Diệp Phàm tìm sofa để ngồi, lặng lẽ chờ Nghiêm Thế Đông đến.
Anh đã ra tay thì chẳng còn quan tâm đến việc lật mặt với Nghiêm Thế Đông.
Lúc này Nhiếp Nghi Dũng đang quỳ nhục nhã trên sàn, ánh mắt oán hận nhìn Diệp Phàm, ông ta hận anh thấu tâm can.
Ông ta thề với lòng nhất định phải chặt Diệp Phàm ra từng khúc, giết toàn bộ nhà họ Diệp.
Nếu không phải bây giờ mặt ông ta đau như bị ai cắt, thì chắc chắn ông ta đã chửi rủa Diệp Phàm.
Ngoài ra ông ta cũng rất hận Triệu Vũ, ánh mắt lộ rõ vẻ căm ghét, bởi vì hai đầu gối ông ta đã bị Triệu Vũ đá gãy, còn bị bắt phải quỳ dưới sàn.
Điều này khiến xương đầu gối đâm thẳng vào da thịt, thậm chí phần thịt ở đầu gối cũng bị lộ ra ngoài.
Đừng nói đến việc làm nhục ông ta bằng việc quỳ, chỉ riêng sự đau đớn cũng đủ để Nhiếp Nghi Dũng có sát ý với Triệu Vũ.
“Tên Diệp Phàm này quá kiêu ngạo, lại dám mang người đến đập phá câu lạc bộ Matey, còn phế cả Nhiếp Nghi Dũng, nhìn vết thương của Nhiếp Nghi Dũng, sợ là cả đời này cũng không đứng dậy được?”
“Đáng đời tên Nhiếp Nghi Dũng, bình thường làm không biết bao nhiêu việc xấu, cuối cùng hôm nay cũng gặp báo ứng rồi.”
“Không hổ danh là con rể của Sở đại tướng, quả nhiên kiêu ngạo, bá đạo, người trẻ tuổi như vậy mới thực sự là anh tài!”
“Thân phận của Nhiếp Nghi Dũng cũng không hề đơn giản, ông ta không chỉ là cùng một bọn với Từ Khuê, mà theo tôi biết, mối quan hệ giữa ông ta và Nghiêm thiếu gia cũng vô cùng phức tạp, nếu như người tên Diệp Phàm này phế Nhiếp Nghi Dũng xong lập tức bỏ đi, có thể giữ được tính mạng, nhưng anh ta thật ngu ngốc khi ở đây chờ Nhiếp Nghi Dũng gọi người đến, đây là do quá kiêu ngạo hay đầu óc có vấn đề đây!”
...
Đám đông xung quanh vẫn bàn tán.
Không một ai trong số họ nghĩ rằng lại có người dám đến câu lạc bộ Matey của Nhiếp Nghi Dũng gây sự, lại còn phế Nhiếp Nghi Dũng, bắt thế lực đằng sau ông ta phải xuất hiện.
Thật sự là không có ai to gan để tin điều này!
Đã gần hai mươi phút, cửa của câu lạc bộ Matey mới di chuyển trở lại, một người đàn ông dẫn theo hơn một trăm người xông vào câu lạc bộ.
Người đàn ông vô cùng hống hách xông vào, căn bản không có ai dám cản hắn.
“Là con chó nào không có mắt dám đến gây sự ở câu lạc bộ của anh em tao? Không muốn sống nữa à?”
Hơn một trăm người giúp ông ta dọn đường, người đàn ông xông vào sảnh câu lạc bộ một cách hung hãn.
Người đàn ông dẫn theo hơn trăm người, ai nấy đều hung hãn cầm theo vũ khí, còn theo sau người đàn ông là một ông già tóc đã bạc mặc Hán phục.
Khi người đàn ông len qua đám đông, điều đầu tiên lọt vào mắt ông ta là Nhiếp Nghi Dũng đang quỳ thảm thương dưới đất.
Nhìn thấy cảnh này, người đàn ông lập tức nổi cơn thịnh nộ.
Ông ta đối xử với Nhiếp Nghi dũng rất tốt bởi vì Nhiếp Nghi Dũng còn có một cô em họ đang học cấp ba, mà người đàn ông này lại thích cô gái đó, vì yêu nhau yêu cả đường đi, nên ông ta vô cùng quan tâm đến Nhiếp Nghi Dũng.
Sau khi nhận được cuộc gọi của Nhiếp Nghi Dũng, ông ta lập tức gạt hết mọi thứ sang một bên để đến đây.
Bởi vì ông ta muốn thông qua Nhiếp Nghi Dũng để có được sự ngưỡng mộ của cô em họ.
