Thiên Quân cùng hơn bảy ngàn tu giả trải ngang Ám ma cốc mà đi, những nơi đi qua Ám thú đều bị tàn sát không còn một mảnh, dưới số lượng cường giả áp đảo, trong một ngày bọn hắn chém giết không dưới ba vạn ám thú tu vi không đều, cùng với đó bọn hắn cũng không hề có thương vong nào, đơn giản chính là gió bẻ cành khô. Ám thú đơn lẻ cho dù cường đại hay có bất tử thân cũng bị đánh cho không kịp trở tay, càng chém giết bọn hắn càng phân công rõ ràng, kẻ tách biệt Ám thú với Ám ma cốc thiên địa, kẻ xuất thủ tru sát, phối hợp với nhau ngày càng thuần thục.
Bất quá chém giết đến ngày thứ ba bọn hắn liền phát hiện ra dị thường, ám thú gần như biến mất, bảy ngàn tu giả trên đường chém giết cũng gặp nhiều tiểu đội Thí luyện giả khác, bọn hắn cũng không gặp ám thú, ám thú giống như bốc hơi không còn. Đến ngày thứ tư đã không đụng đến dù chỉ một con cấp thấp nhất Ám thú. Quân số cũng nhanh chóng kéo lên hơn tám ngàn người, đi vào Ám ma cốc hơn vạn tu giả thì tập trung ở đây đã có tám thành rồi.
Thiên Quân gần như đi cuối đại bộ đội không tham gia chém giết, dù sao việc đó cũng không có ý nghĩa, tình huống quỷ dị hắn đương nhiên cũng nhận ra, rất nhanh đã có mấy kẻ bao gồm Hư thiên bí cảnh bản dân cùng Thú luyện giả đến tìm hắn, dẫn đầu là cái kia Hư thiên bí cảnh bản dân Thạch Kình. Bọn hắn xem như là mấy kẻ đi đầu trong đại bộ đội kia.
“Thánh sứ đại nhân! Ngài thấy làm sao?”. Thạch Kình hơi chút cúi đầu nói. Kẻ này thực lực mấy ngày này Thiên Quân thấy rõ ràng, là một cái thiên kiêu có sức chiến đấu vượt xa tu vi, có lẽ đã không kém một số Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất rồi.
“Ngươi nhớ mấy ngày trước ám thú triều sao?”. Thiên Quân hơi gật đầu nói. Thú triều là cần đến rất nhiều thú loại tập trung lại, tình huống này có chút để người ta liên tưởng đến.
“Ý ngài là có Ám thú triều đang đợi chúng ta ở Ám ma cốc chỗ sâu?”. Thạch Kình hơi nhíu mày nói. Mấy kẻ kia cũng không có ý định xen vào, một bên nghe ngóng là được rồi.
“Đây là kết quả ta muốn nhìn thấy nhất, nếu là hai cái suy đoán phía sau thì chúng ta tiến đến thương vong chỉ sợ càng thêm nhiều!”. Thiên Quân gật đầu nghiêm nghị nói.
“Còn có khả năng khác? Thương vong còn đáng sợ hơn ám thú triều?”. Thạch Kình kinh nghi bất định nói. Mấy kẻ đứng im nghe kia cũng một đám không hiểu nhìn Thiên Quân, ám thú triều đáng sợ như thế nhưng trong mắt Thiên Quân lại không có bao nhiêu đáng sợ. Mặt khác còn có loại nào hung hiểm hơn ám thú triều đang đợi bọn hắn?
“Không sai!’. Thiên Quân gật đầu khẳng định. “Một khả năng khác đó là những ám thú đó tập trung lại một chỗ thôn phệ lẫn nhau hình thành nên siêu cấp đại quân, cho dù có không may tồn tại Hư vô cảnh ám thú cũng không phải không có khả năng!”. Hắn nghiêm nghị nói. “Một khả năng khác bết bát hơn nữa đó là tên kia đã thức tỉnh, hắn đang hấp thu những ám ấn ký cùng lực lượng của Ám thú, khi đó chúng ta liền thảm!”.
“Cái gì?”. Mấy cái kinh dị trợn mắt nhìn Thiên Quân, tên này không phải nói chuyện giật gân chứ? “Cái này...”.
