cô, một
luồng ấm áp truyền tới cuồn cuộn không ngừng làm cho cô thấy thực thoải
mái.
“Anh đã nói rồi mà” Ngao Du nhỏ giọng thì thầm, “Cứ ở trong phòng có phải tốt hơn không, lại muốn ra ngoài chịu
tội, nhìn em bị đông lạnh rồi này”
Rời đi Bắc Kinh đã nhiều năm, Vương Bồi đã chịu không nổi mùa đông phương bắc rồi.
Vì thế hai người lại quay lại con đường
cũ trở về, lúc ở cửa trường đón xe bỗng dưng có người gọi tên cô, Vương
Bồi vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy luôn Hách Nhất Trinh. Đó là bạn thời đại học cùng phòng với cô, vóc dáng cao ráo, tóc dài, tuy nhìn không
thể nói đặc biệt xinh đẹp nhưng cũng là loại đặc biệt quyến rũ, nghĩ lại lúc còn học đại học thì đúng là đẹp quyến rũ, so với lúc đó thì Vương
Bồi lại quá ngây ngốc mờ nhạt, thực sự đã hấp dẫn rất nhiều người.
Nhưng quan hệ của Vương Bồi và cô ta cũng không tốt lắm, Lúc học Hách Nhất Trinh lúc nào cũng cướp bạn trai của
Vương Bồi, làm cho cô ít khi muốn nói chuyện cùng Hách Nhất Trinh. Chỉ
là hiện giờ sau nhiều năm tốt nghiệp, khi đó ân oán tình cừu cũng đã trở nên mờ nhạt, nhất là lại ở đây vào lúc mùa đông giá rét này, tại cửa
trường đại học, Vương Bồi như thế nào cũng không thể giận trừng mắt nhìn cô ta được, hơn nữa, Hách Nhất Trinh còn chủ dộng chào hỏi cô.
“Đúng là cậu rồi ha, Vương Bồi” Hách Nhất Trinh vẫn tóc dài như xưa, thắt đáy lưng ong, thoạt nhìn trông càng
thêm quyến rũ động lòng người, trên mặt vẫn như nhiều năm trước, mắt
sáng long lanh, môi đỏ mọng. Cô nàng chăm sóc quả thật rất tốt, trong
lòng Vương Bồi thầm nghĩ, hình như cô nàng so với cô lớn hơn hai ba tuổi gì đó, lúc này cũng đã là đầu ba rồi, thoạt nhìn trông vẫn như hai mươi tuổi vậy.
“Xin chào” Vương Bồi cười cười chào hỏi cô nàng, “Cậu vẫn xinh đẹp như xưa”
Hách Nhất Trinh nheo mắt cười cười, bỗng
chốc có vẻ quyến rũ mê người. Ánh mắt cô nàng nhìn Ngao Du không chớp,
trông rất hứng thú, “Vị này là..”
Vương Bồi bỗng chốc có chút cảnh giác,
tuy biết Ngao Du không dám có hứng thú với người đẹp, nhưng vẫn không
khỏi có chút khẩn trương, “Bạn trai mình” Lúc nói chuyện tay cô dùng sức nắm chặt tay Ngao Du hơn.
Hách Nhất Trinh nhìn Ngao Du cười, mặt
mày càng thêm quyến rũ mê người, tay mềm vươn ra cho Ngao Du, trong
giọng nói lộ ra vẻ mị hoặc, “Xin chào, em là bạn học của Vương Bồi, em
gọi là Hách Nhất Trinh. Không biết…” Cô còn chưa nói xong thì Ngao Du đã không còn bình tĩnh nữa, mặt lạnh lùng nhìn cô nàng một cái, hờ hững
nói: ‘Tôi ghét nhất là hồ li tinh, trên người toả mùi vị thối quá”
Mặt Hách Nhất Trinh bỗng chốc trông cực
kỳ khó coi, Vương Bồi cũng choáng váng, đợi khi cô kịp phản ứng muốn cất lời nói để xoá tan sự khó chịu của Hách Nhất Trinh đi, thì cô ta đã dập giày cao gót ầm ầm đi thật xa rồi.
