Long Thần Tại Đô

Chương 234: Chương 234: Trước mặt tôi, cậu chính là một thằng em




“Ông đang nằm mơ giữa ban ngày sao?” Diệp Phàm cười lạnh nói.

“Diệp Phàm, thân phận và gia cảnh của cậu tôi đã điều tra rồi, người bình thường đúng thật là không thể chọc vào cậu được, nhưng trước mặt tôi, cậu chỉ là một thằng em mà thôi, cho dù hôm nay tôi có chôn sống cậu, Sở đại tướng cũng sẽ không gây phiền phức cho tôi.” Tống Kiều nhìn chằm chằm Diệp Phàm, lạnh lùng nói.

Đôi mắt lóe ra tia độc ác.

Giống như một con hổ dữ đang lên cơn đói khát, có thể cắn người khác bất cứ lúc nào.

Nhưng mà đối mặt với Tống Kiều hung ác, Diệp Phàm lại vô cùng bình tĩnh, hời hợt nói: “Vậy thì ông chôn sống tôi thử xem.”

“Được, nếu cậu đã không biết điều, vậy thì tôi cũng chẳng thèm phí lời với cậu nữa.” Tống Kiều xanh mặt, trầm giọng nói, sau đó dừng lại một chút, nói với đám người đi cùng ông ta: “Các người lên hết đi, đánh tàn phế thằng nhóc không biết trời cao đất dày là gì này cho ta.”

Nghe thấy mệnh lệnh của Tống Kiều, đám người đi cùng ông ta lập tức xông đến bao vây xung quanh Diệp Phàm.

Đám người này đều là cao thủ được Tống Kiều dùng số tiền lớn mời về.

Mỗi một tên đều vô cùng tàn ác.

Tên thì là lính đánh thuê ở nước ngoài, tên thì là võ sĩ quyền anh của thế giới ngầm, tên thì là sát thủ của thế lực xã hội đen...

Tổng cộng bốn mươi sáu tên, trong đó chỉ có mười ba tên là người Hoa Hạ, những tên khác đều là người phương Tây.

Đám người này nhìn chằm chằm Diệp Phàm, ánh mắt mỗi tên đều giống như con sói đói, vừa hung ác vừa tàn nhẫn, nếu như là người bình thường, dù chỉ là bị đám người này liếc mắt một cái cũng sẽ cảm thấy hoảng sợ, da đầu tê dại.

Nhưng mà, Diệp Phàm nhìn lướt qua bốn mươi sáu tên bao vây xung quanh mình, mà vẻ mặt vẫn điềm nhiên như mây trôi gió thoảng, chẳng thèm để bốn mươi sáu tên kia vào mắt.

Chẳng phải phí lời, bốn mươi sáu tên cao thủ được Tống Kiều dùng số tiền lớn mời về bao vây Diệp Phàm xong, liền lập tức hành động, ùa lên, muốn một lần hành động là có thể khống chế được Diệp Phàm.

Bốn mươi sáu tên cao thủ cùng lúc ra tay, tất cả đều dùng những chiêu hiểm, chỉ cần Diệp Phàm trúng bất kỳ chiêu nào cũng đều sẽ bị thương nặng.

Nhưng Diệp Phàm lặng lẽ quan sát, đối mặt với sự bao vây tấn công của bốn mươi sáu tên cao thủ anh không tránh mà trái lại còn chặn đánh trực tiếp.

Anh sải bước tới, khéo léo chuyển động cơ thể, thi triển thân pháp vô cùng huyền diệu, cơ thể nhanh nhẹn, đồng thời giống như một con bướm vỗ cánh bay từ trong ngàn bụi hoa ra mà không động phải một phiến lá, dễ dàng né được sự bao vây tấn công của bốn mươi sáu tên cao thủ.

Né tránh được sự bao vây tấn công của bốn mươi sáu tên cao thủ xong, Diệp Phàm thi triển phương pháp dời hình hoán ảnh, cơ thể thoắt cái đã đứng trước mặt một trong những tên cao thủ, giơ tay phải lên đánh vào mặt của tên cao thủ đó.

Tên cao thủ đó đã từng là võ sĩ quyền anh của thế giới ngầm, tham gia hơn tám mươi trận đấu, trong đó trận đấu hắn chỉ dùng một quyền đã có thể KO đối phương tổng cộng có sáu mươi tư trận, chỉ có hai trận thua, trong đó một trận là đấu với quyền vương của thế giới ngầm lúc đó, một trận khác là đấu với một thiếu tá của đặc quân Báo Biển nước M.

Sức mạnh của hắn đã gần bằng chiến vương.

Nhưng mà tên cao thủ lợi hại như vậy bây giờ chỉ cảm thấy hoa mắt, nhìn thấy nắm đấm trong tầm mắt không ngừng phóng to, hắn không kịp phản ứng đã bị đánh một quyền vào giữa mặt, hai mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.

Mỗi một quyền đánh gục một tên cao thủ, Diệp Phàm nhấc chân lên quét một cái, đã đá được vào đầu một tên người da đen cao to lực lưỡng.

Tên Tây da đen đó cao hai mét mốt, nặng hơn hai trăm cân, cơ thể hắn như một ngọn núi lớn màu đen.

