Phòng thí nghiệm vốn là nơi có nhiều hóa chất dễ gây cháy và không gây cháy. Nếu bảo quản thích hợp thì đương nhiên sẽ không có vấn đề gì. Nhưng Nhạc Ly đã lợi dụng dị năng khiến cho người bảo quản kho hóa chất đó ngủ say. Còn nàng thì chỉ cần một mồi lửa thích hợp là sẽ dẫn đến cháy.
Trước khi phóng hỏa Nhạc Ly đã lợi dụng sự hỗn loạn đưa những người vô tội ra khi đã bị nàng hạ thuốc mê. Cũng may nàng có lực lượng. Còn những nhân viên đã nghiên cứu trên tay dính mạng người nàng mặc kệ, họ chỉ có thể tự sinh tự diệt thôi.
Nhạc Ly bây giờ đang ở trong không gian. Trước khi rời đi nàng đã phân chia tài sản cho Nhạc Duệ một phần, phần còn lại từ những năm trước Nhạc Ly đã làm từ thiện cho những trẻ em ở cô nhi viện và những vùng núi cao có cơ hội học tập và những vật chất thiết yếu.
Bây giờ chuyện của thế giới đó đã không còn liên quan đến nàng.
Có lẽ trời sinh nàng bản tính lương bạc. Nói quên là quên, không hề có bất kỳ cảm xúc nào khác.
“Chào mừng trở lại. Nhiệm vụ này dễ dàng đúng không?“. Thụ Thụ thấy Nhạc Ly liền nói
“Chào Thụ Thụ. Cũng tương đối. Nếu ta có thể ở lại thêm mấy năm cũng có kiếm thêm ít tiền hưởng thụ một chút. Đáng tiếc ra ngoài ý muốn. Nhưng như thế cũng tốt” Nhạc Ly có chút tiếc nuối.
“...”
Thụ Thụ không tỏ ý kiến.
“Hồn phách lần này đạt được trọn vẹn. Chỉ trừ ra chủ hồn để khách hàng đi luân hồi. Lần này ngươi làm một ít việc thiện nên có chút công đức. Công đức là thứ tốt. Nó giúp ngươi khi xuyên qua bất kỳ thế giới nào, chủ thế giới đó sẽ không tùy tiện sét đánh ngươi. Còn có thể vận may gặp thứ tốt như viên ngọc lần này” Thụ Thụ thông báo tình hình lần này.
“Cảm ơn” Nhạc Ly cũng biết sẽ có công đức nên nàng mới làm việc thiện.
“Bắt đầu hấp thu đi” Thụ Thụ lấy hồn phách và một mảnh công đức đưa cho Nhạc Ly.
“Được“.
Nhạc Ly nhắm mắt lại, bắt đầu hấp thu hồn phách. Vẫn là mát lạnh vị kem như thế. Lần này có vẻ nhiều hơn lần trước. Công đức màu vàng có vị cam, chua chua ngọt ngọt. Giống như nhân sinh vậy.
Đến khi Nhạc Ly mở mắt ra, chung quanh toàn là một màu xám xịt. Không khí ở đây làm nàng thấy không khỏe. Không trung âm trầm như sắp mưa. Nàng cũng không biết mình đang ở đâu.
Đằng xa Nhạc Ly thấy có người đang tiến lại gần. Nhưng bước đi lại rất kì quái. Đến gần hơn Nhạc Ly mới phát hiện đây là một loại quái vật, bọn họ toàn thân thanh hắc sắc, tròng mắt xông ra, có sắc nhọn răng nanh cùng móng vuốt. Này đó quái vật không có tư tưởng, có chỉ có đối máu tươi khát vọng.
Chúng đang tiến về phía nàng.
Lần này thế giới này có lẽ là chính mạt thế nàng từng xem tiểu thuyết. Ở đây có tang thi và không an toàn.
Nhưng Nhạc Ly cũng không lo lắng. Điều nàng lo lắng chính là lần này không có cụ thể nhiệm vụ. Chính là nàng phải tự tuỳ cơ ứng biến.
Ở tận thế như thế này thì nàng sẽ phải làm gì?