Tuy Vương Bồi không thích cô ta, tuy
trong đầu Vương Bồi không hiểu sao cũng cảm thấy chút vui sướng, nhưng
cô vẫn thực sự muốn phê bình Ngao Du, “Sao anh nói chuyện gì mà ghê thế, cho dù không thích người ta, cũng không thể nói người ta như thé chứ.
Rốt cục cũng chỉ là con gái thôi mà, sao mà lại không lễ phép chút nào
thế..”
Cô cứ lải nhải một thôi một hồi, đến một
giây cũng không dừng, khó khăn lắm mới tạm dừng chút Ngao Du rốt cục tìm được cơ hội nói chen vào: “Anh có nói sai đâu, cô ta chính là con hồ li tinh mà, có một mùi hôi thối toát ra ghê lắm”
Lúc này Vương Bồi cũng thấy choáng váng.
Thì ra trên thế giới này có nhiều yêu
quái như vậy ha! Hôm qua mới gặp mèo yêu, hôm nay lại gặp một con hồ li
tinh, có trời mới biết được bên cạnh cô còn có bao nhiêu yêu quái nữa
đây!
Trên đường trở về, Vương Bồi nhịn không
được hỏi anh: “Anh bảo Hách Nhất Trinh, à không, con hồ li tinh kia tìm
anh sao, rốt cục là vì cái gì thế? Cô ta nghĩ đơn giản muốn thông đồng
với anh hay là còn có mục đích gì khác?” Hồ li tinh có phải nhìn thấy
tiên khí trên người anh không, có phải muốn ân ân ái ái gì gì đó không,
sau đó thì sao, sau đó muốn dựa vào tiên khí để đắc đạo bay lên trời
sao?
“Ai mà biết được” Ngao Du híp mắt dựa sát vào người cô, “Vậy được rồi, Vương Bồi anh muốn đi ngủ”
Hai người họ trở về khách sạn Vương Bồi
vừa mệt vừa lạnh vào phòng tắm rửa. Tinh thần Ngao Du lại rất tỉnh táo,
lúc Vương Bồi tắm thì anh đứng ở cửa toilet không đi, còn ca hát, còn
đùa giỡn Vương Bồi để cô phải mở cửa ra nữa.
Đợi Vương Bồi tắm xong đi ra, Ngao Du lại thấy buồn bực, nhỏ giọng thầm oán, “Em mặc kín như thế, định coi anh là tên lưu manh muốn đề phòng sao?”
Vương Bồi liếc xéo anh hỏi lại: “Vậy anh có phải là lưu manh không?”
Ngao Du cười “hắc hắc” không nói. Thì ra trong đầu anh đều biết rõ.
Vừa lên nệm Vương Bồi đã bị Ngao Du một
tay ôm vào lòng, rồi cọ sát vào cô, tay kia thì bắt đầu không thành
thật. Vương Bồi cắn vào lỗ tai anh bảo: ‘Anh đừng có lộn xộn, hai chúng
mình cùng trò chuyện, nói chuyện không được sao?”
“Không phải ngày nào chúng mình cũng trò chuyện rồi sao, nói nhiều nói nhiều, em cũng không thấy chán sao?”
“Vậy là không giống thế” Vương Bồi bảo, “hôm nay em muốn nói chuyện với anh, có biết không?”
Ngao Du cọ một lúc, thấy Vương Bồi vẫn
không động đậy, sợ cô giận, không dám lộn xộn, chỉ dùng tay ôm trọn cô
vào lòng, vùi mặt vào cổ cô, cúi đầu nói “được” một tiếng.
Thấy anh rốt cục thành thật, Vương Bồi
mới đưa tay ra vỗ vỗ vào sau lưng anh, giống như dỗ con chó con, xoa xoa đầu anh: “Ngao Du, chúng mình…chúng mình trò chuyện. Được rồi, anh nói
với em đi”
“Anh có gì đâu mà nói” Anh ngáp một cái, lại hỏi lại: “Vậy em muốn nghe cái gì?”
“Cái gì cũng được hết” Vương Bồi nghiêng
nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Hay là, anh kể một chút ở trên trời đi. Vì sao
lại hạ phàm? Anh và Trọng Hằng, còn có Phượng Hành hai người người sao
lại tốt với nhau thế?”