“Người anh em, anh, anh, tại sao anh lại bị thương như thế này?” Người đàn ông lập tức chạy đến bên Nhiếp Nghi Dũng, vừa đỡ Nhiếp Nghi Dũng đứng dậy, vừa an ủi nói: “Anh yên tâm, tôi biết rất nhiều bác sĩ giỏi, nhất định có thể giúp anh đứng dậy được.”
“Còn nữa, tôi sẽ biến tên khiến anh thành ra như vậy phải trả giá thê thảm.”
“Thù của anh, tôi sẽ báo giúp anh.”
Nhưng lúc người đàn ông vừa giúp Nhiếp Nghi Dũng đứng dậy, Diệp Phàm đang ngồi trên sofa bỗng mở mắt ra, phóng ra một ánh nhìn lạnh lẽo sắc lẹm.
“Tôi đã cho phép ông đỡ ông ta dậy chưa?” Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Mẹ kiếp...”
Nghe Diệp Phàm nói xong, người đàn ông bị làm cho tức nghẹn, vừa định chửi rủa Diệp Phàm, nhưng khi ngước đầu thấy được diện mạo của anh, sắc mặt ông ta lập tức biến đổi, nói chưa dứt câu thì im bặt lại.
Lúc này, người đàn ông như bị hóa đá.
Ông ta nhìn thẳng vào Diệp Phàm, sắc mặt lộ rõ vẻ hoang mang và bất lực.
“Sao lại không nói nữa?”
Diệp Phàm nhìn người đàn ông một lượt rồi hỏi.
“Không, không, không dám...” Cho đến khi Diệp Phàm nói câu thứ hai, người đàn ông mới hoàn hồn trở lại, đầu óc ông ta rối bời, ấp úng giải thích: “Cái đó... Diệp... Diệp tiên sinh, tôi xin lỗi, lúc nãy tôi không biết đó là cậu.”
“Đây thực sự là đánh nhau vỡ đầu mới nhận ra là cùng một nhà.”
“Mong Diệp tiên sinh hãy nể tình tôi là người bên cạnh anh Hứa, đừng tính toán với tôi về việc lúc nãy.”
Người đàn ông này không phải ai khác mà chính là Từ Khuê, người đã từng xuất hiện ở đấu trường ngầm.
Từ Khuê được biết đến như một người trong ba thế lực đứng đầu của đấu trường ngầm ở Tinh Thành, ông ta giết chết đối thủ Phương Thịnh, thực lực lại tăng gấp bội phần.
Cho dù Từ Khuê có vẻ như đã là vua của đấu trường ngầm ở Tinh Thành, nhưng ông ta không dám thể hiện sự thiếu tôn trọng nào đối với Diệp Phàm.
Điều này là bởi vì sau khi Diệp Phàm nói chuyện với Hứa Ác Lai, lúc hắn về lại đấu trường ngầm Minh Luân, có đặc biệt dặn dò Từ Khuê vài câu, một trong số đó là: Sau này có gặp người họ Diệp đó, tốt nhất đừng nên chọc cậu ta, nếu không thì đến tôi cũng không giúp được ông.
Những gì Từ Khuê có được ngày hôm nay đều do Hứa Ác Lai giúp ông.
Vì thế mặc dù nhất thời không thể hiểu rõ những gì Hứa Ác Lai nói, nhưng Từ Khuê vẫn một mực nghe theo.
Vì Hứa Ác Lai đã dặn đừng chọc giận Diệp Phàm, nên đương nhiên ông ta sẽ không khiến anh giận.
Diệp Phàm nhìn Từ Khuê một lượt, anh cau mày, lóe lên ánh nhìn lạnh lùng sắc lẹm, lúc này, Triệu Vũ mới nói Diệp Phàm: “Anh Phàm, quan hệ giữa em và Khuê Tử rất tốt!”
Mãi cho đến khi Triệu Vũ lên tiếng, Từ Khuê mới nhận ra cậu ta, ông ta lập tức nhìn cậu với ánh mắt cảm kích.
Diệp Phàm nhìn Từ Khuê, không khỏi cau mày, nhưng anh chỉ do dự vài giây rồi di chuyển ánh mắt sang Nhiếp Nghi Dũng đang quỳ trên sàn, lạnh lùng nói: “Tôi bảo ông gọi điện cho Nghiêm Thế Đông, ông không hiểu sao?”
Tuy nhiên lúc này Nhiếp Nghi Dũng vẫn đang bị sốc.
Vẫn chưa thể nào hoàn hồn lại.
Đầu ông ta đang kêu ong ong, vẫn không hiểu chuyện gi đang xảy ra, nhưng người mà ông ta nhờ đến giúp đột nhiên lại “lật mặt”?
Đặc biệt đó là Từ Khuê, người sắp trở thành vua của thế giới ngầm ở Tinh Thành, tại sao lại khúm núm e sợ Diệp Phàm như vậy? Chẳng qua không phải chỉ là con rể của Sở đại tướng thôi sao? Có gì ghê gớm đâu chứ?”