Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1099: Chương 1099: Chương 1100




Lục Hạo Khải cũng theo sát ngay sau đó.

Tần Ninh Trăn nhìn thấy két bảo hiểm ở trong góc phòng, đáy mắt vốn u ám hiện lên ta sáng kì lạ.

Lục Hạo Khải cũng vui mừng nở nụ cười, tất cả hy vọng đều đặt trong cái két sắt này.

Lục Hạo Khải vội vàng hỏi: “Mẹ, mẹ có biết mật mã không?”

Tần Ninh Trăn quay đầu lại liếc con mình một cái, “Thời đại bây giờ còn dùng mật mã sao?

Đều đã dùng vân tay rồi, lúc đến bệnh viện, mẹ đã lưu lại dấu vân tay của cha con để đề phòng, phòng ngừa trường hợp khẩn cáp nó có thể có ích.”

Tần Ninh Trăn đắc ý cười cười, Lục Dật Kha, ông ở thương trương oai phong một cõi đã nhiều năm, cuối cùng cũng không phải đối thủ của tôi.

Năm đó vì để có được Lục Dật Kha, bà ta đã nghĩ ra mọi biện pháp, hy sinh vài thứ, mới đem có thể bước chân lên giường Lục Dật Kha, cuối cùng, dùng thủ đoạn khiến Lục Dật Kha muốn ngừng mà không được, bà ta mới thuận lợi tiến vào cửa nhà họ Lục, đuổi được Hứa Mộ Thanh đi.

Hiện tại, tất cả những thứ này đều là của bà ta.

Chỉ có lão già Lục Dật Kha ngu xuẩn kia mới có thể đem bà ta trở thành báu vật nâng niu trong tay, chú ý chăm sóc bà ta hơn hai mươi năm.

Lục Hạo Khải đứng một bên có chút háo hức chờ đợi.

Két bảo hiểm được mở ra, nhưng bên trong rỗng tuếch.

Tần Ninh Trăn trợn tròn mắt, thân thể nặng nề mà run lên, tưởng rằng chính mình đã nhìn nhầm, vội vàng vươn tay đi dò xét bên trong một chút, vẫn trống không như cũ.

Lục Hạo Khải cũng ngây ngốc đứng tại chỗ, tất cả hy vọng đã bát ngờ bị dội thẳng cho một gáo nước lạnh mà dập tắt.

“Tại sao có thể như vậy?Không có khả năng, bên trong này sao có thể trống không được?Không có khả năng.”

Tần Ninh Trăn không kiềm chế được mà gào to, vẻ mặt đau đớn dữ tợn, đập vào két bảo hiểm như phát điên.

“Mẹ, hiện tại phải làm sao bây giờ?”

Lục Hạo Khải nháy mát không biết phải làm gì nữa, tất cả hy vọng dường như đã tan biến ngay thời khắc này.

Tần Ninh Trăn vội vàng xoay người nhìn thoáng qua bàn làm việc, bà ta bước tới tìm quanh một vòng, nhưng không †ìm được gì cả.

“Ví tiền của cha con đâu?

Bình thường ông ấy có thói quen đặt nó trên bàn làm việc, hiện tại sao có thể không thầy nữa?”

Tần Ninh Trăn đem tài liệu và sắc trên bàn làm việc xới tung lên, vứt xuống sàn, lại mở ra từng ngăn kéo rồi kiểm tra, vẫn không thây bóng dáng chiếc ví tiền đau.

“Không có khả năng.”

Tần Ninh Trăn mang vẻ mặt như phát điên nhìn thư phòng bị bà ta biến thành một mớ hỗn độn.

Lục Hạo Khải nhíu mi hỏi: “Chẳng lẽ là bị Lục Hạo Thành nhanh chân đến trước lấy đi.”

Tần Ninh Trăn nhìn qua con trai: “Tiểu Khải, cin lập tức đi kiểm tra lại camera giám sát.”

Lục Hạo Khải giận dữ nói: “Mẹ, bởi vì chuyện của cha, tất cả camera giám sát trong nhà đều bị phá hủy rồi.”

TÀI ca ” Tần Ninh Trăn phẫn nộ kêu gào, vẻ mặt u ám vô cùng đáng sợ.

“Chết tiệt.”

Lục Hạo Khải mắng một tiếng, mặt cũng méo xệch.

Vẻ mặt Tần Ninh Trăn lại sợ hãi, cảm giác dường như bản thân sắp mắt đi tất cả.

Hiện tại phải làm sao bây giờ?

Hiện tại bà ta phải ăn nói như thế nào với đám người trong ban giám đốc kia đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.