Dưới khu Chung cư, du tẩu mấy chỉ tang thi, bọn họ hướng tới người sống lao tới. Một cái nữ hài bị dọa đi không nổi, tang thi nháy mắt cắn đứt nàng cổ, gặm tay nàng. Không bao lâu, cái này nữ hài, oai cổ, lảo đảo lắc lư đứng lên, nàng cũng biến thành tang thi hướng tới hạ một người đánh tới.
“A, đây là cái gì quái vật.”
“Cứu cứu ta.”
“Đừng tới đây, đừng tới đây.”
“Mụ mụ..”
Mọi người tiếng khóc, tiếng mắng xuyên thấu qua cửa sổ truyền tới lỗ tai Nhạc Ly, thanh lãnh mắt hạnh nhiễm cuồng nhiệt, khóe miệng giơ lên một tia tà cười, “Hoan nghênh đi vào mạt thế.”
Chạy nhanh thu hồi vừa mới biểu tình. Vừa rồi chấn động làm nàng kích động không thôi.
Cảnh tượng chỉ có trong phim ảnh nhưng giờ đây lại là thực sự xảy ra. Máu không phải giả, người chết không thể sống lại.
Nhạc Ly đứng ở một chỗ, nhìn nàng tương đối bắt mắt. Những người khác đều vô cùng chật vật, quần áo rách nát, mặt đầy dơ bẩn. Chỉ có Nhạc Ly sạch sẽ với chiếc đầm dài như một tiểu thư nhà giàu. Làm người ta liên tưởng đến ngày tận thế chưa đến.
Nàng tập trung lực chú ý, chậm rãi đi đến cửa chung cư. Mới vừa mở cửa, một tang thi đột nhiên đem đầu duỗi tiến vào, mở ra răng nanh hướng Nhạc Ly cổ lao tới.
Nhạc Ly phản ứng nhanh chóng, về phía sau lui một bước, nàng không chút do dự đem tang thi đá phi, đi ra ngoài.
Trước kia Nhạc Ly khuyết thiếu kinh nghiệm thực chiến. Lần này đến thế giới này cũng không tồi, có thể tập luyện nhiều hơn.
Nhưng mà vừa nãy nàng có bạo lực quá không. Bổn bảo bảo chỉ muốn là một nữ nhân ngọt ngào đáng yêu thôi. Bạo lực không hợp nàng nhân thiết.
Chỉ thấy dưới lầu có mấy thi thể tứ tung ngang dọc ngã vào trên đường, trên người một bãi huyết, bên kia còn có mấy cái giống người lại không giống người quái vật đang cúi đầu gặm máu chảy đầm đìa thịt người, trong lúc có mấy chiếc xe trải qua, cũng không ngừng xe, tài xế thế nhưng giống điên rồi dường như bay nhanh từ thi thể cùng những cái đó không giống người quái vật thượng nghiền qua đi, tới tới tới lui lui triển vài hạ, cuối cùng chạy mất.
Cảnh tượng quá máu me khiến Nhạc Ly muốn nôn.
Thật là một hồi nhân gian địa ngục. Như vậy thế giới nàng có thể làm cái gì.
Nhạc Ly lại lâm vào suy nghĩ không thể tự thoát ra.
Nhạc Ly nhìn xung quanh thấy những người sống sót trên mặt đều là tử khí trầm trầm. Khuôn mặt không hề có hi vọng vào tương lai.
Nàng một mình bước đi vô định. Không hề có ý định tụ hợp với những người này.
“Muội tử, ngươi đi đâu vậy? Bên ngoài loạn lắm, chi bằng chúng ta tụ tập lại với nhau. Như thế cũng không sợ quái vật kia”
Nữ nhân nấp trong khe cửa. Vừa rồi nàng nhìn ra bên ngoài thấy Nhạc Ly chỉ dùng một chân là có thể đá bay tang thi khiến nó rơi đầu. Nàng nếu có thể mời Nhạc Ly đi chung với bọn nàng. Như thế an toàn của nàng sẽ được đảm bảo.
“Không cần. Cảm ơn ý tốt của ngươi” Nhạc Ly không hề do dự liền cự tuyệt.