Vậy mà, tên tây da đen bị đá một cái vào đầu xong liền kêu lên, ngã bịch một cái xuống đất, không rõ sống hay chết.

Diệp Phàm quá mạnh, dưới sự bao vây tấn công của bốn mươi sáu tên cao thủ, anh như một con hổ hung dữ xông vào bầy dê, tả xung hữu đột, mỗi một lần ra đòn là đánh ngã một tên cao thủ.

Bịch! Bịch! Bịch!

Chưa đến ba phút, tất cả bốn mươi sáu tên cao thủ đều bị Diệp Phàm đánh bại.

“Trời ơi, Diệp Phàm mạnh quá đi, một người đánh bốn mươi mấy người giống như đi chơi vậy.”

“Tôi nghe người ta nói, bốn mươi mấy người này đều là cao thủ được Tống Kiều dùng số tiền lớn mời về, nhưng không cùng cấp bậc với đám lâu la đi cùng Trình Xung đâu, thậm chí mấy ngày trước Tống Kiều còn có thể giết chết Tưởng Thanh Kiếm chính là nhờ vào bốn mươi mấy người này giúp đỡ, một đám người cao thủ như vậy lại bị Diệp Phàm hạ gục một cách dễ dàng.

“Tôi còn nhớ, tất cả những tin đồn liên quan đến Diệp Phàm đều nói anh ta là đồ vô dụng, ngày nào cũng lấy danh nghĩa con rể Sở đại tướng hoành hành ngang ngược ở thủ đô mà? Nhưng từ việc anh ta hạ gục bốn mươi sáu tên cao thủ bên cạnh Tống Kiều một cách dễ dàng tôi có thể khẳng định, mấy tin đồn này đều là giả.”

“Mau đi cho người điều tra về tên Diệp Phàm này, xem rốt cuộc tên này có lai lịch như thế nào, phải đánh giá lại tên này lại một lần nữa rồi.”

...

Nhìn thấy Diệp Phàm nhanh gọn đánh gục bốn mươi sáu tên cao thủ được Tống Kiều dùng số tiền lớn mời về, mọi người xem xung quanh đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bàn tán sôi nổi, rất nhiều người đã nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt khác.

Mấy ngày này, Diệp Phàm ở thủ đô làm loạn không ít chuyện.

Nhưng quân đội lại có ý tuyên truyền ra ngoài, Diệp Phàm biến thành đồ vô dụng ngày ngày ỷ vào thân phận con rể Sở đại tướng đi hoành hành ngang ngược.

Cho nên, rất nhiều người khinh thường Diệp Phàm, mặc dù một số người đã nhìn thấy thân thủ của Diệp Phàm, nhưng hình tượng vô dụng của Diệp Phàm phù hợp với cách nhìn của mọi người hơn nên dù có người nói Diệp Phàm lợi hại cũng chẳng có mấy người tin.

Cho dù là Tống Kiều hung hăng vừa nãy, bây giờ cũng chết lặng người, vẻ mặt như nhìn thấy ma, lộ ra ánh mắt không thể tin được.

Bốn mươi sáu tên cao thủ được ông ta dùng số tiền lớn mời về mạnh như thế nào, ông ta vô cùng rõ.

Mấy ngày trước, ông ta chiến đấu với Tưởng Thanh Kiếm, chính bốn mươi sáu tên này là lực lượng chiến đấu chủ yếu giết chết Tưởng Thanh Kiếm, cuối cùng toàn quân của Tưởng Thanh Kiếm bị tiêu diệt, ông ta nuốt trọn khối tài sản của Tưởng Thanh Kiếm.

Cũng bởi ông ta nuốt trọn khối tài sản của Tưởng Thanh Kiếm, thế lực của bản thân cũng lớn mạnh hơn, điều này làm ông ta gần đây có chút “phiêu”, vô cùng kiêu ngạo cho nên vừa nãy mới nói câu vô cùng ngông cuồng, cho dù chôn sống Diệp Phàm, Sở đại tướng cũng không gây phiền phức cho ông ta.

Nhưng bây giờ ông ta nhìn thấy cái gì? Một trong những con át chủ bài lợi hại của ông ta lại bị Diệp Phàm đánh gục hết.

Diệp Phàm giải quyết hết bốn mươi sáu tên cao thủ được Tống Kiều dùng số tiền lớn mời về, ánh mắt tập trung vào Tống Kiều, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười, tiến lên vài bước, không nhanh không chậm bước tới chỗ Tống Kiều.

“Diệp Phàm, cậu, cậu,...cậu muốn làm gì? Tôi, tôi nghĩ rồi, tôi có thể lùi một bước, chỉ cần cậu giao ra linh đan lần trước cậu cướp được ở Thiên Thượng Lầu, chuyện hôm nay đến đây chấm dứt, thế nào?” Tống Kiều mặt biến sắc, giọng run rẩy nói.

“Ờm...” Diệp Phàm ngẩn người một chút, sờ sờ mũi, nói: “Tôi không nghe nhầm chứ? Tình hình bây giờ như thế nào rồi mà ông vẫn còn dám hỏi tôi lấy linh đan?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.