“Không cần nghi hoặc, Ám thú thôn phệ lẫn nhau có thể lớn mạnh là không sai, ta nghĩ lần này chờ đợi chúng ta sẽ có điều này nên các ngươi chuẩn bị tâm lý đi, về phần tên kia không tỉnh còn tốt, tỉnh thì để ta đến đối phó, các ngươi đến lúc đó cũng không nên ẩn dấu Hỗn độn cảnh ấn ký, nếu may mắn chúng ta có thể triệt để chém giết hắn!”. Thiên Quân nhàn nhạt nói. Một lời vuwaf ra đương nhiên cũng khiến mấy cái Thí luyện giả mặt mũi nháy mắt trầm xuống, đây chính là át chủ bài của bọn hắn.
“Hừ! Tin tưởng nếu lão tổ nhà các ngươi biết sẽ gặp tên kia thì bổn tọa còn sợ bọn hắn cho các ngươi thêm mấy cái Hỗn độn cảnh ấn ký!”. Thiên Quân hừ lạnh nói. Nếu không phải không thể chém giết được thì bọn hắn còn lâu mới đưa ám sinh vật kia đi phong ấn bên trong Hư thiên bí cảnh, đem phong ấn là muốn thời gian mài chết tên này, ai dè Thái cổ biến đổi đã không có ai nhìn đến Hư thiên bí cảnh, tên kia đã thoát khốn...
“Như vậy chúng ta nên làm gì?”. Thạch Kình cũng nhìn về mấy tên kia hơi chút khinh thường sau đó nhìn Thiên Quân hỏi. Thiên Quân nói như vậy đương nhiên đã nghĩ ra biện pháp gì đó.
“Làm gì? Tăng tốc hướng Ám ma cốc chỗ sâu, thấy Ám thú liền giết, còn có cách nào hữu hiệu hơn?”. Thiên Quân con ngươi liếc sang nhìn Thạch Kình như nhìn ngu ngốc nói. Bất kể là khả năng nào thì cũng cần Ám thú đến mới được, chém giết Ám thú càng nhiều càng tốt là được rồi, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. “Phải rồi, nên để các ngươi mấy cái Thánh tổ bước thứ chín dẫn đầu, như vậy sẽ có thể giảm bớt thương vong nếu đột nhiên gặp Ám thú đàn cường đại!”. Hắn lại nói, nếu là ám thú thôn phệ lẫn nhau lớn mạnh thì sẽ có nhiều ám thú cường đại, cho mấy tên cường đại tu giả đi trước cản lại một hai thì mới tốt.
“Ách...”. Mấy tên này đều là thiên kiêu đây, lúc này lại bị Thiên Quân đem ra làm quân tiên phong, một đám liền không dễ chịu, cho dù là mấy cái Hư thiên bí cảnh bản dân cũng không ngoại lệ, bất quá bọn hắn cũng phản bác gì, Thiên Quân nói không sai, một đám âm u xám xịt rời đi sau đó hô lớn gọi nhỏ một hồi, đại bộ đội lập tức tăng nhanh tốc độ hướng Ám ma cốc chỗ sâu, ở đó cũng có Hộ thiên hải cửa vào, rất nhiều kẻ có thể cảm nhận được rõ rệt.
“Khả năng thứ hai tám thành đã xảy ra, tên kia nếu đã tỉnh lại...”. Thiên Quân vẫn tiếp tục đi phía sau nhàn nhạt nói. Cặp mắt thâm thúy cũng nhìn Ám ma cốc chỗ sâu nghiêm nghị, hắn có cảm giác như có một đầu lâu ác quỷ đen kịt to lớn đang há miệng nhe răng chờ đợi hắn đến, bất quá hắn cũng không có ý định lùi bước, tên kia chắc chắn là lão chủ nhân của Huyết thiên đao, bọn hắn chắc chắn không tránh được một trận chiến, lúc này không nhân cơ hội hắn còn chưa khôi phục lực lượng mà cho hắn một đòn chí mạng thì quá ngu ngốc rồi. Mặt khác tên kia còn giống như là một cái tà ác chi nhân, đối với tất cả tu giả đều là mầm họa, về công hay tư Thiên Quân đều không muốn tên kia tồn tại. Bất kể hắn là đại năng cường đại như thế nào nhưng chỉ cần tu vi không vượt quá xa bản thân thì Thiên Quân tự tin giết được hắn.