Vui đùa cái gì vậy. Một mình nàng có thể thoải mái tự do tự tại. Túi trữ vật chính là dùng cho những lúc như thế này.
Cũng may nàng đoán trước sẽ có những tình huống như vậy nên đã bỏ rất nhiều đồ ăn nước uống, còn có cả quần áo thay đổi theo mùa. Dù sao ở đây ba bốn năm không có vấn đề.
Nàng còn có dị năng. Chỉ cần góp nhặt ít hạt giống. Nàng có thể làm nó sinh trưởng như thế sẽ không lo không có gì ăn. Chỉ đáng tiếc là không có động vật làm thức ăn mặn.
Việc bây giờ cần làm là tìm hạt giống, sau đó lại tìm nơi có khu vườn nhỏ.
Hạt giống chắc sẽ ở siêu thị. Cũng may ở gần đây có siêu thị cỡ lớn.
Vừa mới bước đến cửa siêu thị đã thấy rất nhiều người đang cướp đoạt vật tư. Họ lấy hết những thứ hữu dụng như là đèn pin cho đến bánh quy, lương khô, nước uống.
Nhạc Ly thấy vậy liền đi vào một góc ngồi chờ. Liền ngay lúc này nàng lại đụng phải một con tang thi, không hề do dự lại một chân đạp ra ngoài. Quá cay đôi mắt, thật xấu xí. Hù chết bổn bảo bảo rồi. Nhạc Ly lấy tay nhẹ vỗ ngực. Quái vật chỉ biết giết chóc rất xấu xí.
Dù gì nàng đến lấy hạt giống. Chắc sẽ không có người tranh đoạt chứ. Nhạc Ly chọn một góc khuất ngồi chờ.
Bên trong người cũng đụng phải tang thi. Có người may mắn thoát chết nhưng có người lại trở thành tang thi.
Nàng thở dài, không muốn chỉ ngồi nhìn nên đã mở cửa gia nhập.
Tôn Hồng đang rất chật vật chống đỡ, mắt thấy tang thi sắp cắn đến cổ hắn. Hắn liền bỗng thấy nó bay xa.
Tôn Hồng nghi hoặc, quay đầu lại nhìn thì thấy là một nữ hài tầm hai mươi tuổi ăn mặc một chiếc đầm dài sạch sẽ đứng ở đó.
Tuy rất khó hiểu khi mạt thế tiến đến vẫn còn có người có thể giữ được hình tượng sạch sẽ như vậy. Nàng làn da như bạch ngọc phát sáng trong cái siêu thị tối tăm này.
Nhạc Ly lại thay đổi mục tiêu, nhất nhất đá bay những tang thi đang xông vào cắn người kia. Không phải là nàng không muốn dùng tay mà trong tay không hề có vũ khí.
Nếu dùng đao sẽ có máu bắn ra. Nàng không muốn cả người đều nhuốm máu của tang thi. Phải dùng vật gì đó có thể bắn từ xa mà sẽ không bị máu bắn.
“Cảm ơn ngươi” Tôn Hồng thật lòng cảm kích Nhạc Ly giúp đỡ hắn. Nếu không nhờ nàng hắn đã biến thành loại quái vật chỉ biết giết chóc. Nghĩ đến thôi đã thấy sợ rồi.
“Đây là một ít lương khô ta thu được. Cho ngươi“. Tôn Hồng thấy Nhạc Ly trên người không có ba lô, mà nàng đang ở siêu thị. Hắn nghĩ chắc nàng cũng đến tranh đoạt vật tư.
“Không cần. Ngươi tự giữ lấy đi. Ta không muốn” Nhạc Ly cảm thấy man hảo cảm với người này. Có ơn báo ơn. Không như những người khác, cũng chỉ nhìn nàng một lát rồi sau đó tiếp tục thu đồ vật và rời đi.
Ngay cả một câu cám ơn cũng không có. Nàng không hề hối hận khi cứu họ. Chỉ là những người như thế không nên giao lưu nhiều.