“Anh…” Ngao Du nhấc đầu lên cau mày bảo:
“Hình như cũng chẳng có gì đáng nói cả. Anh và A Hằng đã biết nhau rất
lâu rồi, khoảng vài ngàn năm, trước kia đánh nhau suốt, đánh mấy trận
xong, không hiểu sao lại tốt rồi. A Hằng và Phượng Hành hai người ai
cũng đều thích hạ phàm đi du lịch, bảo là ở trên trời không có ý nghĩa
gì, chỉ thích xuống dưới hạ giới. Con người sống rất ngắn ngủi, khó khăn lắm…mới có cảm tình thì đã sinh ly tử biệt, nghĩ lại cũng thấy khó
chịu, vì thế, anh cứ ở trên trời náo loạn. Tính anh không được tốt lắm,
cả đời tức lên chỉ thích đi đánh nhau với người ta. Có một lần, vừa ngủ
dậy, đầu óc mơ màng, có một tiểu tiên nữ cứ đi theo anh mãi, anh tức
lên, mới đem nàng nuốt chửng”
“A..” Vương Bồi nhịn không nổi thốt lên
tiếng than sợ hãi, “Anh…Anh ăn nàng ấy ư?” Chuyện này cũng quá
đáng….Đoạt mệnh thần tiên đi.
Ngao Du dường như cũng hiểu được là mình
làm không đúng, trên mặt hiện ra vẻ áy náy, “Anh…Anh cũng nhổ nàng ra
ngay lập tức. Nhưng mà…Nàng vẫn bị thương, lại bị các thần tiên khác chê cười, mới trốn đi. Vì chuyện đó, anh bị phạt xuống hạ giới, sau đó thì, em đã biết rồi”
“Thế còn tiên nữ kia đâu? Sau này nàng có ổn không?”
“Không biết nữa” Giọng Ngao Du nghe rầu
rĩ, “Lúc anh thăng thiên định tìm nàng xin lỗi nhưng không tìm thấy.
Hình như nàng đã trốn mất rồi”
Vương Bồi vuốt vuốt tóc anh, nhỏ giọng
khuyên bảo: ‘Đều đã lâu như vậy rồi, nói không chừng nàng cũng không còn nhớ gì nữa. Sau này, đợi anh…đợi anh khi nào trở về, tìm nàng xin lỗi
vậy”
Lại nói tiếp cũng không cần chờ lâu lắm,
Ngao Du đã nói rồi, cuộc sống con người rất ngắn ngủi, cho dù có ở cùng
cô mãi cho tới già, Ngao Du anh ấy…anh ấy cũng…
Không hiểu sao Vương Bồi bỗng cảm thấy có chút không muốn nghĩ thêm gì nữa. Đợi khi cô đã đi rồi, Ngao Du anh ấy…Sẽ thế nào đây?
Cô bỗng dưng thấy sợ hãi, nghĩ ngợi,
không nhịn được ôm chặt lấy Ngao Du, vùi đầu vào ngực anh. Cô nghe thấy
tiếng tim anh đập “bình bịch, bình bịch” rất mạnh.
Vương Bồi nhỏ giọng bảo: “Ngao Du, anh hứa với em một chuyện nhé”
“Gì cơ?” Giọng không hề chú ý.
“Sau này, đợi khi nào em già rồi, đã
chết, anh không cần nhớ….kiểu gì cũng đừng nhớ, sinh lão bệnh tử đều là
mệnh trời. Lúc nào đến là đi. Sau đó anh trở về, làm cái gì đó chú ngữ
rồi quên em đi, sau này muốn làm gì thì làm cái đó, cố gắng sống cho
tốt…” Cô nói xong nói xong thì không thể nói thêm được nữa, trong cổ
họng dường như có cái gì đó chẹn lại, thực khó chịu, giọng trở nên kỳ
quái, hốc mắt nóng lên. Cô len lén lau một cái, tất cả đều là nước mắt.
Ngao Du vẫn không nói gì, ôm lấy cô, im lặng, mãi cho tới khi trời sáng…