Nhạc Ly không lấy gói lương khô mà Tôn Hồng đưa cho bởi nàng biết nàng không thiếu đồ ăn. Nhưng hắn thì khác, ăn một cái ít đi một cái. Mạt thế vừa tiến đến. Cũng không biết khi nào kết thúc. Hắn cần hơn nàng.
“Nhưng..” Tôn Hồng cũng rối rắm. Mạt thế lương thực khan hiếm. Hắn cũng không chắc có thể luôn tìm được đồ ăn. Ngẫm nghĩ một lát liền tiếp tục nói:
“Vậy ta nợ ngươi một ân tình. Sau này khi gặp lại nếu có khó khăn cần giúp đỡ ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực“. Dù sao là ơn cứu mạng.
“Được. Tùy ngươi” Nhạc Ly cũng không để ý lắm.
Nàng cứu người không mong chờ báo đáp. Dù gì sẽ có công đức trả cho nàng là được. Nếu giúp qua giúp lại nàng sẽ không có công đức để lấy.
Nhạc Ly thấy mọi người đều lấy xong. Nàng cũng tiến vào khu hạt giống. Không lựa chọn mà toàn bộ lấy hết.
Đúng lúc này nàng nghe thấy thanh âm động cơ ô tô, sau đó liền thấy một chiếc quân xe xuất hiện ở trong tầm mắt, kia quân xe đã bị đâm không rõ bộ dáng, mặt trên treo đầy thịt nát.
Không muốn tiếp tục nhìn. Quá khảo nghiệm người đôi mắt.
Từ trên quân xe đi xuống một nam nhân tướng mạo tuấn mỹ nhưng ánh mắt làm nàng không thích.
Trong mắt sát khí bốn phía, toàn thân tràn ra nồng đậm sát khí, đó là trải qua quá vô số máu tươi mới hình thành tử vong chi khí.
Hắn thẳng tắp đi đến chỗ hạt giống. Thấy Nhạc Ly đang đứng ngẩn ra đó có chút bất mãn nhíu mày.
“Quân đội cần hạt giống để trồng trọt cung cấp lương thực. Nếu không cần phải nhất định lấy hạt giống hãy để cho ta“. Giang Niệm Bắc ngữ khí tận lực nhu hòa một chút. Hắn thấy Nhạc Ly chính là kiểu nữ sinh không rành thế sự. Nếu không đã là mạt thế mà sao vẫn còn mặc váy.
“Nhưng ta cũng cần dùng. Nên.. Vậy ngươi lấy hết đi. Chỉ cần để lại cho ta một ít là được” Nhạc Ly phi thường dễ nói chuyện. Cứu người a, nàng cũng không thể ngăn cản.
“Cũng được“. Giang Niệm Bắc ngẫm nghĩ một lát cũng chỉ có cách này. Hắn không thể cường đoạt đi. Tuy rằng hắn rất khó hiểu nàng cần hạt giống làm gì. Bình thường mọi người chỉ cần lấy thức ăn thôi.
“Trưởng quan. Đã sắp xếp những người sống sót lên xe. Khi nào lấy xong đồ vật chúng ta có thể đi” La Bình đi đến báo cáo với Giang Niệm Bắc.
Hắn ngó vào trong thấy Giang Niệm Bắc đang nói chuyện với một nữ nhân. Nhìn nữ nhân trông thật không giống như đang ở mạt thế.
“Ta biết. Cần nhanh. Cũng không biết khi tang thi xông ra” Giang Niệm Bắc không nói chuyện với Nhạc Ly nữa. Hắn quay đầu đi ra ngoài.
Bắt đầu sắp xếp thuộc hạ rửa sạch mọi ngóc ngách. Lấy vật tư cho lên xe tải.
Lần này bọn hắn mục đích đến đây cũng là vì cứu người và lấy vật tư. Cho nên có một chiếc xe tải cỡ lớn và một chiếc quân xe.
Nhạc Ly sau khi lấy xong hạt giống liền rời khỏi.
Đến khi Giang Niệm Bắc xong việc, định quay lại nói với Nhạc Ly có thể đến căn cứ quân khu cho an toàn thì đã không thấy người.
Trong ánh mắt của Giang Niệm Bắc đầy sự khó hiểu.